“Ngươi đỡ Ngũ Lang đi nghỉ ngơi.” Lư Phong Nương nói: “Ta qua xem một chút.”
Đỗ Ngũ Lang lúc mới tỉnh lại, để ý đến thiếu niên hôn mê bên đó, có chút quan tâm, cố chấp muốn đi cùng.
Trên hành lang tiền viện bên nhà nhỏ, một thiếu niên chống đỡ thân thể ngồi dậy.
Nếu nói lúc hắn hôn mê đã tạo cho người ta có cảm giác như là một vị quý tử yếu đuối của nhà quyền quý, vậy khi hắn vừa mở mắt, khí chất lại có biến hóa, khiến cho người ta cảm thấy một cỗ trầm ổn cực kỳ không hợp với tuổi tác.
Càng kỳ quái chính là, trong trầm ổn còn có cả mờ mịt.
“Tiểu lang quân, ngươi là tôn tử nhà nào?” Lư Phong Nương hỏi: “Tại sao lại hôn mê trên đường?”
Thiếu niên đang nghi ngờ quan sát bốn phía, chần chờ chốc lát, chậm rãi mở miệng hỏi một câu.
“Ta, không có chết sao?”
Khúc giữa hắn có dừng lại một chút, phảng phất giống như không quá biết nói chuyện.
“Ngươi không chết.” Lư Phong Nương nói: “Được Đỗ gia cứu về rồi.”
Trong ánh mắt của thiếu niên vẫn lộ ra vẻ không hiểu như cũ, gật đầu gửi tới lời cảm ơn.
“Không cần sợ, ngươi có tên không?”
“Tiết Bạch.”
“Chính là Tiết thị xuất thân Hà Đông?” Lư Phong Nương lại hỏi.
Tiết Bạch lắc đầu, nhìn tới bên tóc mai của Đỗ Ngũ Lang, nhìn rất nghiêm túc, giống như đang quan sát thứ gì.
Đỗ Ngũ Lang bị hắn nhìn có chút lo lắng, cúi đầu xuống gãi gãi cổ.
Suy nghĩ một chút, y nói với Lư Phong Nương: "Mẫu thân, hình như hắn bị bệnh, cũng cho hắn một chén canh gừng đi?"
Canh gừng là vừa mới nấu cho Đỗ Ngũ Lang, Lư Phong Nương lại kêu người đi bưng một bát tới.
Trong khoảng thời gian này, Tiết Bạch đứng lên, lảo đảo đi đến ngoài cửa.
Thân thể của hắn còn có chút suy yếu, vịn vào tường, đứng trên bậc thang nhìn ra phía ngoài.
Đỗ Ngũ Lang không khỏi cùng đi tới, đứng ở ngưỡng cửa thò đầu ra, theo ánh mắt của Tiết Bạch nhìn tới phía tây.
Biên giới của ngõ hẻm có một bãi máu còn sót lại.
Rất xa, ở giữa cổng chào của phường Thăng Bình cùng với đối diện bức tường rào của Ngụy Trạch, trong một khung cảnh rộng chừng hai thốn, chính là đại lộ Chu Tước ngựa xe như nước.
“Đây là đâu?” Tiết Bạch hỏi.
"Trường An, huyện Vạn Niên, phường Thăng Bình."
“Trường An?”
Trên bầu trời vẫn có những bông tuyết nhỏ đang rơi xuống, trong tường viện đối diện ngõ hẻm lộ ra đình đài lầu các, từng tầng đấu củng (2) làm bằng gỗ, nóc nhà kiểu Trọng Diêm Hiết Sơn, trên nóc nhà là si thú đứng ngẩng cao miệng.
* Đấu củng (2): (một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu)
Gió thổi lay động lục lạc chuông treo dưới mái hiên, phát ra tiếng vang.
“Là triều đại nào? năm nào?”
“Ngươi ngay cả điều này cũng không biết sao?” Đỗ Ngũ Lang nói: “Đại Đường Thiên Bảo ngũ tái.”
“Thiên Bảo năm thứ 5 sao?”
Tiết Bạch nghe vậy khẽ thở dài, bay ra một đám hơi trắng, phiêu tán trong gió lạnh của thời kỳ Đại Đường Thiên Bảo.
Trên người hắn mặc một chiếc áo rất mỏng, bờ môi đã lạnh đến trắng bệch.
“Tái, không phải năm, là tái.” Đỗ Ngũ Lang nhắc nhở: “Hạ viết tuế, Thương viết tự , Chu viết năm, Đường Ngu viết tái. Chỉ có quân vương Nghiêu Thuấn lấy tái làm năm, hiện nay Thánh Nhân công lao sánh bằng Nghiêu Thuấn, nên viết tái.”
Tiết Bạch liếc qua y, vẻ mặt mờ mịt, cũng không có vẻ kính sợ.
Đỗ Ngũ Lang không khỏi rụt đầu lại, nhỏ giọng nói thầm: “Những thứ khác không biết không sao, riêng chuyện này cần phải nhớ kỹ.”
“Được.”
“Nhà ngươi ở nơi nào?”
“Không nhớ rõ.” Tiết Bạch đạo: “Chết...... Sau khi ngất đi, rất nhiều chuyện ta đều không nhớ rõ nữa.”
“Là có người muốn giết chết ngươi sao?” Đỗ Ngũ Lang dùng động tác rất nhỏ chỉ chỉ vết bóp trên cổ Tiết Bạch.
Đỗ Ngũ Lang thấy hơi lo lắng, đi đến bên cạnh Lư Phong Nương nhỏ giọng hỏi: “Mẫu thân, hắn bơ vơ một mình, chúng ta thu lưu hắn được không?”
Tỳ nữ Thanh Lam nói: “Nương tử, nô tỳ thấy mắt cá chân của hắn có vết máu ứ đọng do dây thừng siết ra, ở phía sau còn có vết bỏng, lại được tìm thấy ở phường Bình Khang, có thể là một tên quan nô, phạm lỗi cho nên bị đánh thành như thế, rồi vứt ra ven đường.”
"Quan nô?" Lô Phong Nương thì thào tự nói: "Đúng lúc mua cho Ngũ Lang một tên nô bộc."
Thanh Lam thấy chủ mẫu không hiểu rõ, nhắc nhở: “Tình hình này cũng không tốt lập khế làm nô, lưu lại sợ không thích hợp, vạn nhất chọc phải phiền toái, dù sao Đỗ gia cũng không phải là gia đình bình thường.”
Lư Phong Nương nghe xong, có chút do dự.
Đỗ Ngũ Lang vội la lên: “Nhưng như thế hắn sẽ chết ở bên ngoài, lập tức đến giờ cấm đi lại vào ban đêm rồi......”
“Ngũ Lang thiện tâm, không muốn nhìn thấy người khác chịu khổ, cho hắn ít lộ phí cứu tế là được.”
Nhưng khi câu này rơi vào trong tai Lư Phong Nương, nghĩ đến vừa phải cho người ta lộ phí cứu tế, mặt khác lại phải mua nô lập khế nhập tiện, nhịn không được hỏi Tiết Bạch: “Ngươi biết chữ không?”
“Biết chữ.”
Bây giờ trên chợ phía tây một tên đầy tớ như vậy cũng không rẻ, Lư Phong Nương lập tức động tâm, hỏi: “Hôm nay hài nhi của ta bị dọa sợ một trận, cần có người bồi tiếp. Nếu ngươi đã không có chỗ để đi, vậy tạm thời lưu lại làm thư đồng cho y, như thế nào?”
Tiết Bạch không có trả lời ngay, mà cẩn thận quan sát đám người trong đình viện.
Thanh Lam nhìn tới, chỉ cảm thấy bên trong ánh mắt của hắn có ý nhìn kỹ, sau đó dường như làm ra cân nhắc gì đó trong lòng rồi mới gật đầu một cái.
Đây không phải là thái độ của một thiếu niên hơn 10 tuổi có thể có, lại còn là người không rõ lai lịch, Thanh Lam không khỏi có chút lo lắng.
Nhưng thân là tỳ nữ, tận lực nhắc nhở đã hết trách nhiệm rồi, không tiện nói thêm gì nữa, chỉ hi vọng hắn sẽ không đưa tới tai họa cho Đỗ Trạch.