• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương kim thiên tử nghiêm cấm con cháu hoàng thất tham dự triều chính, thế nên đã xây dựng gia viên ở góc đông bắc thành Trường An là phường Vĩnh Hưng và phường Hưng Ninh, để các Hoàng tử chia nhau ở thuận tiện dễ dàng quan sát, nghiêm khắc bồi dưỡng, được xưng là "Thập Vương trạch".

Cho dù là Thái Tử cũng không được ở trong Đông cung, tránh tiếp xúc nhiều cùng vơi cùng quan lại của Đông cung, chỉ cho phép xây dựng biệt viện cư trú ở Thập Vương trạch.

Sáng sớm.

Bên gốc cây liễu ven đường, đám hài tử vui đùa hát ca dao chùng với nhau.

"Ngọc bích trang thành một cây cao, vạn sợi rủ xuống tơ lụa lục. Không biết mảnh lá ai cắt ra, tháng hai gió xuân giống như chiếc kéo."

Một cỗ xe la chạy từ phía nam đến, đi qua phố Thập Tự phường Vĩnh Hưng.

Trong xe, Thanh Lam nói: "Đi vào ngõ hẻm thứ hai sẽ đến chỗ ở của Thái Tử. . ."

"Ta biết người kia." Đỗ Ngũ Lang từ trong khe hở của màn che nhìn ra bên ngoài, bỗng nhiên thấp giọng nói, "Ngày Cát Đại Lang đánh chết Đoan Nghiễn kẻ này cũng ở đó."

"Người nào?"

"Trong đám người đang ngồi dưới mái hiên quán trà, người có gò má cao, hốc mắt sâu và râu quai nón rậm rạp.."

"Ta cũng đã gặp qua bọn họ." Lưu Thương giật mình nói: "Sau khi Ngũ Lang gặp chuyện không may, bọn họ lượn lờ ở ngay bên ngoài cửa nhà chúng ta."

Tiết Bạch quan sát một hồi, nói: "Bọn họ đang theo dõi."

"Tới bắt chúng ta sao?" Đỗ Ngũ Lang nói: "Làm sao bây giờ?"

". . ."

Tân Thập Nhị ngoài ngồi tiệm trà, dùng ánh mắt sắc bén quét qua đường phố, tầm nhìn di chuyển theo một cỗ xe la phía xa.

Đêm qua Huyện úy Vạn Niên đã đi khám xét Đỗ trạch, sau khi kiểm tra phát hiện thiếu mất Đỗ Ngũ Làng và một tên tỳ nữ, tin tức vừa báo tới, gã lập tức biết phải tìm ai.

Có tên ăn mặc giống như ăn mày đi lên, thấp giọng nói: "Đoàn tùy tùng của Thái tử đi ra từ cửa hông."

"Theo dõi thật kỹ, nhìn xem đối phương đi nơi nào." Tân Thập Nhị tiếp tục gọi hai người khác tới rồi phân phó nói: "Các ngươi cũng đi, một khi trông thấy Thái Tử gặp gỡ với người khác, lập tức báo cho A Lang."

"Vâng."

Sau khi an bài ổn thỏa phía bên này, một tên tiểu lang quân tuấn tú dẫn theo tỳ nữ thản nhiên đi qua trên phố, quẹo vào ngõ hẻm, đích đến rõ ràng là biệt viện của Thái Tử.

"Có người đi qua."

Tân Thập Nhị hơi híp mắt, lắc đầu, nói: "Không phải là Đỗ Ngũ Lang, cũng không giống là tay sai của Đông cung."

"Vậy có bắt hay không?"

"Tiếp tục quan sát thêm."

Tân Thập Nhị có thể nhìn ra, áo lông cáo trên người của tiểu lang quân nọ có phẩm chất đẹp đẽ, vạt áo cân đối, lúc đi đường vô cùng thong dong, hiển nhiên là người có xuất thân phú quý.

Gã đến đây để tìm chứng cứ, không cần thiết đắc tội với hậu duệ quý tộc của thành Trường An .

Trong tầm mắt, tiểu lang quân nọ đứng chắp tay, để tỳ nữ nói chuyện cùng thủ vệ rồi lại đưa lên một khối ngọc bội cho người gác cổng.

Một lát sau, người gác cổng cầm lấy ngọc bội trở về, hai tay đưa trả, mời hắn vào cửa.

"Hắn vào rồi?"

"Thái Tử không có ở đây, hắn có thể gặp ai?"

"Đỗ lương đệ, lại có người dám gặp Đỗ lương đệ?" Tân Thập Nhị thực sự kinh ngạc, con mắt chuyển động, lẩm bẩm nói: "Là nhà ai dám dính vào bản án này?"

"Làm sao bây giờ?"

"Đợi hắn ra ngoài đuổi theo là được, không đi ra càng tốt." Tân Thập Nhị nghĩ lại, cười lạnh nói: "Dính vào bản án của Đỗ Hữu Lân, không ai có thể chạy thoát. . . Còn nữa, chiếc xe la vừa xong đâu? Lập tức đi tìm."

~~

Chỗ ở của Thái Tử nhìn qua vô cùng đơn giản, đình viện không có hoa thụ, một mảnh đất cát trống không.

Tiết Bạch và Thanh Lam đợi ở tiền viện một hồi, có tỳ nữ chạy tới.

"Khúc Thủy." Thanh Lam khóc nức nở kêu.

"Xảy ra chuyện gì rồi?" Khúc Thủy sốt ruột hỏi, không đợi Thanh Lam trả lời lập tức dẫn bọn hắn đi vào trong, "Nhị nương muốn gặp các ngươi. . . đi bên này."

Tiết Bạch cùng Thanh Lam cởi giầy, đi theo nàng qua hành lang, sau cùng ngồi xuống trong một gian phòng nhỏ.

"Đợi chút, Nhị nương sẽ tới ngay."

"Đa tạ."

Tiết Bạch nhìn thấy Khúc Thủy tiếp tục chạy vội đi, thấp giọng nhìn về phía Thanh Lam hỏi: "Thải Vân Thanh Lam, Lưu Thương Khúc Thủy?"

"Ừ, Lưu Thương và Khúc Thủy là nô tỳ trong nhà, còn ta cùng Thải Vân là khi còn nhỏ bị bán đến Đỗ gia."

Lúc này không tiện hỏi thêm, Tiết Bạch quét mắt liếc nhìn bày biện trong phòng nhỏ, học theo bộ dạng ngồi quỳ của Đỗ Ngũ Lang lúc đang đọc sách, sống lưng thẳng tắp, hai tay đặt trên đùi, ánh mắt nhìn thẳng.

Từ lúc gặp chuyện không may đến giờ, Thanh Lam không biết phải làm sao cho đúng, sớm mất đi phong phạm của đại tỳ, đứng chờ cạnh cửa lo lắng đợi.

Không lâu sau, có người từ trong hành lang đi tới, nàng vội vàng hành lễ.

"Nô tỳ bái kiến Nhị nương."

Nghe được động tĩnh, Tiết Bạch quay đầu nhìn, thấy một nữ nhân trang phục lộng lẫy đi vào phòng nhỏ, tóc mây cao ngất, bên trên có cài trâm tóc, khoác áo choàng lụa, trong tiết trời lạnh giá, cổ và ngực lộ ra một vùng da trắng nõn.

Thân thể thướt tha, chỗ cần đẫy đà thì đẫy đà, nhưng không có làm mất dáng người, phải nói là đường cong vừa phải.

Mãi đến khi nhìn thấy Thái Tử lương đệ Đỗ Nhị nương, Tiết Bạch mới biết được bộ trang phục váy ngắn áo choàng của Thịnh Đường đẹp ở chỗ nơi nào.

Lại nghĩ tới lời Đỗ đại nương nói "cảm tình giữa Nhị nương và Thái Tử rất tốt", hắn không khỏi khẽ gật đầu nhỏ đến mức không thể phát giác.

Chỉ hy vọng Thái Tử nguyện ý vì nàng mà bảo vệ bảo vệ Đỗ gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK