Vào thời điểm chạng vạng tối, lại có thêm rất nhiều người bị bắt giam vào trong phòng giam của phủ Kinh Triệu.
"Đạo sĩ Phương Đại Hư, mưu đồ tạo sấm thư giúp Đỗ gia lập Thái tử, sau khi chuyện thất bại muốn tìm đường chạy trốn, có đúng hay không? !"
"Thật oan uổng! Bần đạo không muốn bị Đỗ gia liên lụy nên mới rời khỏi Đỗ trạch."
"Ta hỏi ngươi, ngươi có thấy người Thái tử sai đến Đỗ trạch thương nghị việc hủy diệt chứng cứ cùng Đỗ Hữu Lân hay không?"
"Thật oan uổng quá!"
"Còn dám nói láo, nghiêm hình tra tấn!"
". . ."
Cát Ôn không có tiến vào hình phòng, gã dừng bước ở dưới mái hiên, đứng chắp tay, vừa nghe tiếng tru lên thê lương vừa ngắm cảnh tuyết rơi.
Đợi đến lúc âm thanh trong hình phòng dần dần giảm xuống, Tân Thập Nhị nhanh chóng bước đến bẩm báo: "A Lang, Phương Đại Hư đã khai rồi. Nhưng quản sự Toàn Thụy của Đỗ gia chết sống không thừa nhận Tiết Bạch là tay sai của Thái tử, chỉ nói là đã nhặt được."
"Nhặt? Ngươi cũng đi nhặt một người như vậy cho ta xem."
"Tiểu nhân tiếp tục đi khám xét."
Cát Ôn không cho thêm ý kiến, lẩm bẩm nói: "Từ lời khai của ả tiện tỳ nọ, hắn đã giao chứng cứ cho Thái tử, nhưng lại không thấy Thái tử phản ứng."
"Chúng ta vẫn tìm cách xác định tội của Đỗ gai như cũ hay sao?"
"Chuyện này có quan trọng không?" Cát Ôn hỏi: "Giết sạch Đỗ gia thì như thế nào? Mấu chốt là Thái tử, Thái tử, Thái tử hiểu không?"
Tân Thập Nhị vội vàng đáp: "Thái tử sai Tiết Bạch đến nhà Liễu Tích phóng hỏa thiêu hủy bằng chứng, chứng cứ vô cùng chắc chắn, người đang ở bên trong biệt viện của Thái tử, tiểu nhân tận mắt nhìn thấy hắn đi vào."
"Ta đi gặp Hữu tướng, trực tiếp phái Hữu kiêu vệ tới lục soát, một lần hành động tróc nã hắn! Chỉ là việc này có chút lớn. . ."
Lúc đầu thái độ của Cát Ôn rất kiên quyết, nhưng về sau lại dùng ngữ khí nghi vấn hỏi: "Ngươi chắc chắn người vẫn còn ở bên trong?"
"Tiểu nhân đã phái người nhìn chằm chằm, tới cả khi bắt được tỷ đệ Đỗ gia cũng không thấy có người đi ra."
"Đi xác minh, ta chuẩn bị đi yết kiến Hữu tướng."
"A Lang đợi chút."
Hôm nay, đầu tiên Tân Thập Nhị đi trông coi phường Vĩnh Hưng, sau khi bắt được tỷ đệ Đỗ gia lập tức trở về tra tấn Lưu Thương, bây giờ tình hình bên biệt viện Thái tử thế nào, gã cũng phải hỏi lại một lần.
Chờ gã quay trở về công đường, sắc mặt đã có chút ngưng trọng, hành lễ với Cát Ôn rồi nói: "A Lang không tốt, chẳng biết vì sao biệt viện của Thái tử đại loạn, xe ngựa ra ra vào vào, người của chúng đã bị mất dấu."
"Quả nhiên là chạy mất." Cát Ôn thấp giọng mắng một câu, cuối cùng không dám hạ quyết tâm cho người đi lục xoát biệt viện của Thái tử, đành phải phân phó nói: "Phái người đi tìm."
"Tiểu nhân đã an bài xong xuôi." Tân Thập Nhị nói: "Tiểu nhân nghĩ như này, nhi tử của Đỗ Hữu Lân cũng tham dự tiêu hủy chứng cứ, nếu như gã bị bắt ở biệt viện của Thái tử. . ."
Tiếng nói chưa dứt, người gác cổng của phủ Kinh Triệu chạy vào sân, thông bẩm: "Cát pháp tào, Hữu tướng sai người đến."
"Nhanh, mau mời vào."
Cát Ôn không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy đi nghênh tiếp.
Vừa rời đi hai bước, gã vội vàng quay người, tìm một chiếc hộp cầm ra một quả Mẫu Đinh Hương rồi ngậm vào trong miệng.
Thực ra thân thế của gã rất bất phàm, chính là cháu trai của Tể tướng, trước kia được Thánh Nhân triệu kiến, nhưng bởi vì miệng quá thối nên bị Thánh Nhân không thích, chỉ trích: "Là người không tốt, không cần." xém chút nữa hủy đi con đường làm quan, đành phải nịnh nọt Lý Lâm Phủ. Sau khi trải qua chuyện đó, mỗi khi gặp nhân vật trọng yếu, gã nhất định sẽ ngậm một viên Mẫu Đinh Hương để át miệng thối.
. . .
Mấy người tới Cát Ôn đều biết, dẫn đầu là một tỳ nữ mắc áo của người Hồ, tên là Kiểu Nô.
Kiểu Nô tướng mạo xinh đẹp, cho nên có thể trở thành tùy tùng đi theo Lý Lâm Phủ, nàng thường xuyên đi ra ngoài làm việc giúp Lý Lâm Phủ, thích mặc áo khoác của người Hồ, trang điểm già giặn.
Nàng vừa cưỡi ngựa đến, mới cài dây cương xong, Cát Ôn đã chạy đến tiền viện nghênh đón.
"Khổ cực nữ lang đi một chuyến, không biết Hữu tướng có gì căn dặn?"
Kiểu Nô lãnh ngạo, nhíu mày phất tay để gã cách mình xa một chút, vừa đi vừa giơ tay lên chắp tay hành lễ cho Lý Lâm Phủ không có ở trước mặt, thản nhiên nói: "A Lang hỏi ngươi, làm việc đến đâu rồi?"
"Trong một ngày một đêm thành công điều tra xong bản án này!" Cát Ôn rất chắc chắn nói: "Thái tử sai Liễu Tích kết giao với các đại thần, Liễu Tích bởi vì sinh ra oán hận với Đỗ Hữu Lân, tố cáo việc này, Thái tử lại sai người đến Liễu trạch tiêu hủy chứng cứ."
"Người đâu?"
"Nữ lang mời đi bên này, cẩn thận bậc cửa."
Cát Ôn đón Kiểu Nô tiến vào công đường, lấy ra mấy tờ khai báo từ trên bàn.
"Đây là bản cung khai của Liễu Tích, cùng với danh sách hối lộ đại thần và bản kê khai lễ vật của gã, đây là bản cung khai của tỳ nữ Đỗ thị, chỉ rõ là Thái tử đã sai khiến một kẻ tên là Tiết Bạch cùng Liễu Đỗ thị thiêu hủy thư phòng của Liễu trạch. . ."
Kiểu Nô không thích nghe Cát Ôn nói nhảm, giơ tay lên cắt đứt lời của gã quát lớn: "Ta hỏi ngươi, người đâu? !"
"Thái tử đã giấu hắn đi rồi, nhưng chỉ cần định tội Đỗ gia thì có thể truy xét Thái tử."
"Vô dụng, tất cả tội danh đều đã thành của Liễu Tích, tư oán riêng của Đỗ gia, không liên quan với Thái tử."
"Vì. . . Vì sao?"
Kiểu Nô lạnh lùng nói: "Bởi vì Thái tử đã hòa ly với Đỗ gia Nhị nương."
"Cái gì? !"
Cát Ôn sửng sốt, nhướn lông mày lên, tròng mắt nhanh như chớp đảo một vòng, lẩm bẩm nói: "Hảo thủ đoạn, lần nữa thạch sùng cắt đuôi, gọn gàng sạch sẽ."
"Ngươi phản ứng quá chậm."
"Cát Ôn biết sai."
"Giờ có hai chuyện." Kiểu Nô ngữ khí kiêu căng, nói: "Thứ nhất, ngươi phối hợp với La Hi Thích, bất kỳ ai kết giao cùng Liễu Tích đều bắt giữ, nghiêm hình thẩm vấn, A Lang muốn thế nhân biết rõ người hỗ trợ Thái tử có kết cục ra sao."
"Vâng."
"Thứ hai, việc Thái tử sai người đốt thư phòng của Liễu Tích, cần phải tìm được chứng cứ càng thêm chính xác. Những chứng cứ này xa xa không đủ."
"Vâng." Cát Ôn vội vàng được chắp tay trước ngực lễ đáp ứng, nói: "Còn một biện pháp là lục soát, muốn xin chỉ thị Hữu tướng, cần điều động Hữu kiêu vệ. . ."
Kiểu Nô nghe xong gật đầu nói: "Ta trở về nói cho A Lang là được."
"Khổ cực nữ lang bôn ba."
Cát Ôn đích thân tiễn người đến tận ngoài cửa phủ Kinh Triệu, nhìn người đẹp cưỡi ngựa nghênh ngang rời đi.
Gã trở lại công đường, lần nữa cầm lên tờ giấy nhận tội của Liễu Tích nhẹ giọng đọc kỹ, như cách Diêm Vương điểm danh.
"Bắc Hải Thái thú Lý Ung, Truy Xuyên Thái thú Bùi Đôn Phục, Trứ tác Lang Vương Tằng, Quý dậu khoa trạng nguyên Từ Chinh. . ."