Mặt trời đã ngả về phía tây, cảm giác hoảng sợ tràn ngập trong Đỗ trạch.
Thanh Lam nghẹn ngào, đôi mắt ngấn lệ, tiến lên đỡ Lư Phong Nương chậm rãi ngồi xuống trước tiền sảnh.
"Tại sao lại như vậy?" Lư Phong Nương khóc sướt mướt, hoàn toàn không có chủ kiến gì, lau nước mắt hỏi: "Toàn quản sự, ngươi bảo bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Toàn Thụy là quản gia lâu năm, kinh nghiệm thế sự dày dạn, bây giờ đã thành người đáng tin cậy duy nhất của Đỗ gia, gã cân nhắc nói: "Tội danh này quá lớn. . . Phải nhanh chóng truyền tin cho Thái Tử."
"Đúng, đúng." Lư Phong Nương vội nói: "Vậy nhanh sai người đi."
"Toàn Phúc, nhanh đi." Toàn Thụy vội vàng gọi con của mình vào căn dặn: "Thập Vương trạch, Thái Tử không nghỉ ở Đông cung, đi tới Thập Vương trạch."
"Vâng."
Toàn Phúc đáp, lập tức chạy thật nhanh ra ngoài.
"Đại nương tử chớ suy nghĩ nhiều." Trong mắt của Toàn Thụy tràn đầy sợ hãi, nhưng vẫn tự trấn an bản thân, nói: "A Lang luôn luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, nói A Lang ‘Nói bậy sấm thư, cấu kết Đông cung, chỉ trích thiên tử’ rõ ràng là không hề có chứng cứ! Ta nghĩ, sau khi thẩm tra rõ ràng sẽ thả người."
Lư Phong Nương vỗ ngực, lẩm bẩm nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Bỗng nhiên trong đại sảnh có người mở miệng nói một câu ——
"Vừa rồi quan sai không có lục soát Đỗ trạch."
Mọi người quay đầu nhìn về phía sau, thấy người nói chuyện chính là Tiết Bạch mới được thu nhận ba ngày trước.
"Tiểu tử ngươi." Toàn Thụy nói: "Đỗ trạch vừa không có 'Sấm thư’, cũng không có thư tín 'Cấu kết' cùng người khác, càng không có nói gì 'Chỉ trích', lấy cái gì mà lục soát?"
Tiết Bạch hỏi: "Đỗ trạch không có chứng cứ, Toàn quản sự biết rõ việc này, nhưng tại sao quan sai cũng biết? Mà nếu đã biết như vậy, sao bọn họ vẫn dám trực tiếp bắt người?"
"Việc này. . ."
Toàn Thụy cẩn thận cân nhắc, lẩm bẩm nói: "Đúng thế, nếu vậy bọn họ cũng phải biết là A Lang bị oan."
Tiết Bạch tiếp tục hỏi: "Bọn họ bắt người, chắc chắn có ý buộc tội, nhưng buộc tội bằng cách nào?"
"Buộc tội bằng cách nào?" Toàn Thụy suy nghĩ nói: "Chẳng lẽ là hôm nay chúng ta lập tế đàn làm phép, thế nên đã có tiểu nhân vu cáo sấm thư? Phương đạo trưởng vẫn còn ở trong phủ, phải nghĩ biện pháp đưa đạo trưởng ra ngoài, sau đó đốt bỏ những thứ pháp khí kia đi."
"Không thể làm vậy." Tiết Bạch nhắc nhở: "Bọn họ không bắt Phương đạo trưởng và pháp khí đi, nói rõ những thứ đó không phải là bằng chứng mấu chốt để buộc tội, nếu như chúng ta chủ động che giấu, ngược lại lộ ra là mình sợ hãi."
"Đúng vậy." Lư Phong Nương khóc không thành tiếng, hỏi: "Làm lễ cúng bái mà thôi, sao có thể đến mức đó được?"
"Cúng bái chỉ vừa mới hoàn thành, tất nhiên không phải nguyên nhân." Tiết Bạch trầm ngâm, hỏi: "Đỗ gia thật sự không có nhược điểm khác?"
Đến lúc này, tất cả mọi người đều đã ngừng khóc, trợn to mắt nhìn Tiết Bạch, bất ngờ vì sự tỉnh táo của thiếu niên ngây thơ trước mắt.
Không chỉ tỉnh táo, không ngờ hắn còn dám chất vấn chủ nhà, cứ như thể hắn là quan viên phán xử vụ án này vậy.
Toàn Thụy không khỏi quát lên: "Tiểu tử ngươi. . ."
"Để Tiết Bạch tra xét rõ ràng đi." Đỗ Ngũ Lang vội vàng nói: "Hắn cũng không phải là người xuất thân bình thường, quen biết đều là nhân vật như quý phi, Tiết Độ Sứ."
Toàn Thụy hơi giật mình, lúc này mới gật đầu, thở dài nói: "A Lang tuy là quan lại của Đông cung, nhưng mà chức quan nhỏ bé, từ trước đến nay ngay cả nói cũng không dám nói nhiều cùng quan viên bên cạnh, làm sao có thể có nhược điểm gì? Không có sơ hở! Ngoại trừ. . ."
"Ngoại trừ Liễu lang tế?" Tiết Bạch hỏi.
Toàn Thụy giật mình, kịp phản ứng tới, kinh sợ nói: "Chẳng lẽ đúng là Liễu lang tế để bằng chứng phạm tội rơi vào trong tay kẻ khác?!"
Đây chính là lý do mà Tiết Bạch vừa rồi định hỏi Đỗ Ngũ Lang, liệu việc Liễu Tích đưa y tới phường Bình Khang có phải là do người nào đó cố ý làm ra hay không?
Hiển nhiên, bất cứ ai hiểu rõ Liễu Tích, đều biết gã là một người chí lớn nhưng tài mọn, dễ dàng bị người khác lợi dụng.
"Quá trùng hợp." Toàn Thụy lẩm bẩm nói: "Ngũ Lang vừa gặp chuyện không may cách đây không lâu, Liễu lang tế cũng vừa cãi nhau với A Lang vào sáng nay, buổi chiều lập tức có người đến bắt giam A Lang, theo đó xem ra, quan sai tới quá nhanh. Nhất định là..."
"Không phải đồ ngu kia thì còn có thể là ai nữa? !" Lư Phong Nương nói xong, vừa khóc vừa mắng to: "Từ đầu ta đã biết tên cuồng sinh kia muốn hại Đỗ gia mà! Ta sớm biết. . . Ô ô. . .Tên tai họa!"
"Đại nương tử." Toàn Thụy vội la lên: "Liễu lang tế quen biết bạn bè tốt xấu lẫn lộn, phải sai người đi hỏi xem gã ta có để nhược điểm rơi vào tay ai hay không?."
Đúng vào lúc này, có nô bộc vội vàng chạy tới, thiếu chút nữa vấp ngã ở ngưỡng cửa.
"Không tốt! Toàn Phúc vừa mới đi ra khỏi cửa sau đã bị người bắt đi!"
"Cái gì?"
Toàn Thụy sửng sốt, trong lòng loạn hết cả lên.
"Chúng ta leo tường đi ra ngoài." Tiết Bạch phản ứng rất nhanh, lập tức kéo Đỗ Ngũ Lang rời đi, "Chúng ta phải nhanh chóng tìm được Liễu Tích và Thái Tử."
"Ta. . . Ta không biết nơi ở của Thái Tử."
"Ta biết." Thanh Lam nói: "Ta đã từng cùng nương tử đi gặp mặt Thái Tử Phi."
"Nhanh."
Thanh Lam vội vàng chạy theo bước chân của hai người, nhưng lại quay về phía Lư Phong Nương hỏi: "Nương tử, nô tỳ có nên đi không?"
"Đi mau, kêu Ngũ Lang quay trở về."
Nhưng mà Tiết Bạch đã kéo Đỗ Ngũ Lang chạy ra khỏi tiền viện.
Thanh Lam dậm chân một phát rồi vội vàng đuổi theo. . .
~~
Tiết Bạch đã tính toán qua trong đầu, Đỗ trạch có một cửa lớn, một cửa sau, ba cửa phía tây, hai cửa phía đông, phủ Kinh Triệu phái ra khoảng 20 người, có thể canh giữ cả bảy cửa ra vào, nhưng không có khả năng canh giữ tường viện chung quanh.
Có lẽ sẽ có quan sai tuần tra, nhưng hắn biết quan phủ làm việc nhất định phải theo trình tự, cho nên phải nắm thật chắc một chữ “Nhanh”
Trước tiên hắn đi đến chuồng ngựa ở tiền viện để lấy dây thừng, sau đó đi đến phòng trữ vật lấy thang, rồi chạy về phía hậu viện, trực tiếp đi đến hòn non bộ nằm ở phía đông của đại viện thứ năm.
Đây là vị trí cách những chiếc cửa hông xa nhất, ngoài viện rất yên tĩnh, tường cũng rất leo.
"Theo sát ta."
Tiết Bạch dựng thang lên trên hòn non bộ, bò lên tường viện sau đó liếc mắt quan sát bốn phía, gọi Đỗ Ngũ Lang và Thanh Lam cùng đi lên.