• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn Thụy vội vàng chạy từ bên ngoài về, kêu một tên nô bộc đặt thiếu niên trên lưng xuống.

“Nhanh, trước để xuống, ấn huyệt nhân trung.”

Thiếu niên được đưa về rất nhanh đã tỉnh lại, ngồi dậy trên hành lang.

Y năm nay đúng mười lăm tuổi, bộ dáng rất giống với Lư Phong Nương, một gương mặt to tròn, mũi tẹt mắt nhỏ, mặc dù không tính rất xấu, lại có loại khí chất rụt rè sợ hãi.

Lúc này y giống như vừa mới giật mình tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, toàn thân đều đang run rẩy, trong miệng còn đang thì thào gì đó.

“Hài nhi của ta?” Lư Phong Nương đẩy người bên cạnh ra, sau khi nhìn kỹ mới khóc lớn nói: “Đây mới là hài nhi của ta!”

"Ngũ Lang, không làm sao chứ?"

". . ."

Đám người phía sau, có tên tôi tớ mặc áo xanh ngó đầu qua nhìn, ảo não vỗ trán của mình.

"Ài, hóa ra người xấu xí mới đúng là Đỗ Ngũ Lang."

Quản sự Ngụy gia vội vàng kéo tên lỗ mãng này ra ngoài, nói xin lỗi với Lô Phong Nương, sau đó dẫn người rời khỏi tiền viện của Đỗ gia.

"Ngoài miệng không có cửa hay sao? Cứ phải nói trước mặt người ta."

“Thúc, vậy người tuấn tú ta cõng một đường từ Bình Khang Phường về thì sao?”

“Ngay cả hắn là ai cũng không biết, trách ai bây giờ? Ngươi cũng không đi tìm Toàn Thụy phân biệt rõ ràng trước.”

“Đây còn không phải là vì......muốn lĩnh nhiều tiền thưởng hơn sao?”

"Lại nói, nương tử Đỗ gia thế mà không thưởng cho một phân tiền nào."

"Keo kiệt."

Khi đang nói chuyện, bọn họ bỗng dừng bước.

Chỉ thấy trong ngõ nhỏ phía trước có một cỗ thi thể được tấm chiếu bọc lấy, máu dần dần chảy xuống từ trong tấm chiếu, làm cho tuyết đọng nhiễm thành một mảnh đỏ thắm.

“Thật sự chết người rồi?”

“Là gã sai vặt bên người Đỗ Ngũ Lang, nghe nói tên là Đoan Nghiễn, bị Cát Đại Lang đánh chết tươi, lúc này Đỗ Ngũ Lang mới bị dọa ngất đi.”

Tên tôi tớ áo xanh nói nhỏ, thổn thức không ngừng.

Đều là số phận tư nô ti tiện, khó tránh khỏi có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. . .

~~

Trong thư phòng, Đỗ Hữu Lân nắm ngư phù, ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng.

Đỗ Ngũ Lang quỳ trước mặt lão đã khóc đến không thành tiếng.

“Hài nhi một mực nói ‘Ta sai rồi ’, nhưng Cát Tường lại không chịu kêu người dừng tay, hài nhi bị nhấn trên mặt đất, không biết làm thế nào mới có thể khiến gã dừng tay, Đoan Nghiễn...... Đoan Nghiễn...... Bị đánh......”

Nói đến đây, Đỗ Ngũ Lang nghẹn ngào ngừng lại, xém chút nữa không hít thở được.

Đỗ Hữu Lân thở dài một hơi, sau đó hít nhiều mấy ngụm không khí, hỏi: "Cát Đại Lang còn nói cái gì?"

"Gã hỏi ta 'Có thể nuốt xuống cơn tức này hay không?' Phụ thân, chúng ta tìm Nhị tỷ lấy lại công bằng cho Đoan Nghiễn được không?"

“Hỗn trướng!” Đỗ Hữu Lân đập bàn quát lên: “Còn thấy chưa gây đủ phiền toái cho Đỗ gia hả?”

Đỗ Ngũ Lang sợ hết hồn, bờ môi cũng run rẩy, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn Đỗ Hữu Lân, bên trong ánh mắt tràn đầy cầu xin.

Lư Phong Nương không nhìn được nhi tử như vậy, gạt nước mắt nói: “Lang quân, Ngũ Lang cũng đã bị người ta ức hiếp đến như thế!”

"Đủ rồi, Cát Đại Lang có làm Ngũ Lang bị thương hay không? Đến phủ Kinh Triệu báo hắn đánh chết nô bộc, 100 cái trượng hình, bồi thường năm vạn tiền, ngươi đã bằng lòng chưa? Ra ngoài."

"Lang quân." Lô Phong Nương ủy khuất dậm chân.

Đỗ Ngũ Lang rơi lệ không thôi, bờ môi run rẩy, nói: "Phụ thân, Đoan Nghiễn từ nhỏ đã..."

Đỗ Hữu Lân thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, phân phó nói: "Toàn Thụy, làm lễ an táng bậc thứ dân cho Đoan Nghiễn, thành toàn tình nghĩa chủ tớ và nhân nghĩa của Đỗ gia đi."

“Vâng, A Lang.”

“Đều đi đi.” Đỗ Hữu Lân giơ ngón tay lên chỉ Đỗ Ngũ Lang , quát lên: “Từ hôm nay ngươi bị cấm túc ở trong nhà, về sau đừng qua lại cùng Liễu Tích nữa!”

"Đại tỷ phu gã..."

“Ngươi còn nói tới tên ăn hại đó.”

Lư Phong Nương không để Đỗ Ngũ Lang tiếp tục mở miệng, kéo y ra ngoài.

Trước khi ra khỏi thư phòng, còn nói thêm một câu phàn nàn nhỏ.

“Trước khi xuất giá ta cũng là nữ nhi nhà có tiếng, sau khi đến Đỗ Trạch lại phải chịu uất ức như vậy.”

Toàn Thụy cùng đi qua, nhỏ giọng nói: “Tiểu nhân sẽ đi xử lý hậu sự cho Đoan Nghiễn, ba thước gậy tre, chín đồ vàng mã, đại nương tử thấy thế nào?”

"Lúc này lại biết hỏi ta rồi hả?" Lô Phong Nương biết rõ quản sự đơn giản là đang đòi tiền, chán ghét nói: "Hỏi A Lang đi."

“A Lang không để ý tới tục vụ.” Toàn Thụy đáp, vô cùng lúng túng.

Đỗ Ngũ Lang lập tức lôi kéo góc áo của Lô Phong Nương, khóc ròng nói: "Mẫu thân, cứ hậu táng Đoan Nghiễn đi."

"Một cái chức quan nhỏ bé, phải chăm lo cho tổ trạch to như thế này, còn phải chuẩn bị cho hai người huynh trưởng của ngươi, ta..."

Lô Phong Nương nói thầm, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bi thương của nhi tử, cuối cùng nghiến răng đáp: "Người chết là lớn, làm đi, đến khố phòng lấy đi."

"Vâng, còn có một việc nữa, buổi chiều Liễu Lang Tế nói đi tìm bằng hữu giúp đỡ, có cần sai người đi thông báo rằng đã tìm được Ngũ Lang hay không?"

“Gã thật sự coi mình là người giao du rộng rãi.” Lư Phong Nương thầm mắng, vẫy tay để cho quản sự nhìn xem tự xử lý.

“Thải Vân, ngươi đi tới Huyền Đô Quán thỉnh một vị chân nhân tới làm phép trừ tà cho Ngũ Lang.”

Đỗ Ngũ Lang còn đang nghẹn ngào, nói: “Mẫu thân, ta không cần trừ tà.”

“Ngươi nhìn lại bộ dạng của mình xem, mất hồn mất vía.” Lư Phong Nương vuốt vai Đỗ Ngũ Lang, “Đi mời đi, chân nhân tới vừa hay cũng độ hóa cầu nguyện cho Đỗ Nghiễn.”

Bên ngoài nghi môn, Thải Vân vừa mới rời khỏi nhị tiền viện, Thanh Lam lại từ tiền viện đi vào, nói: “Nương tử, người thiếu niên nhỏ tuổi nọ đã tỉnh rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK