*Lương đệ: vợ lẽ của thái tử.
Bên trong quan đường phủ Kinh Triệu, ánh nến sáng rực, pháp tào Cát Ôn cầm lấy tờ giấy cáo trạng nằm trên bàn, hơi nhìn lướt qua rồi tiện tay đưa nó lên trên ánh nến.
Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên, cắn nuốt biến tờ cáo trạng thành tro tàn, chỉ còn lại một đám khói nhẹ.
Trong mắt của Cát Ôn lộ ra vẻ khinh miệt, mở miệng hỏi: "Tờ cáo trạng mới đâu? Liễu Tích đã viết xong chưa?"
Trong ánh nến, có thể nhìn thấy gã mặc một bộ quan bào màu xanh, Huyện úy Vạn Niên ở phía trước cũng mặc giống như vậy. Nhưng gã ngồi còn Huyện úy Vạn Niên thì đang đứng khom lưng.
"Chẳng những viết xong, còn viết rất hay, ngôn từ sắc bén."
Cát Ôn lại hỏi: "Đã dạy gã mấy đạo lý cần biết hay chưa?"
"Đã dạy, gã bằng lòng phân rõ giới hạn với Đông cung."
"Loại người nhu nhược." Cát Ôn khẽ cười một tiếng, hỏi: "Có chứng cứ hay không?"
"Có, Liễu Tích đã liệt kê những người được gã tặng quà, nhiều không kể hết, trong thư phòng của gã đều là đồ đáp lễ, chứng cứ cần có đều có! Chỉ là nhà gã ở bên trong huyện Trường An, hạ quan không tiện sai người đi lấy."
Cát Ôn không nhanh không chậm, uống hớp trà, quay về phía bên ngoài, kêu lên: "Tân Thập Nhị."
Một tên đại hán mắt sâu mày cao ăn mặc như gia phó lập tức đi vào.
Cát Ôn hỏi: "Vì sao Huyện thừa huyện Trường An còn chưa tới?"
Tân Thập Nhị đáp: "Hồi bẩm A Lang, gã ta phái người tới nói sẽ đến muộn."
"Vì sao?"
Cát Ôn lập tức không vui, khuôn mặt lạnh xuống.
Tân Thập Nhị nói: "Bởi vì văn thư chưa đến, Huyện úy Nhan Chân Khanh chết sống không chịu dàn xếp, chậm trễ nửa canh giờ gã ta mới có thể sai người đến trong nhà của Liễu Tích."
"Phế vật. . ."
Bỗng nhiên, có tiếng bước chân dồn dập vang lên ở bên ngoài cửa phòng.
"A Lang, Vọng Hỏa lâu cấp báo, tư trạch của Liễu Tích cháy rồi!"
"Cái gì? !"
Cát Ôn sững sờ, lập tức đứng dậy, trong mắt tràn đầy vẻ kinh nghi, sau đó lẩm bẩm nói: "Phản ứng nhanh như vậy sao? Không thể nào, không thể nào."
Gã ngẫm nghĩ một hồi, vẫy tay kêu Tân Thập Nhị tới gần, bắt đầu căn dặn.
"Không ngờ Đông cung lại nhúng tay hủy diệt chứng cứ, nhưng việc này cũng là chứng cứ chỉ thẳng tới Đông cung, ngươi cầm theo lệnh bài của ta, đi điều tra cho rõ ràng."
"Vâng."
"Còn ngươi." Cát Ôn quay về phía Huyện úy Vạn Niên phân phó: "Mau quay về điều tra Đỗ trạch phường Thăng Bình, Đông cung có thể nhận được tin tức nhanh như vậy, hẳn là trong Đỗ trạch có người đi báo tin. . ."
"Vâng."
~~
Nguyên bản phía đông nam phường Đôn Nghĩa có một tòa Pháp Giác Ni Tự, nhưng vào Khai Nguyên năm thứ hai đã sát nhập vào Tư Thiện Ni Tự, thành một ngôi chùa rất lớn.
Trong bóng đêm, nơi này bỗng vang lên một hồi tiếng đập cửa.
Một tiểu ni cô khoác áo trên vai chạy đến, đứng sau cánh cửa hỏi: "Là vị thí chủ nào đến thăm vào ban đêm vậy?"
“Bên trong có phải là Tịnh Âm sư thái hay không? Là ta."
Tịnh Âm nghe ra là giọng của Đỗ Xuân, mở cửa ra hỏi: "Sao lại đến đây vào giờ này?"
"Trong phường bị cháy." Đỗ Xuân nói: "Lang quân không có ở nhà, ta sợ thế lửa lan đến nhà ta, cho nên muốn đến quý tự tránh một đêm, sau khi lệnh cấm đi lại ban đêm chấm dứt sẽ rời đi, có thể hay không?"
Tịnh Âm thò đầu nhìn thoáng qua, thấy phía sau Đỗ Xuân còn có hai người nam nhân, không khỏi do dự.
"Chỉ cần một phòng chứa củi là được." Đỗ Xuân lại nói.
"Được rồi, mời nương tử vào, đừng làm kinh động đến sư phụ."
Đợi đến khi người thanh niên tuấn tú đi ở phía sau cùng cũng bước vào trong tự, Tịnh Âm cảm thấy cực kỳ xấu hổ, thì thầm hai câu kinh Phật, sau đó khẽ cài chốt cánh cửa, dẫn năm người vào một gian sương phòng nhỏ ở phía sau cùng.
"Hai vị nam thí chủ có thể ở chỗ này, nương tử mời đi theo ta."
"Không cần phiền toái như vậy, ta và hai đệ đệ tạm nghỉ ở đây một đêm là được." Đỗ Xuân tiến lên nắm tay của Tịnh Âm, nhỏ giọng nói: "Tối nay đa tạ ngươi, ta nhất định sẽ không quên ân tình của ngươi."
"Nương tử khách khí."
Tịnh Âm sợ bị trách phạt, đáp lại một câu rồi vội vàng rời khỏi.
Lưu Thương cuối cùng không nhịn được, bật khóc lên: "Nương tử. . . nhà cháy rồi. . . Những vật đó đều là dùng đồ cưới của nương tử để đổi lấy. . ."
"Im miệng." Đỗ Xuân quở trách nói: "Có biết nếu như những tội danh kia định xuống, sẽ có kết cục gì hay không? ! Vết xe đổ của Vi thị vẫn còn ngay trước mắt, đến bây giờ vẫn còn có tộc nhân chết khỏa thân trong công phủ, ngươi còn không nỡ bỏ mấy món ngoại vật?"
Lưu Thương bị ba chữ "chết khỏa thân" sợ tới mức giật nảy mình, không dám nói thêm, đành phải thấp giọng nức nở.
Đỗ Xuân quay đầu nhìn Tiết Bạch, nhẹ giọng hỏi: "Thế lửa có lan tới hàng xóm hay không?”
"Sẽ không, quan sai đã vào trong nhà rồi, nhất định sẽ nhanh chóng dập tắt lửa."
"Đưa cho ta vật ngươi tìm được."
"Tốt." Tiết Bạch lấy cục giấy ra, đặt ở trong tay Đỗ Xuân.
Trong phòng không có đốt nến, duy có một chút ánh trăng mong manh.
Đỗ Xuân rời đi hai bước, trải cục giấy ra trên cửa sổ xem qua, sau đó cẩn thận gấp lại, ban đầu định bỏ vào hầu bao, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận lại giấu kĩ vào trong người.
Nàng xoay người lại, cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đỗ Ngũ Lang nhỏ giọng hỏi: "Đó là gì vậy? Có thể cứu phụ thân hay không?"