"Lang quân . . . không có ở đây."
"Giữa trưa gã có trở về hay không?"
"Có." Đỗ Xuân gạt nước mắt đáp.
"Có nói chuyện Đỗ gia yêu cầu gã hòa ly không?"
Vốn Đỗ Xuân không muốn nói những việc này cùng người ngoài, cộng thêm chưa quen thuộc Tiết Bạch, không biết tại sao hắn còn nhỏ tuổi mà khí thế lại dọa người như thế, nhưng bây giờ tình huống khẩn cấp, nàng vẫn gật đầu, đồng thời suy nghĩ liên kết tiền căn hậu quả của tất cả mọi việc.
Sự tình đột nhiên xảy ra, không ai phản ứng kịp.
Tiết Bạch lại hỏi: "Gã nói với ngươi như thế nào?"
Đỗ Xuân do dự một chút, rồi mở miệng đáp: "Lang quân nói 'Chỉ cần tình cảm phu thê chúng ta vững chắc, theo luật Đường, dù là quan phủ hay là Trượng nhân đều không thể chia rẽ chúng ta', lại dặn thiếp thân phải cố gắng kiên cường."
"Ngươi trả lời thế nào?"
Đỗ Xuân bị hỏi đến mức cảm thấy không thoải mái, nghiêng đầu, nhỏ giọng trả lời: “Khối đá mà dày, có thể tồn tại ngàn năm.”
"Sau đó thì sao?"
"Lang quân nói 'Vậy là tốt rồi', sau đó đi vào thư phòng, ở bên trong không lâu lại vội vàng rời khỏi, đến bây giờ vẫn còn chưa trở về. . . Ài."
Đỗ Xuân không tự giác than nhẹ một tiếng, nàng đại khái đã có thể đoán được mọi việc.
"Gã có nói mình đi đâu hay không?"
"Thiếp thân hỏi qua, lang quân nói là đi tìm bạn bè hỗ trợ."
"Ta có thể vào xem xét thư phòng hay không?"
"Bình thường lang quân sẽ không cho ai tiến vào thư phòng , nhưng nếu là. . ." Đỗ Xuân biết tình thế khẩn cấp, đứng lên nói: "Mời đi bên này."
Tiền viện của Liễu trạch sạch sẽ gọn gàng, không có vật trang trí nào, trong thư phòng lại treo rất nhiều thi họa.
Đẩy cửa, lọt vào trong tầm mắt chính là một bức thi họa treo ở trên tường, ghi chép một bài thơ.
Tiết Bạch tiến lên, nhìn sát vào, trong ánh nến yếu ớt miễn cưỡng có thể thấy rõ vài câu.
"Bất câu bần dữ phú, đãn nguyện nhất tương tri."
Thư pháp vô cùng tốt, nước chảy mây trôi, cho dù là người thường cũng có thể nhìn ra đây là bút tích danh gia.
"Đây là Lý Bắc Hải tự viết." Đỗ Xuân tiến lên phía trước nói: "Lang quân từng dùng báu vật tặng y, y dùng thi họa và danh mã làm quà đáp lễ lại lang quân."
"Lý Bắc Hải?" Đỗ Ngũ Lang hoảng sợ nói: " 'Hữu Quân như long, Bắc Hải như tượng' Lý Bắc Hải?"
"Hữu Quân như long" chính là nói Vương Hữu Quân Vương Hi Chi, Lý Bắc Hải có thể nổi danh cùng Vương Hữu Quân, có thể thấy được là người bất phàm.
Đỗ Ngũ Lang biết là chữ của Lý Bắc Hải, nhưng nhìn kỹ, lại có cảm giác không giống.
Lưu Thương bất mãn thầm nói: "Nhưng những báu vật mà lang quân tặng ra ngoài, rõ ràng là của hồi môn của nương tử."
"Nhiều lời."
Đỗ Xuân khẽ quát tỳ nữ, cẩn thận bưng cây nến, liếc mắt nhìn quanh phòng sách, trong ánh mắt vừa bi thương vừa sợ hãi, cảm phục nói: "Lang quân giao lưu cùng nhiều danh sĩ, trong đây đều là danh họa tác phẩm cầu mà không được, cũng là. . . những thứ không dẫn đến phiền phức gì."
Nàng không có đưa cây nến cho Tiết Bạch cầm, sợ hắn làm hỏng mất bức tranh chữ nào.
Tiết Bạch đi tới kiểm tra chiếc bàn.
Trên bàn bày nghiên mực, lấy tay sờ qua, mực còn chưa khô hẳn, là buổi chiều vừa mới mài xong.
Bỗng nhiên, tiền viện vang lên tiếng đập cửa kịch liệt dồn dập.
"Mở cửa!"
"Phủ Kinh Triệu phá án, mau mở cửa!"
Mấy người trong thư phòng càng thêm hoảng sợ, Đỗ Ngũ Lang lập tức hoảng sợ, hỏi: "Làm sao bây giờ?"
"Đặt nến gần vào." Tiết Bạch thúc giục nói: "Tìm dấu vết."
"Dấu . . . Dấu vết gì?"
"Liễu Tích đã đi đâu? Thư tín qua lại của gã cùng Cát gia hoặc ai đó? Cùng với có chứng cứ nào rơi ở trong thư phòng không? Nhanh tìm."
Bầu không khí đột nhiên trở lên khẩn trương.
Đỗ Xuân cũng mặc kệ những thứ khác, đặt cây nến xuống trên bàn, kéo chiếc hộp trong ngăn bàn ra tìm kiếm.
Bên trong cất đầy thư từ qua lại của Liễu Tích và người khác, thật sự rất nhiều.
Thấy tràng cảnh này, lại nghĩ đến tội danh "Cấu kết Đông cung", mọi người càng thấy bất an hơn.
"Mở cửa! Mở cửa!"
Lưu Thương sợ tới mức sắp khóc, hỏi: "Làm sao bây giờ? Hay là để nô tỳ đi nói nương tử không có ở đây. . ."
"Mau tìm.”
Tiết Bạch lật những trang giấy bị mực thấm vào, không phát hiện cái gì, cầm lấy cây nến của Lưu Thương, chiếu quanh phòng.
Hắn thậm chí thấy được chữ của Đỗ Phủ ở trên tường.
Nếu không phải tình thế khẩn cấp, hắn thật sự sẽ phi thường sợ hãi thán phục.
Bên phía tiền viện bỗng nhiên vang lên một tiếng "Bành" thật lớn, có quan sai quát: "Phá cửa đi vào!”
"Bành."
"Bành."
Ánh nến lay động, chợt có hai cục giấy lọt vào trong tầm mắt, Tiết Bạch vội vàng đặt nến xuống, nhặt cục giấy thứ nhất rồi mở ra, chỉ thấy có ba chữ "Thư hòa ly".
Lại mở một cục giấy khác, ánh mắt của hắn hơi động, lẩm bẩm: "Thì ra là thế."
"Tìm được cái gì thế?"
"Đi." Tiết Bạch cất kỹ hai tờ giấy, đẩy Đỗ Ngũ Lang, nói: "Đi leo tường."
"Thế nhưng. . . lệnh cấm."
"Đi."
Tiết Bạch đẩy Đỗ Ngũ Lang đi ra bên ngoài, còn mình chạy được hai bước bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Đỗ Xuân đang cầm chiếc hộp trong tay.
Rất nhiều thư đã rơi lả tả đầy mặt bàn, không kịp thu dọn.
Nghĩ đến tính cách Liễu Tích chí lớn nhưng tài mọn, nói như rồng leo làm như mèo mửa, lại nhìn danh gia thi họa khắp phòng, trong mắt Tiết Bạch dâng lên vẻ do dự.
Nhưng do dự chỉ trong nháy mắt, trong đầu hắn bỗng nhiên lướt qua một hàng chữ khác.
—— Cẩn ngôn thận hành, như lý bạc băng.
Hắn kéo nhẹ Đỗ Xuân, cầm lấy cây nến từ trong tay của nàng, hai người liếc nhau một cái.
Đỗ Xuân hiểu ý tứ trong mắt của Tiết Bạch, lấy tay che mặt, xoay người sang qua chỗ khác.
Tiết Bạch quyết đoán duỗi tay qua.
Nến đốt lụa mỏng, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên, cắn nuốt tranh chữ của Lý Ung và Đỗ Phủ, cùng với rất nhiều danh sĩ khác.
Đốt đàn nấu hạc, ầm ầm bốc cháy. . .