Đã có một chút hy vọng sống sót, hai người cũng chấn phấn, tìm kiếm tư thế thoải mái hơn để làm việc, không quan tâm tới việc đối phương kề sát.
"Khục khục khục. . ."
Càng ngày càng nhiều bùn đất rơi vào trong miệng và mũi của Tiết Bạch.
"Ngươi dùng cái này che mặt đi." Thanh Lam nói.
Trong bóng tối, nàng lấy tay đẩy Tiết Bạch ra, cởi đai lưng trên người xuống đưa cho hắn, sau đó xé váy, buộc ở trên mặt mình.
Nỗ lực hồi lâu, Tiết Bạch cầm mộc trâm kẹt ở khe hở giữa tấm ván và miệng vạc, thử xem có thể nạy nắp ván ra hay không.
Cẩn thận dùng sức.
Chiếc nắp không lắc lư chút nào.
"Gẩy dây thừng để ta nạy nắp vạc ra."
"Tốt."
Cuối cùng, bọn họ đẩy ra một ít lỗ nhỏ ở phía trên nắp vạc.
"Rắc." một tiếng, cây mộc trâm bị gãy.
"Ngươi tìm." Tiết Bạch cầm lấy một nửa cây mộc trâm trong tay tiếp tục cắm vào, khó khăn dùng ngón tay nạy nắp ra.
Thanh Lam vội vàng sờ mó tìm một nửa còn lại, bàn tay lục lọi trên người Tiết Bạch một trận, sau đó vui vẻ nói: "Có một cây gậy!"
"Đừng có kéo." Tiết Bạch căm tức nói.
Thanh Lam túm nhẹ hai lần sau đó ngẩn người, xấu hổ không thôi.
Lại lục lọi một hồi, nàng cất tiếng rất nhỏ: "Đã tìm được."
"Không nạy ra được, chúng ta thổi đi."
Hai người chỉ có thể giơ tay lên, từng chút thổi mạnh bùn đất trong khe hở phía trên.
Bùn đất rơi xuống đầy người bọn họ, lại bị bọn họ rung rung rớt xuống bên trong chiếc vạc.
Tiến triển rất chậm, quá trình thật lâu.
Bọn họ bảo trì tư thế nửa ngồi, hai chân dây dưa, nửa người trên dán chặt lấy nhau, tay chỉ có thể vây quanh ở phía sau đối phương, khó khăn cạy khe hở ở phía trên.
Mỗi một lần hô hấp đều lộ ra dài dằng dặc, toàn thân nhức mỏi giống như muốn đứt rời.
Rõ ràng là mùa đông, nhưng trong vạc càng dần càng nóng, mồ hôi hai người chảy cùng một chỗ, thấm ướt chỗ đất ở phía dưới.
Thời gian dần trôi qua, bên dưới đã rơi xuống rất nhiều đất cát, bị bọn họ dùng mông ép chặt, không gian bên trong chiếc vạc càng lúc càng nhỏ.
Nhưng vẫn không đẩy được chiếc nắp bên trên.
"Rung đất."
Không biết qua bao lâu, Tiết Bạch cảm thấy sức nặng của bùn đất trên người, thở phì phò nói.
Thanh Lam lại không phối hợp rung đất, thân thể nằm ở trên người hắn, hình như đã hôn mê bất tỉnh, thỉnh thoảng run rẩy một chút.
Tiết Bạch hơi choáng, ngón tay đã mất lực lượng, tay hơi run, đánh rơi mất nửa cây mộc trâm, trong bóng tối không sờ thấy nữa.
Hắn gõ lấy chiếc nắp.
Bùn đất tuôn rơi xuống dưới, dần dần chôn vùi hai chân quấn nhanh nhau của bọn họ, chôn vùi eo của bọn họ.
Lúc này, bùn đất đã lấp đến gần lồng ngực rồi, Tiết Bạch cảm thấy bị đè nén rất khó chịu, cả ngươi vô lực, ý chí mơ màng.
Cảm giác hít thở không thông vọt tới, hắn tuyệt vọng, muốn từ bỏ.
Bỗng nhiên, hắn giống như là hồi phục ký ức, thấy được một chút cảnh tượng trong đầu. . . Bên trong phường Bình Khang, bị người hung hăng bóp cổ, hắn liều mạng vùng vẫy, nhưng chỉ nhìn thấy một đôi mắt sợ hãi.
Đúng, là sợ hãi.
Hung thủ đang sợ cái gì?
Về sau hắn lập tức hôn mê, hắn cố gắng hồi tưởng, nhưng chỉ có ký ức của Tiết Bạch đến từ đời sau, cùng sợ hãi mãnh liệt đối với tử vong.
Chợt, ý chí cầu sinh khiến hắn nỗ lực đẩy mạnh một phát..
"Lạt sạt lạt sạt. . ."
Vô số đất rơi.
Có thứ gì đó lạnh buốt rơi vào trên cổ Tiết Bạch.
Hắn không khỏi giật nảy mình, mạnh mẽ đụng vào tấm nắp gỗ.
"Bành."
Trái tim yếu ớt chợt nhảy lên.
"Bành!"
Theo một tiếng vang lớn, có một chút ánh sáng le lói chiếu tới, trong không gian bốn phía đều là bóng tối như này, một chút ánh sáng cũng lộ ra rất chân quý.
"Bành!"
Ánh sáng giống như hạt gạo nhanh chóng lan tràn ra, đã thành một đám ánh nắng chiều.
Tiết Bạch cảm thấy bàn tay vô hình nắm chặt lục phủ ngũ tạng của mình dần dần nới lỏng ra, dọa hắn sợ tới mức không dám lộn xộn.
Hắn nghĩ tới trạng thái hít thở khó khăn vừa xong, bỗng cảm thấy mờ mịt. Cũng không biết mình là thiếu niên sống trong thời kỳ Thiên Bảo vào lúc gần chết làm một giấc mộng dài, hay là một cỗ linh hồn đến từ thời đại sau chiếm cứ thân thể này?
Trang Chu Mộng Điệp, hay là Mộng Điệp Trang Chu?
Nhưng bất luận như thế nào, đều phải nỗ lực còn sống.
Tiết Bạch thở hổn hển, lỗ mũi liên tục đóng mở, mồ hôi nhỏ xuống mái tóc rối tung của Thanh Lam.
"Hô. . . hô. . ."
Thanh Lam cũng thở dốc và mở mắt ra, dường như vừa mới say mèm một trận, tỉnh dậy ở trong nắng chiều.
~~
Ánh nắng chiều rơi trên hành lang không nhiễm một hạt bụi.
Trước bậc thang, Lý Tĩnh Trung rũ sạch tuyết bám bên trên áo bào màu đỏ, cởi chiếc giầy dính đầy bùn, bước trên hành lang, đi đến một gian sương phòng trong sân sau.
Sương phòng bày biện đơn giản nhưng lại rất lịch sự tao nhã, hương thơm nhẹ nhàng.
Một nam tử trung niên đang chắp tay đứng trước cửa sổ ngắm tuyết.
Gã không đeo khăn ấm, lộ ra nửa đầu tóc bạc, lưng hơi còng.
Chỉ lộ bóng lưng đã tạo cho người ta một loại cảm giác vô tận mỏi mệt.
"Điện hạ." Lý Tĩnh Trung cúi thấp người, nhẹ giọng kêu.
Lý Hanh không đáp, thì thào tự than nhẹ nói: "Đông bay chim chàng làng tây Phi Yến, hoàng cô chức nữ thì tương kiến."
Gã thở dài một tiếng, một làn hơi trắng tiêu tán ở trong nắng chiều, nặng tình mà bất đắc dĩ.
Trong mắt của Lý Tĩnh Trung hiện lên vẻ bi sầu, nói: "Lão nô đã dàn xếp xong hết rồi, là một nơi yên lặng, sẽ không làm phiền tới người."
"Nhớ phải chiếu cố cuộc sống sau này của nàng cho thật tốt, chi phí cơm áo không được thiếu."
"Xin điện hạ yên tâm." Lý Tĩnh Trung nói: "Quan trọng là...điện hạ hãy chiếu cố tốt thân thể của mình, không nên quá đau buồn mà thương thân."
"Có gì mà đau buồn? Người là dao thớt, ta là thịt cá."
Lý Tĩnh Trung cúi người thấp hơn, trịnh trọng trấn an: "Điện hạ không phải cá, mà chính là Tiềm Long."
"Haha, Tiềm Long, ngay cả một chút thể diện cuối cùng cũng. . ."
Lý Hanh vừa nói, chợt nghẹn ngào dừng lại.
Một giọt nước mắt nhỏ xuống ở trên cửa sổ, bàn tay căm phẫn nắm thật chặt ván gỗ đỏ, bởi vì dùng sức quá mức khiến cho đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
"Ngay cả một chút thể diện cuối cùng mà gã cũng không chịu cho ta, hai lần bức ta bỏ vợ, bảo người trong thiên hạ nhìn ta như thế nào? !"
"Điện hạ." Lý Tĩnh Trung khẽ quát một tiếng, nói: "Xin điện hạ ẩn nhẫn. . . Dẫu sao, vẫn không đến mức mất mặt như Thọ vương, càng không thê thảm như Thái tử thứ ba bị phế."
Lý Hanh nhất thời không nói gì.
Sắc mặt của Lý Tĩnh Trung bớt đi vẻ đau buồn, trong mắt mơ hồ toát ra vẻ phấn khởi.
"Hôm nay bầy gian thần mắt mù, lầm coi Tiềm Long là con rắn, đánh rắn không chết. Đợi ngày sau Tiềm Long bay lên, chắc chắn sẽ lay động bầy gian!"
~~
Trời đêm tiếp tục hạ tuyết.
Tuyết rơi trên cành mai trong viện, rơi đầy thành Trường An, cùng với vị trí ngoại ô xa xa.
Xa ngút ngàn dặm, bên trong một mảnh đất hoang không có người ở đột nhiên vang lên một tiếng gầm giận dữ.
Vài đám đất tuyết bị hất bay lên..
Một cánh tay vươn ra từ dưới mặt đất, sau đó có người khó khăn bò ra từ bên trong.
Giống như một con sâu kiến hèn mọn.