• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thiên Bảo ngũ tái, là Huyền…là có Dương quý phi phải không?”

“Ồ, ngươi ngay cả thân thế của bản thân còn nhớ không rõ, thế mà còn nhớ quý phi?”

“Có núi An Lộc không?”

“Hình như đại tỷ phu của ta đã từng nhắc tới, ta nhớ kỹ đó là chỗ ở của một vị Tiết Độ Sứ? Đến Kinh Đô xin làm con nuôi của quý phi, truyền ra rất nhiều tin đồn thú vị.”

“…”

Một gian phòng xép, Tiết Bạch tỉnh dậy trên chiếc giường nhỏ, trong đầu nhớ lại cuộc trò chuyện đêm hôm qua.

Có rất nhiều việc cần phải chuẩn bị từ sớm, nhưng hiện giờ thân thể của hắn vẫn còn hơi suy yếu.

Lắc đầu, hắn đứng dậy mặc chiếc áo thô được đặt ở bên giường, bên trong có bổ sung thêm ruột bông, mặc coi như là ấm áp.

Hắn đã ở trong Đỗ trạch được ba ngày rồi, mỗi ngày hai bữa cơm, mùi vị tạm không đề cập tới, ít nhất bánh canh hoặc bánh vừng đều được cho ăn đầy đủ, cũng hiểu thêm rất nhiều phong thổ nơi đây.

Đi vào sương phòng, vượt qua tấm màn che, Đỗ Ngũ Lang còn đang ngủ say.

Tiết Bạch đẩy y, nói: “Dậy đi, hôm nay có đạo sĩ tới trừ tà cho ngươi.”

“Để ta ngủ thêm chút nữa.” Đỗ Ngũ Lang xoay mình, sau đó lại lầm bầm một câu, “Đúng là nên dậy rồi, hôm nay độ cầu cho Đoan Nghiễn.”

“Độ cầu?”

“Cầu Nại Hà, uống canh Mạnh bà, qua cầu Nại Hà, kiếp sau đầu thai vào gia đình tốt.”

Nói xong câu đó, Đỗ Ngũ Lang cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, bắt đầu ngồi dậy.

Tiết Bạch lại hơi ngơ ngẩn, lẩm bẩm: “Canh Mạnh bà.”

“Đúng vậy, nếu không sẽ biến thành cô hồn dã quỷ.” Đỗ Ngũ Lang cầm lấy một chiếc áo choàng lông cáo, lơ đãng buộc nút áo, mở miệng nói: “Nhưng mà nếu như lúc ta đầu thai vẫn có thể nhớ kỹ mọi việc của kiếp trước, vậy nhất định sẽ rất thú vị.”

“Đúng thế, rất thú vị.”

Lúc này ngoài phòng bỗng vang lên tiếng đập cửa, Tiết Bạch đi qua mở cửa.

Người tới hóa ra là Thanh Lam, nàng chải tóc thành hai búi, dùng sợi dây buộc lên, quanh hông là một chiếc thắt lưng dùng để quấn cao váy lụa kẻ sọc xanh trắng để thuận tiện đi lại. . . Ăn mặc như một thị nữ thời kỳ nhà Đường.

Ừm, người ta vốn là tỳ nữ thời nhà Đường.

“Ngũ Lang đã dậy chưa? Chân nhân đã đến.”

“Dậy rồi.”

Thanh Lam đi vào trong phòng, nhìn thấy bộ dáng luộm thuộm của Đỗ Ngũ Lang, lập tức nhíu mày trách cứ Tiết Bạch: “Sao ngươi không giúp Ngũ Lang mặc áo choàng?”

Nàng lập tức đi tới cài nút áo cho Đỗ Ngũ Lang.

“Để ta tự làm.” Đỗ Ngũ Lang lại thấy hoảng sợ, lùi về sau hai bước, cũng không biết phải để tay ở chỗ nào. “ Để ta tự mặc, ngươi đi làm việc của mình đi, ta lập tức sẽ qua.”

“Vậy một lúc nữa Ngũ Lang đến nhị đình rửa mặt.” Thanh Lam thi lễ, lại gọi Tiết Bạch đến nói: “Bày tế đàn cần người khuân đồ, ngươi đi theo ta qua bên đó trước.”

“Ừ.”

Nàng vừa đến, đã an bài hai người trong phòng đâu vào đấy, rất có dáng vẻ của đại tỳ nữ.

Nàng dẫn Tiết Bạch đi qua hành lang, vẫn không quên nhắc nhở hắn hai câu.

“Ta biết ngươi xuất thân phú quý, không quen làm những việc này. Nhưng so sánh với làm quan nô, có thể làm việc ở Đỗ gia là hạnh phúc to lớn, ngươi nên tận tâm làm việc mới đúng.”

“Ừ, nên vậy.”

“Ngũ Lang coi ngươi là bằng hữu.” Thanh Lam mỉm cười, sau đó lại lập tức nghiêm giọng nhắc nhở: “Nhưng ngươi cũng đừng quên thân phận hạ nhân của mình.”

Nàng tự cảm thấy một câu trong nhu hòa mang theo nghiêm khắc của mình, có thể được coi là rất lợi hại.

Tiết Bạch vẫn mở miệng đáp “Ừ” như cũ, thần sắc như thường.

Lúc này Thanh Lam lại cảm thấy mình dường như không thể trấn áp được gã sai vặt trước mắt, trong thoáng chốc còn cho rằng người đang đi bên cạnh là quan lớn ngũ phẩm A Lang.

Sau khi hai người đi qua cửa, nàng dừng bước, đứng ở phía sau, điều chỉnh lại tâm trạng, nhắc nhở mình bảo trì phong phạm của đại tỳ nữ.

~~

Trong lúc đó tế đàn ở nhị đình đã được lập xong, có nô bộc đang đi theo một vị đạo đồng bày hương án.

Treo rất nhiều chuông nhỏ, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Có một đạo sĩ già râu tóc xám trắng, dáng người đoan chính ngang nhiên đứng ở trong đình, tay cầm phất trần, lưng đeo kiếm gỗ đào, bộ dáng tiên phong đạo cốt.

Vừa thấy Tiết Bạch và Thanh Lam đi tới, lão đạo nở nụ cười, cất bước nghênh đón.

"Bần đạo Phương Đại Hư có lễ, hôm nay vừa gặp mặt, đã thấy Đỗ Ngũ Lang thật đúng là khí chất tự nhiên, phong thái đặc biệt thanh tú, sau này nhất định không phải là người bình thường."

Nói đến câu sau cùng, lão đạo lắc nhẹ phất trần trong tay, giọng điệu chắc chắn.

Thanh Lam đã đưa hai tay bên hông lên muốn hành lễ, nghe như vậy xong bỗng sửng sốt một chút, nói: "Đạo trưởng đã hiểu lầm, Ngũ Lang còn chưa tới, đây là. . ."

Nàng liếc mắt nhìn Tiết Bạch, cảm thấy bây giờ nói đây là thư đồng, dường như sẽ khiến Phương Đại Hư lúng túng.

Lúc này, bên thư phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng "Ầm".

Thanh Lam khẽ đẩy Tiết Bạch một cái, nói: "Ngươi đi xem có phải đã rơi vỡ vật gì hay không, quét dọn cho sạch sẽ."

"Ừ."

Tiết Bạch nhìn Phương Đại Hư đang vuốt râu che giấu lúng túng, chắp tay thi lễ một cái rồi quay người đi đến phía thư phòng.

Đi qua vườn trúc nhỏ, vừa bước lên bậc thang, đã nghe thấy có tiếng cãi vã.

"Nếu không phải do ngươi, tại sao Ngũ Lang phải hứng chịu nguy hiểm như vậy!"

"Rõ là Ngũ Lang mở miệng nói bừa, may mà tử tế (1) nhờ bằng hữu cứu giúp, Cát Đại Lang mới thả Ngũ Lang. . ."

*Tử tế (1): con rể

"Câm miệng, quả thực là cưỡng từ đoạt lý, đừng nhắc tới đám hồ bằng cẩu hữu của ngươi nữa!"

"Tại sao trượng nhân (2) lại tức giận như vậy, tử tế đã làm sai chuyện gì? Tử tế kết giao sĩ phu hào tuấn, còn không phải là vì tốt cho Đỗ gia sao? !"

*Trượng nhân (2): cha vợ

"Choang" lại có một tiếng vang lớn.

Thư phòng không khoá cửa, Tiết Bạch đi lên trước, thấy Đỗ Hữu Lân giận dữ hất văng khay trà xuống dưới đất.

"Vì tốt cho Đỗ gia? Khục khục, ngươi lại có thể nói ra những lời này? Ngươi, một kẻ binh tào, có bao nhiêu bổng lộc? Ngươi dùng đồ cưới quý báu của Xuân nhi tặng cho những danh sĩ kia, gây họa tới cho Đỗ gia, còn dám nói ra những lời này."

"Trượng nhân thật là hồ đồ, sao không biết có mất mới có được, bây giờ lôi kéo bọn họ, ngày sau bọn họ mới có thể lên tiếng ủng hộ Thái Tử. . ."

"Câm miệng! Câm miệng!"

Đỗ Hữu Lân giận đến sắp ngất đi, Lư Phong Nương và Toàn Thụy một trái một phải đỡ, lấy tay xoa ngực, không ngừng thở hổn hển.

Đứng ở phía đối diện bọn họ là một người thanh niên rất tuấn tú, mặc áo lông đẹp đẽ, dây buộc tóc mềm mại màu xanh đậm, vào mùa đông khắc nghiệt còn cầm một chiếc quạt xếp, treo một khối ngọc bội, thoạt nhìn rất có phong cách.

Đây chắc hẳn là đại nữ tế của Đỗ gia, Liễu Tích.

Tuy Tiết Bạch mới sống ở Đỗ gia ba ngày, những cũng thường nghe thấy danh tiếng của Liễu lang tế

Trong miệng của Đỗ Ngũ Lang, đại tỷ phu trời sinh phóng túng, làm người nhiệt tình, không câu nệ tiểu tiết, bởi vậy quan hệ rộng lớn; mà ở trong miệng của những người khác ở Đỗ gia, Liễu Tích ngạo mạn vô lễ, đối xử với người bên ngoài thì nịnh nọt ton hót, đối với người nhà thì lại lạnh nhạt vô tâm, nói như rồng leo làm như mèo mửa, ngoài việc có một bộ túi da đẹp, quả thực đúng là cái gì cũng sai.

Mà lúc này Liễu Tích lại coi như không thấy Đỗ Hữu Lân đang tức giận, vẫn mở miệng nói: “Thái Tử bởi vì không có thế lực trong triều, cho nên mới mặc cho người ta ức hiếp.”

"Ta bảo ngươi câm miệng! Cấm nhắc tới Thái Tử nữa!"

Khuôn mặt của Đỗ Hữu Lân giận đến mức đỏ bừng, muốn thoát ra khỏi tay của hai người lao đến đập Liễu Tích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK