• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh sáng cực kỳ chói mắt từ bó đuốc khiến cho bóng tối trước mắt đột nhiên rút đi.

Đỗ Xuân ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một tên lao dịch vẻ mặt hung ác cầm bó đuốc đi vào hình phòng, sau đó miếng vải rách trong miệng của nàng được kéo ra.

"Oan uổng quá!" Đỗ Xuân hô lớn: "Đỗ gia bị oan uổng!"

"Đỗ đại nương tử đừng hô nữa." Bỗng nhiên, bên ngoài cửa Hình phòng có người ung dung nói: "Nơi đây chính là phủ Kinh Triệu, nếu như ngươi là người thông minh, phải biết cho dù ngươi có kêu khàn cổ thì cũng chỉ là phí công mà thôi."

Bên cạnh đối phương có một tên tùy tùng đang cầm đèn lồng, chiếu lên chiếc quan bào màu xanh, ria mép nhếch lên, khóe miệng lộ ra vẻ đùa cợt.

Chính là phủ Kinh Triệu pháp tào Cát Ôn.

Đỗ Xuân thấy thế, mở miệng mắng: "Chó săn! Ngươi chính là chó săn của Tác Đấu Kê!"

"Mắng ta không sao." Cát Ôn lắc đầu nói: "Nhưng mắng Hữu tướng, không thể."

"Bốp!"

Lao dịch trong phòng giam lập tức tiến lên, tát cho Đỗ Xuân một phát thật nặng.

Cát Ôn tiếp tục nói: "Năm nay ta được mọi người tặng cho một cái biệt danh, không đúng, là nửa cái biệt danh, gọi là 'La Kiềm Cát Võng', trong đó ‘Cát Võng’ chính là chỉ pháp võng của ta."

*Pháp võng: Chỉ quyền hành tra xét trong tay.

"Phi, ác quan, không tự biết nhục lại còn cảm thấy kiêu ngạo."

"Ngươi là một đại mỹ nhân, ta khuyên ngươi đừng có khiêu khích pháp võng trong tay ta." Cát Ôn sờ lên vết máu trên cột cửa, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa rồi hỏi: "Có phải Thái Tử sai người đi đốt chứng cứ mà Liễu Tích kết giao với đại thần giúp gã hay không?"

Đỗ Xuân nghiến răng nói: "Ngươi đừng hòng muốn ta nhận tội. . ."

Lao dịch lập tức giơ tay giật tóc của Đỗ Xuân quát hỏi: "Có phải Thái Tử sai người tiêu hủy chứng cứ hay không? !"

"Nhẹ nhàng một chút, nhẹ nhàng một chút." Cát Ôn trách nói: "Ngươi không biết yêu thương mỹ nhân hay sao, Đỗ đại nương tử là nhân chứng, sao ngươi dám dùng hình với nàng?"

Tiếp theo gã chuyển đề tài quát: "Người đâu, đưa ả ta vào!"

Cửa hình phòng bị mở ra, bên ngoài có tiếng lăng nhục và tiếng khóc vang lên.

Lao dịch kéo theo một nữ nhân trên người không có một mảnh vải, máu thịt lẫn lộn đi vào trong phòng

Đỗ Xuân vừa nhìn rõ ràng, tâm can lập tức như muốn nứt ra.

"Lưu Thương!"

"Súc sinh! Đám súc sinh các ngươi! Thả nàng ra cho ta!"

". . ."

Hiển nhiên Lưu Thương đã phải chịu hành hạ cực lớn, cuống họng đã sớm kêu gào hỏng mất rồi, bây giờ rên rỉ cũng chỉ có âm thanh khàn khàn.

Máu không ngừng chảy xuống, dần dần nhuộm đỏ mặt đất.

Cát Ôn đau lòng "Chậc chậc" hai tiếng nói: "Đỗ đại nương tử không cần khóc vì ả tiện tỳ này, không đáng. Nàng đã nhận tội, người nào đốt chứng cứ bổn quan đã biết rõ, chỉ thiếu một nhân chứng mà thôi, chứng minh việc này là Đông cung sai khiến."

Dứt lời, gã quay về phía Lưu Thương hỏi: "Nói đi, tên Tiết Bạch châm lửa nọ, chính là người của Thái Tử phái đi đúng không?"

Lưu Thương phát ra hai tiếng "Khụ khụ" trong cổ họng, lấy giọng khàn khàn vừa khóc vừa nói: "Phải. . . Phải. . ."

"Lời ngươi nói không tính, ngươi chỉ là một ả tiện tỳ, ta cần nương tử nhà ngươi nói."

Cát Ôn cười, quay đầu hỏi Đỗ Xuân: "Đúng không Đỗ đại nương tử?"

Đỗ Xuân khóc lớn, liên tục lắc đầu nói: "Đừng hỏi nữa!"

Cát Ôn tiến lên, nhẹ nhẹ vuốt tóc của nàng, ôn nhu nói: "Tên trượng phu vô dụng của ngươi đã khai ra quá nhiều tội danh rồi."

Trong miệng của gã truyền đến một mùi hôi thối khiến cho Đỗ Xuân sắp nôn ra đến nơi, khóc ròng nói: "Không."

"Cả nhà Đỗ gia đều đã bị bắt vào lao ngục, bây giờ đang tra hỏi, đảm bảo không thoát khỏi tội lớn tịch thu tài sản chém cả nhà."

"Không."

"Đáng thương, đại mỹ nhân không nhận người quen nữa rồi, trước mắt chỉ ngươi mới có thể cứu được Đỗ gia." Cát Ôn dụ dỗ: "Ta hỏi thêm lần nữa, có phải là Thái Tử sai Tiết Bạch tới nhà ngươi hủy đi chứng cứ hay không?"

"Xin ngươi. . . van ngươi. . ."

"Ngươi vẫn còn muốn bảo vệ Thái Tử?"

Cát Ôn lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Muốn cường ngạnh chống đỡ? Vô dụng." Gã đi đến bên cạnh Lưu Thương, giẫm một cước lên đầu nàng, cười nói: "Trong mắt ta, Thái Tử còn không đáng sợ, ngươi muốn đấu với ta? Một cước này đạp xuống, ngươi sẽ biết sâu kiến chỉ là sâu kiến."

"Không!"

Trong tiếng khóc lóc cầu xin của Đỗ Xuân, Cát Ôn giơ chân lên, sau đó đạp xuống, một lần lại thêm một lần.

Như là dẫm chết một con sâu con kiến. . .

~~

Mấy con kiến vốn đáng ngủ đông bên trong lòng đất, nhưng lại bị người vô tình đào mất nhà, chúng nó đành phải leo lên mặt đất, bối rối bò chung quanh, rồi lại chui vào trong đất.

Tuyết vẫn còn tung bay, theo thời gian trôi qua, mảnh đất lại được phủ lên một tầng tuyết mới.

Dưới mặt đất chôn một chiếc vạc lớn, bên trong là một mảnh tối tăm.

Nước mắt của Thanh Lam đã sớm thấm ướt vạt áo trước của Tiết Bạch.

"Đừng khóc nữa, ngươi làm tiêu hao quá nhiều dưỡng khí, sẽ hại chết chúng ta."

"Chúng ta. . . sẽ chết phải không?" Thanh Lam rất hoảng sợ, liên tục nức nở vừa khóc vừa nói: "Ta không muốn chết. . ."

"Vậy thì đừng khóc, đừng nói chuyện." Tiết Bạch ngữ khí nghiêm khắc nói, "Có gắng hít thở thật ít."

"Chúng ta giờ đã. . ."

"Còn khóc?" Tiết Bạch hung dữ nói: "Khóc nữa ta sẽ giết ngươi, như thế sẽ tiết kiệm một nửa dưỡng khí, còn có thể dung thi thể của ngươi để kê chân."

Thanh Lam sợ tới mức nấc một tiếng.

Sau đó nàng lập tức cảm thấy tay của Tiết Bạch chạm tới bờ vai của mình, tiếp theo tiến tới cổ, vuốt ve mặt của nàng.

"Đừng như thế. . . Ta sợ. . ."

Nàng muốn từ chối, nhưng sợ tới mức cứng ngắc, ngón tay ngón chân đều tê dại.

Mãi đến khi Tiết Bạch sờ đến búi tóc, rút lấy cây mộc trâm của nàng.

Tóc tản ra rơi xuống, Thanh Lam không biết làm sao, run giọng nói: "Ngươi. . . Làm gì vậy?"

"Đẩy dây thừng ra."

Tiết Bạch vội nói, hắn tận lực điều chỉnh hô hấp, cầm lấy mộc châm nhét vào giữa khe hở của nắp gỗ và miệng vạc.

Tiếp theo nhét một chiếc giày vào khe hở.

Là chiếc giày hắn vừa mới tiện tay cởi ra từ trên chân của Thanh Lam, thừa dịp không bị đất lấp đầy nhét vào.

Dây thừng dùng để buộc chặt vạc và nắp gỗ rất dễ bị trượt, hơn nữa vừa rồi hắn đã dùng sức đẩy làm lỏng dây thừng, có lẽ có thể cạy chiếc nắp ra một chút.

Làm một hồi, Thanh Lam bỗng nhiên nói: "Ta. . .ta có thể đưa đầu ngón út vào."

"Ngươi gẩy dây thừng." Tiết Bạch nói.

Hắn bắt đầu dùng mộc trâm gặt đất ngoài khe hở ra.

So sánh với quan tài, chiếc vạc cao hơn rất nhiều, cho nên nếu như cùng chôn ở trong đất, tầng đất bên trên của vạc sẽ mỏng hơn quan tài rất nhiều.

Tiết Bạch rất may mắn, những người kia không có quá dốc sức chôn vạc lớn thật sâu.

Hắn từng chút bới đất ở xung quanh nắp vạc vào bên trong, hy vọng có thể khiến cho chiếc nắp có không gian để lắc lư.

Mộc trâm di động vòng quanh khe hở rất khó khăn, có mấy hạt bùn đất đã rơi vào trên mặt Tiết Bạch. So sánh với cả lớp đất phía trên, mấy hạt đất nho nhỏ này thật sự là vài sợi lông của chín con trâu.

Gạt đất hồi lâu, ngón tay của Tiết Bạch vô cùng đau đớn, hắn thử đẩy mạnh chiếc nắp một lần.

Sàn sạt vài tiếng, có thêm càng nhiều bùn đất rơi xuống.

"Hình như có chút lỏng rồi?" Thanh Lam vui vẻ nói, "Ta sờ thấy dây thừng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK