Bây giờ đám người này có người đang say mê thư pháp, có người đang ở nhà cùng vợ, có người vất vả sự vụ, tóm lại chắc chắn sẽ không cảm thấy mình đã làm sai điều gì.
Nhưng Cát Ôn cho rằng bọn họ không hề oan uổng chút nào.
Kết giao nhầm bằng hữu, chính là bị dây dưa liên lụy, phạm vào đại tội cả nhà lư vong!
Đầu năm vừa có vô số người chết vì liên lụy bản án của Vi Kiên, năm nay còn chưa trôi qua, gã lại có cơ hội tiếp tục hăng hái bắt oan.
"Haha, quỷ hồn lấp kín đường, xem ra năm nay Diêm vương gia phải vất vả rồi."
Nụ cười của gã có chút dữ tợn nhưng trong mắt lại dấy lên ngọn lửa hưng phấn.
~~
Ngoại ô thành Trường An, trong một tòa miếu đổ nát bỗng bừng lên ánh lửa.
"Nhóm được lửa rồi." Thanh Lam quay về phía sau hô một tiếng.
Nàng đã lạnh tới run cầm cập rồi, vừa đứng ở biên giới ngọn lửa vừa liên tục xoa xoa thân thể để sưởi ấm.
Một lát sau, Tiết Bạch ôm một vốc củi đi vào, phủi tuyết trên áo lông xuống, nhìn thấy bộ dạng của Thanh Lam như thế bèn cởi áo lông cáo trên người ra, ngồi xuống bên cạnh Thanh Lam, dùng áo lông cáo bọc cả hai lại.
Đây vốn là áo của Đỗ Ngũ Lang, trước khi hắn đi vào biệt viện của Thái tử đã mượn mặc tạm lên để che dấu ánh mắt của mọi người.
Thanh Lam kinh hãi, toàn thân khẽ run lên nhưng cũng không né tránh.
Nàng không dám lên tiếng, cẩn thận nhìn lén một bên mặt của Tiết Bạch.
Tiết Bạch hình như cảm thấy ánh mắt của nàng, nói: "Thật đói."
Thanh Lam nói: "Rõ ràng giữa trưa vừa mới ăn xong, ngươi còn ăn không ít đâu."
"Mới ăn qua lúc giữa trưa." Tiết Bạch nhỏ giọng lặp lại một lần, thoáng lắc đầu.
Thanh Lam hỏi: "Ngay cả Thái tử cũng không nguyện cứu Đỗ gia, phải chăng Đỗ gia thật sự xong rồi?"
Tiết Bạch không đáp, ngồi ngẩn người nhìn đống lửa.
Thanh Lam biết hắn cũng không biết làm thế nào, việc lớn như vậy, hai kẻ nô bộc có thể làm gì?
Lại nghĩ đến kết cục của mọi người trong Đỗ gia, mắt nàng không khỏi đỏ lên sau đó lặng lẽ chảy nước mắt.
Khóc một trận thật lớn, nàng lấy tay lau nước mắt nói: "Ta họ Hoàng Phủ, đã từng là con cháu thư hương. Năm ta sáu tuổi, phụ thân cuốn vào bản án của Thái tử bị phế, nên đã bị phạt trượng đánh chết rồi, cả nhà bị kê biên và sung công làm nô, ta và ngươi giống nhau, đã từng làm qua quan nô."
"Phế Thái tử?" Tiết Bạch hỏi: "Đã phế đã qua một Thái tử rồi sao?"
Hắn ngẩng đầu suy nghĩ, cuối cùng nhớ ra, bờ môi hấp động, im lặng lẩm bẩm: "Đúng vậy, hình như gã đã giết ba đứa con trai."
Thanh Lam chỉ nghe được câu hỏi lúc trước của hắn, đáp: "Ừ."
"Tình huống cụ thể?"
"Thế nhân giữ kín như bưng, cụ thể ta cũng không biết." Thanh Lam lắc đầu nói, "Vận khí của ta tốt, không bao lâu đã được nương tử mua về Đỗ gia, nương tử đối xử với ta rất tốt. . ."
Nghĩ lại chín năm đã qua, nàng lần nữa nghẹn ngào, khóc thút thít không thôi.
"Ta một mực muốn báo đáp đại ân của nương tử, không ngờ, không ngờ Đỗ gia lại bị cuốn vào trong bản án lớn như vậy, ngươi nói, có phải là ta đưa đến vận rủi hay không?"
"Không cần ôm tất cả mọi thứ vào bản thân." Tiết Bạch nói: "Chỉ có thể nói thật sự có quá nhiều người vô tội bị liên lụy vào việc này."
Thanh Lam được hắn an ủi, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Tiết Bạch khẽ thở nhẹ, lẩm bẩm: "Một người tâm ý, người người tâm ý."
Thanh Lam nghe không hiểu, cảm thấy gió thổi tới vẫn rất lạnh, vô ý thức áp sát gần thân thể của hắn hơn, rất nhanh phát hiện không ổn, cắn cắn môi.
Bông tuyết bồng bềnh bên ngoài miếu, hai người ôm nhau sưởi ấm bên đống lửa, phía sau là một mảnh lờ mờ.
Thanh Lam dần dần đã có tâm sự khác, hơi khẽ cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: "Nếu thật không cứu được Đỗ gia, chúng ta làm sao bây giờ?"
"Ta còn đang suy nghĩ."
Thanh Lam chôn đầu thấp hơn, do do dự dự nói: "Chúng ta đắc tội Thái tử, có lẽ nên tìm một nơi mai danh ẩn tích, ừm, nam canh nữ dệt. . ."
"Ta sẽ không làm vậy, cũng không có ý định cày ruộng."
"Ta chỉ muốn nói." Giọng của Thanh Lam nhỏ như tiếng muỗi kêu. "Chúng ta có lẽ, có lẽ có thể. . . Kết làm liền cành. . ."
"Vì sao?"
"Hôm nay ngươi đã cứu ta, ta nguyện. . ."
"Thật không có đạo lý." Tiết Bạch dùng ngữ khí ôn hòa kèm một chút ý vị trêu đùa nói: "Tiểu cô nương thật tham lam, đã được ta cứu mạng, không đề cập tới báo đáp thì thôi, lại còn có ý đồ với ta."
Thanh Lam nháy mắt vài lần, sau khi xác nhận mình không có nghe sai mới vội la lên: "Ta là nói. . . Ta muốn báo đáp. . ."
"Ta đùa thôi." Tiết Bạch lần nữa quay đầu nhìn đống lửa, nghiêm túc nói: "Ta sẽ không trốn, không muốn mai danh ẩn tích, trốn trốn tránh tránh."
"Chúng ta đắc tội Thái tử. . ."
"Chỉ có Thái tử muốn giết chúng ta, cũng không phải toàn bộ quan phủ muốn giết chúng ta."
Thanh Lam thấy hắn bình tĩnh, ngẩn người, nói: "Không trốn cũng không sao, ta, ta cũng, cũng là nói giỡn."
Hai người không tiếp tục nói về việc này nữa.
Thanh Lam nhất thời có chút phiền muộn, nghĩ thầm tên dê xồm này đã ôm ôm ấp ấp mình, bây giờ lại nói như vậy. Nhưng nghĩ kỹ, hắn cứu mạng mình, mình lại dùng việc này để bắt hắn thích mình, hình như thật sự không có đạo lý?
Nàng không khỏi cảm thấy vô cùng sa sút, cho rằng Tiết Bạch chướng mắt mình, sau đó lại không cam lòng mà nghĩ rõ ràng mình cũng rất xinh đẹp.
Tâm tư uốn uốn lượn lượn vòng vòng, không biết đã đi tới nơi nào.
"Nói cho ta biết một ít chuyện trên đời đi." Tiết Bạch nói: "Ký ức của ta không tốt, hai ngày trước Đỗ Ngũ Lang đã giới thiệu phong thổ cho ta, lại xảy ra chuyện."
"Tốt." Thanh Lam trầm ngâm nói: "Bắt đầu nói từ đâu đây?"
"Nghĩ gì thì nói đó? Cứ coi ta là một người xứ khác mới đến."
Thanh Lam dùng ngón tay chống cằm, suy nghĩ một chút, nói: "Ta sinh vào năm Khai Nguyên thứ 18. Năm đó Thánh Nhân mời đủ loại quan lại đến đài hoa của lầu Tương Huy uống rượu, phụ thân của ta cũng đi. Thánh Nhân thích đứng trên lầu vung tiền cho các quan, phụ thân lúc ấy vừa thăng làm quan ngũ phẩm, nhặt được mấy viên Khai Nguyên Thông Bảo vàng rực rỡ, trưng bày ở trong nhà, ta đã từng thấy qua. A nương nói từ khi phụ thân trở về mừng rỡ không ngậm miệng được, lúc ta sinh ra đã đặt tên cho ta một chữ 'Ngạc', còn nói ta mạng tốt, sinh trong thời kỳ Khai Nguyên phồn thịnh nhất từ xưa đến nay. . ."
Nàng vừa nói vừa khóc, nói xong lời cuối cùng lại lau nước mắt: "Nhưng phụ thân không có nói sai, bây giờ thật sự là thời kỳ thịnh vượng nhất từ xưa đến nay, ngay cả con gái của phạm quan như ta cũng không phải chịu đói."
Tiết Bạch trầm mặc hồi lâu, đáp: "Là phồn thịnh đến đỉnh cao."
Sắc trời càng tối hơn.
Trong miếu đổ nát cũng an tĩnh lại.
Thanh Lam ôm đầu gối ngồi ở đó, chống cằm trên đầu gối, nghĩ thầm cũng nên ngủ rồi, nhưng trời lạnh như vậy ngủ ở dã ngoại, chẳng lẽ phải nằm ôm cùng một chỗ với hắn sao? Hay là ngồi ngủ?
Sau cùng nàng quyết định, chỉ cần Tiết Bạch không động, nàng cũng không động.
"Bên đó là thành Trường An sao?"
Thanh Lam ngẩng đầu nhìn lên, xuyên thấu qua gió tuyết, thấy được chân trời nổi lên những đốm sáng.
Cho dù thành Trường An đã tới giờ cấm đi lại ban đêm, nhưng ánh lửa cũng chiếu sáng nửa mảnh trời đêm.
Nàng còn chưa bao giờ nhìn được cảnh đêm của Trường An từ góc độ này, nhất thời không khỏi ngây dại, cảm khái nói: "Thật là đẹp!"
Tiết Bạch nói: "Đúng vậy, Đại Đường thịnh thế to lớn như vậy. . ."