Đỗ Cấm lại cực kỳ cần những người như vậy, không khỏi mỉm cười nói: "Ngươi yên tâm, ta không phải Vi phi, chúng ta cũng có bằng chứng có thể chứng minh Đỗ gia trong sạch, bản án này đơn giản, không khó để thay đổi quyết định phán xử."
Nụ cười này của nàng vừa gợi cảm lại quyến rũ, nàng đúng là mỹ nhân có thể dễ dàng khiến nam nhân liều mạng vì bản thân.
Tiếp theo, nàng nhẹ giọng bồi thêm một câu: "Đương nhiên, ta cũng sẽ uyển chuyển truyền đạt lại những lời của ngươi cho Thái Tử biết rõ. Thái tử chính là gốc rễ của quốc gia, không nói uy danh, nhưng dù thế nào cũng phải bảo trì một chút thể diện."
Tiết Bạch chấp nhận gật đầu, hỏi: "Nhị nương dự định dùng chứng cứ này như thế nào?”
Hắn xưng nàng là "Nhị nương", mà không phải là "Đỗ Lương Đệ", Đỗ Cấm hiểu ý của hắn, cười một tiếng nói: "Thái Tử cần phải thương nghị cùng mấy vị thân tín, sau đó mới đưa ra phương án xử lý thích hợp nhất."
Đây cũng không phải là vấn đề mà Tiết Bạch có thể quan tâm, vì thế hắn hỏi câu khác: "Là kẻ nào đang đứng đằng sau giở trò?"
Đỗ Cấm cười lạnh nói: "Ngoại trừ đương triều Hữu tướng Lý Lâm Phủ, còn có thể là ai?"
Tiết Bạch không nói gì, chờ nàng nói tiếp.
"Lý Lâm Phủ lúc nhỏ Ca Nô, bởi vì gã trời sinh tính ngoan độc giảo hoạt, gương mặt không nhã nhặn, trông giống như một con gà chọi, cho nên quốc sĩ trong triều gọi gã là 'Tác Đấu Kê', năm đó gã dốc hết sức lập Thọ vương làm Thái tử, tự thấy mình góp công lao to lớn trong việc lập thái tử, bèn muốn dao động Đông cung, bản án oan của Vi Kiên hồi đâu năm chính là công sức của gã.”
Đỗ Cấm nói có phần gay gắt, mắng Lý Lâm Phủ mình đầy thương tích, sau cùng tổng kết nói: "Người này đố kị người tài, làm hại thiên hạ, quả thực là một đại gian thần."
Tiết Bạch vô cùng nghiêm túc lắng nghe.
Hắn ngồi nghiêm chỉnh, ngón tay thỉnh thoảng không tự chủ bày ra tư thế hư giả run run nắm bắt, giống như đang cầm một chiếc bút than ghi chép.
Ánh mắt của Đỗ Cấm nhìn theo, phỏng đoán thói quen của hắn lúc trước là nắm bút ghi chép những gì người khác nói.
Đã nói đến Lý Lâm Phủ, Tiết Bạch trầm ngâm một lát, lại hỏi: "Trong triều có Dương Quốc Trung không?"
Đỗ Cấm suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Chưa từng nghe qua người này."
"Là huynh trưởng của Dương quý phi."
"Dương quý phi chỉ có ba người tỷ tỷ, một vị tiểu đệ chết non." Đỗ Cấm nói: "Năm nay thì có một vị đường huynh không từ thủ đoạn chạy đến, là một chiếc ‘ống nhổ’."
"Ống nhổ?"
"Nhắc đến ống nhổ thì phải kể tới một câu chuyện xưa, nếu không có việc đó, thiếp thân còn không biết gã là ai." Đỗ Cấm nói: "Người này tên Dương Chiêu, thích rượu đánh bạc, bị thân tộc xem thường, đành phải đến Tây Xuyên để mưu sinh. Hình như vào năm ngoái? Từ Tây Xuyên trở về Trường An, tặng lễ khắp nơi, bợ đỡ được Lý Lâm Phủ."
Nói đến đây, khóe miệng của nàng hơi nhếch lên, quơ quơ tay áo, mới nói tiếp.
"Vào một ngày, Lý Lâm Phủ đi từ hoàng thành ra, trong miệng có đờm nhưng không có chỗ nhổ, Dương Chiêu vừa hay đồng hành cùng, vội vàng há miệng, mời Lý Lâm Phủ nhổ đờm vào trong miệng gã, từ đó mới có danh xương là “Ống nhổ”. Một tên Tác Đấu Kê, một chiếc ống nhổ, thông đồng làm bậy."
Thanh Lam ở bên cạnh không khỏi lộ ra vẻ vô cùng ghê tởm, nổi cả da gà.
Tiết Bạch cũng thoáng im lặng.
Hắn thầm nghĩ trong lòng, xem ra Dương Chiêu chính là Dương Quốc Trung rồi, bây giờ còn chưa nổi danh.
Đỗ Cấm hỏi: "Sao ngươi lại hỏi thăm người này? Liễu Tích có qua lại cùng với gã?"
Tiết Bạch không trả lời, mà hỏi ngược về: "Sao nhị nương lại cho là như vậy?"
"Liễu Tích là Tả kiêu vệ binh tào, Dương Chiêu là Hữu kiêu vệ binh tào, đều là người hận không thể chết trong ao rượu, vãng lai với nhau cũng bình thường." Đỗ Cấm nói: "Ngươi nói là. . . Liễu Tích bị Dương Chiêu dẫn đi gặp mặt Cát Ôn? Đại tỷ nói với ngươi?"
Đêm qua Tiết Bạch đã nói chuyện với Đỗ Xuân thật lâu, Đỗ Xuân không hiểu rõ nhân vật trong triều, chỉ nói sau khi về nhà Liễu Tích chưa bao giờ trò chuyện qua những thứ này.
So sánh cùng nhau mà nói, mạch suy nghĩ của Đỗ Cấm quả nhiên linh hoạt hơn nhiều.
Tiết Bạch vừa nghe nàng nói, lập tức có được không ít thu hoạch, trầm ngâm mở miệng nói: "Bản án này. . ."
Đúng vào lúc này, Khúc Thủy vội vàng chạy về, bẩm báo: "Thái tử đã trở về."
"Nhanh như vậy?" Đỗ Cấm có chút kinh ngạc.
"Người nô tỳ phái đi mới bước ra ngoài cửa Thái tử đã về, chắc Thái tử đã nghe được tin tức nên mới trở về nhanh như thế."
Đỗ Cấm gật đầu, đứng dậy đi nghênh đón, đồng thời quay về phía Tiết Bạch nói rõ: "Đợi thiếp thân gặp qua Thái Tử rồi đi nghênh đón đại tỷ và Ngũ Lang, các ngươi đợi ở chỗ này, chớ tùy ý đi đi lại lại."
~~~~~~