"Đến đây."
Tiết Bạch lấy dây thừng thắt ở trên tường viện, theo dây thừng bò xuống, giúp Thanh Lam trước, Đỗ Ngũ Lang thì lại rất vụng về, xém chút nữa ngã như chó gặm bùn.
"Ai ôi."
"Đừng có hét."
"Chúng ta đi Thập Vương trạch?" Thanh Lam nói: "Đi bên này."
"Không, đi tìm Liễu Tích trước, tìm chứng cứ quan trọng hơn."
"Nhà Liễu lang tế ở phường Đôn Nghĩa, đi về phía tây."
~~
Đường thành Trường An rất chỉnh tề, có 25 nhánh đường phố nằm ngang dọc chia bên trong thành ra làm 2 huyện, 108 phường.
Lấy đại lộ Chu Tước làm trục trung tâm, thành Đông, thành Tây lần lượt được hai huyện cai quản, phía đông là huyện Vạn Niên , phía tây là huyện Trường An, có ý là "Trường An vạn năm".
Đỗ gia nằm trong phường Thăng Bình, thuộc phía Đông, do huyện Vạn Niên cai quản.
Phường Thăng Bình là phường tiêu chuẩn của thời Đường với bố cục "Tứ Môn mười sáu khu", tứ môn của phường nói là "môn", thực ra còn có lầu các phía bên trên, lính gác có thể đứng ở trong đó để canh gác.
Đi đến tây môn của phường Thăng Bình, Đỗ Ngũ Lang rất căng thẳng, đầu cúi gằm, bước chân nặng nề.
"Đừng sợ." Tiết Bạch nói nhỏ giọng: "Chúng ta không phải là đào phạm, quan sai không nhận ra chúng ta."
"Thật?"
"Ngẩng đầu lên."
Thật vất vả ra khỏi phường Thăng Bình, bước chân của Tiết Bạch chậm dần, nhìn bốn phía xung quanh, không thấy bất cứ khung cảnh quen thuộc nào.
Thanh Lam phát hiện hắn vô cùng lạ lẫm đối với cảnh vật bên ngoài cổng lớn, lập tức chỉ phương hướng cho hắn.
"Chúng ta đi về phía Tây qua ba phường mới đến đại lộ Chu Tước, vượt qua đại lộ Chu Tước còn phải đi qua năm phường phía tây nam mới có thể đến phường Đôn Nghĩa, rất gần đó. . ."
Tiết Bạch cũng đã tìm hiểu từ hai ngày trước, khu vực lúc đầu của Đỗ trạch chính là Nhạc Du, bây giờ nghe được lời của Thanh Lam, cuối cùng càng hiểu rõ hơn.
Nơi này đại khái là địa điểm giao nhau gần đường Tây Ảnh và đường Khúc Giang của thời sau, phải đi đến trung tâm thành Trường An mới đến đại lộ Chu Tước, đây vẫn chỉ là gần một nửa quãng đường.
Cả đoạn đường tương đương đi từ Thanh Long tự đến mĩ viện Tây An, thực sự là rất xa.
"Có cần xe ngựa hay không?"
"Phải đi tìm phu xe, còn phải lắp khung ngựa, không còn kịp nữa."
“Sắp đến giờ cấm đi lại ban đêm rồi."
"Chúng ta chạy."
Thể lực của ba người cũng không được tốt, sau khi chạy nửa canh giờ (1) đều thở hồng hộc không ra hơi.
* canh giờ (1): một canh giờ = 2 tiếng đồng hồ, 1 ngày 24 giờ = 1 ngày 12 canh giờ
"Ta. . . Ta. . . Ta không chạy được nữa. . ."
Cuối cùng Đỗ Ngũ Lang phải đứng lại nghỉ ngơi, hai tay chống đầu gối, suýt chút nữa không thể đứng vững.
"Thật đấy, ta hết hơi rồi."
Cuối cùng mặt trời lặn xuống, ánh chiều tà rút khỏi nhân gian, hình dáng to lớn của thành Trường An càng dần càng mờ.
"Đông."
Mặt trời vừa mới xuống núi, trong thành cũng vang lên tiếng chống hoàng hôn.
Sau khi vang lên sáu trăm tiếng trống chiều, bất kỳ ai còn dừng lại ở trên đường, đó chính là phạm tội đi lại ban đêm rồi, lập tức bị quan sai bắt đi đánh roi.
Thanh Lam cổ vũ: "Lập tức tới nơi rồi."
"Đi mau."
Tiết Bạch cau mày, hợp sức với Thanh Lam kéo Đỗ Ngũ Lang, dưới sự thúc dục của tiếng trống, ba người chạy vào trong bóng đêm của thành Trường An.
"Đông."
"Đông."
"Đến giờ! Đóng cửa!"
Theo tiếng trống cuối cùng vang lên, cánh cổng của phường Đôn Nghĩa chậm rãi khép lại.
Lệnh cấm đi lại ban đêm cũng bắt đầu, kéo dài cho đến canh năm của ngày hôm sau
Trống hết người tản, trên chín con đường lớn chỉ còn ánh trăng.
. . .
Có ba bóng người đứng thở hồng hộc ở dưới mái hiên một tòa nhà
Liễu trạch chỉ là một tòa nhà dân bình thường có hai viện nhỏ, nhìn có chút bần hàn, hoàn toàn không sánh đôi với bộ quần áo lông đẹp đẽ của Liễu Tích.
"Không có quan sai?" Tiết Bạch cảnh giác nhìn ngó chung quanh, trong mắt lộ ra nghi ngờ.
"Chắc do chúng ta chạy nhanh…" Thanh Lam ngừng một chút bình phục hơi thở rồi lại nói: "Hơn nữa, nơi này là do huyện Trường An cai quản, thế nên bọn họ điều người tới, có chút chậm?"
Bọn họ đi tới đập chiếc vòng gõ cửa, rất nhanh phía sau cánh cửa truyền đến giọng của một cô gái.
"Ai đấy?"
"Lưu Thương. Là ta Thanh Lam, Ngũ Lang cũng đến."
Rất nhanh, theo tiếng "Két.t.t..t" vang lên, có một tỳ nữ nhỏ gầy mở cửa ra.
"Sao giờ này Ngũ Lang còn tới đây? Mọi người. . . là chạy đến hả?"
"Đi vào trong rồi nói, có quan sai nào từng đến đây không?"
"Quan sai? Không có."
Tiết Bạch có chút ngạc nhiên, lẩm bẩm: "Quan sai chưa từng đến sao?"
~~
Trưởng nữ của Đỗ gia tên là Đỗ Xuân, thường gọi là Đỗ đại nương tử.
Nàng nghe thấy tiếng động, đích thân cầm ngọn nến đi đến tiền viện, thấy là Đỗ Ngũ Lang dẫn người tới, vội vàng hỏi.
Hai tỷ đệ bọn họ hoàn toàn trái ngược, đệ đệ dung mạo xấu xí, tỷ tỷ lại hết sức xinh đẹp.
Lúc mới gặp Tiết Bạch cũng hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ lại lập tức hiểu ra, Đỗ Ngũ Lang là con của vợ kế, dung mạo tương tự Lư Phong Nương, mà mấy nữ nhi trước là do vợ cả của Đỗ Hữu Lân sinh ra.
Chắc chắn Đỗ nhị nương cũng là một người tướng mạo tú lệ, mới có thể thể gả vào Đông cung.
Khi nghe thấy tin phụ thân bị bắt, mặt Đỗ Xuân lập tức biến sắc.
Tiết Bạch cẩn thận quan sát nàng, chú ý đến trang phục của nàng có sự khác biệt với phong cách hoa lệ đương thời, mặc rất đơn giản, vô cùng mộc mạc.
Mặt khác, hốc mắt của nàng hơi đỏ, chắc là vừa mới khóc xong.
Đợi cảm xúc của Đỗ Xuân bình tĩnh trở lại, Tiết Bạch hỏi: "Liễu lang tế có ở trong nhà hay không?"