"Lang quân đến nha môn huyện Vạn Niên cáo trạng phụ thân. . ."
Đỗ Xuân mới nói được nửa lời, Đỗ Ngũ Lang đã cả kinh nói: "Thật sự là đại tỷ phu cáo trạng?"
"Bản nháp này chỉ viết phụ thân cưỡng ép chúng ta hòa ly."
"Còn có thể cáo trạng như vậy sao?"
Đỗ Xuân nói: "Theo luật Đường, 'lưỡng nguyện ly hôn', phụ thân cũng không thể ép buộc lang quân hòa ly."
Lưu Thương vẫn còn khóc, trong miệng nói lầm bầm: "Rõ ràng là gã không muốn vứt bỏ thân phận muội phu của Thái Tử."
Nghe thấy câu này, Đỗ Xuân cúi thấp đầu xuống.
Nàng trầm mặc một hồi, hỏi: "Tiết Bạch, ngươi là người của Hà Đông Tiết thị?"
"Ta mất ký ức, không nhớ rõ."
"Ngươi thấy phong thư cáo trạng này như thế nào?"
"Ta không hiểu rõ về Liễu lang tế cùng Đỗ gia." Tiết Bạch hỏi ngược lại: "Vậy ngươi thấy như thế nào?"
Đỗ Xuân không để ý ngữ khí của hắn, trong bóng tối không thể nhìn rõ nhau, khiến cho nàng không để ý đến tuổi của hắn, càng dễ coi hắn là đối tượng có thể thương thảo.
"Phụ thân không có hiềm khích cùng người bên ngoài, ngay cả việc đi lại cùng người ta cũng rất ít, nếu nói là có người cáo trạng phụ thân, khả năng cực cao là lang quân. Lúc đầu gã viết bản nháp này, về sau tức giận xông lên đầu, vo tròn lại, đổi cáo trạng thành 'Nói bậy sấm thư, cấu kết Đông cung, chỉ trích thiên tử' nữ tế cáo trạng nhạc phụ, bản thân chính là bằng chứng tốt nhất, cho nên phủ Kinh Triệu mới có gan lập tức bắt người."
Tiết Bạch nói: "Có một chút sửa đổi, ta đã xem qua ý của văn tự trên bản nháp, sau khi sửa chữa ngữ khí của gã đã trở nên hòa hoãn?"
"Đúng vậy."
"Nói cách khác, trong quá trình đang viết thư cáo trạng thì cơn giận của Liễu lang tế hẳn là đã tiêu tan bớt phần nào?"
"Nói như vậy, cũng đúng."
"Vậy gã sẽ không lấy đại tội như mưu phản để cáo trạng Đỗ gia." Tiết Bạch nói: "Không tìm thấy bản nháp khác ở trong thư phòng, cho nên ta đoán là gã đã chép lại bản nháp này."
Đỗ Xuân thần sắc khẽ động, hỏi: "Ngươi nói là, sau khi lang quân đến nha môn huyện Vạn Niên mới thay đổi chủ ý?"
Tiết Bạch hỏi: "Giả dụ không ai biết Liễu lang tế bất hòa cùng Đỗ gia, sau đó uy hiếp lợi dụng, có thể khiến gã cáo trạng vu không Đỗ gia hay không?"
"Có thể."
Đỗ Xuân không có suy nghĩ quá nhiều, lập tức đưa ra câu trả lời.
Giọng của nàng có chút đau buồn, thở dài: "Nhất định là như thế rồi."
"Nếu như chúng ta phỏng đoán không sai, chỉ cần đưa bản nháp này cho Thái Tử, có biện pháp chứng minh Đỗ gia bị hãm hại hay không?"
Đỗ Xuân suy nghĩ một chút, chậm rãi gật đầu, nói: "Có."
Đỗ Ngũ Lang và Thanh Lam đều vui mừng, nhao nhao nói: "Vậy thì quá tốt rồi."
Tiết Bạch lại hỏi: "Vết xe đổ của Vi thị là gì?"
Đỗ Xuân nói: "Chi tiết trong đó ta không rõ ràng cho lắm. Chỉ biết Thái Tử Phi họ Vi, huynh trưởng chính là Vi Kiên can thần trong triều, tháng giêng tết Nguyên Tiêu năm nay, Thái Tử du hành tình cờ gặp gỡ Vi Kiên, sau đó Vi Kiên còn hẹn Tiết Soái biên cương Hoàng Phủ Duy Minh dạo chơi ban đêm. Bởi vậy trong triều có người vạch tội bọn họ ‘Âm thầm qua lại, muốn cộng lập Thái Tử'."
"Chỉ đơn giản là tình cờ gặp gỡ trên đường vào tết Nguyên Tiêu?"
"Một người là tỷ trưởng Thái Tử, một người là Tiết Soái biên cương, gặp mặt riêng tư, khó tránh khỏi để cho Thánh Nhân nghi kỵ." Đỗ Xuân thấp giọng nói: "Hoàn cảnh của Thái Tử vẫn luôn không được tốt lắm."
*Tỷ trưởng: anh rể.
Tiết Bạch im lặng, một lần tình cờ gặp gỡ có thể dẫn phát đại án, từ đó có thể thấy nghi kỵ của Hoàng Đế đối với nhi tử nhiều đến nhường nào, cuối cùng hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Vi Kiên bị giáng chức, Hoàng Phủ Duy Minh chuyển giao binh quyền, việc này vốn như vậy là qua, nhưng huynh đệ Vi gia dâng thư kêu oan, khiến cho Thánh Nhân tức giận, liên lụy đến càng nhiều nhân vật trong triều, làm cho người chết vô số. Thái Tử bất đắc dĩ, đành phải lấy lý do 'Tình nghĩa không hòa thuận' hòa ly cùng Thái Tử Phi Vi thị, để cho nàng xuống tóc làm ni cô, mới có thể bảo toàn tính mạng."
Nói đến đây, Đỗ Xuân thanh âm còn có chút run rẩy, lại nói: "Bản án này xảy ra ở đầu năm, nhưng đến bây giờ còn có người bị ép chết. Phụ thân sợ bước theo chân của Vi Kiên nên một mực cẩn thận, chỉ là tính tính của lang quân vẫn cứ khăng khăng không thay đổi."
Tiết Bạch hỏi: "Lần trước Thái Tử lựa chọn hòa ly với Vi thị? Vậy lần này?"
"Tuy nhị muội chỉ là lương đệ, nhưng cảm tình với Thái Tử cũng rất tốt."
Tiết Bạch do dự một lát, tiến vào gần thêm một chút, nhỏ giọng hỏi: "Có thể tin tưởng Thái Tử được hay không?"
Đỗ Xuân nói: "Yên tâm, Thái Tử rất đáng tin cậy."
Tiết Bạch suy nghĩ một chút, bây giờ ngoại trừ cầu Thái tử trợ giúp thì cũng không còn phương pháp nào khác.
Trong lúc hiếm hoi được yên tĩnh, Đỗ Ngũ Lang thì thầm cảm thán: "Ê, hóa ra ngươi có năng lực như vậy sao?"
Tiết Bạch coi như không biết y đang hỏi ai, im lặng không đáp.
Đêm càng thêm yên tĩnh, năm người cũng chen chúc ngủ trong căn phòng nhỏ một đêm.
Đợi đến lúc canh năm, tiếng trống vang lên, cửa thành Trường An cùng cửa của các phường đều mở ra. . .
~~