"Tại sao không thể nói? Trượng nhân quá ư là nhát gan, dù sao sau này ngài chính là quốc trượng. . ."
Bây giờ Tiết Bạch mới hiểu rõ mọi chuyện, khó trách mấy ngày nay mỗi khi nghe Đỗ Ngũ Lang nhắc tới "Nhị tỷ", đều dùng giọng điệu kính sợ, thì ra nhi nữ thứ hai của Đỗ gia đã gả cho Thái Tử đương triều.
Chỉ thấy Đỗ Hữu Lân trừng to mắt, đã bị chọc giận tới mức ngất đi.
"A Lang!"
Liễu Tích đứng bên cạnh đang nói đến câu "Ta thân là anh em đồng hao với Thái Tử…", thấy trượng nhân ngất đi, lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng tiến lên đón đỡ.
*Đồng hao: cùng là con rể.
"Ngươi tránh ra!" Lư Phong Nương thét to, tay chân luống cuống.
Quản sự Toàn Thụy vội vàng hô: "Nhanh, đi mời đại phu tới."
Tỳ nữ Thải Vân vội vàng chạy ra ngoài cửa, còn đụng vào cả Tiết Bạch vừa tới.
Tiết Bạch kịp thời chạy tới hỗ trợ đỡ Đỗ Hữu Lân, thần sắc bình tĩnh.
"Đặt người nằm nghiêng, cởi cổ áo, giữ cho hô hấp thông suốt."
"A Lang! A Lang!"
Cũng may mắn không lâu lắm Đỗ Hữu Lân đã tỉnh lại, chuyện đầu tiên sau khi mở mắt chính là giơ tay lên, có chút khó khăn chỉ về phía Liễu Tích, bờ môi khẽ mở, lặp lại một từ.
"Hòa ly (3). . . hòa ly. . ."
*Hòa ly (3): ly hôn
Tiết Bạch nhìn Liễu Tích, rõ ràng thấy mí mắt của gã nhảy lên vài cái, vẻ mặt tràn đầy không thể tin.
Quay đầu, có thể thấy trên tường của phòng sách treo một bức thư pháp, tám chữ khải đoan đoan chánh chánh thật to.
"Cẩn ngôn thận hành, như lữ bạc băng."
*Thận trọng từ lời nói tới việc làm, giống như đi trên băng mỏng.
~~
Buổi trưa ở đình viện, lão đạo sĩ vẫn còn vung vẩy chiếc chuông gọi hồn trong tay, miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Cầu xin Cửu Thiên Ti Mệnh Hộ Trạch Chân Quân tới thu lấy sợ hãi. . ."
Liễu Tích hồn bay phách lạc đi qua bên cạnh tế đàn, lúc đến vách tường, quạt xếp trong tay rơi xuống mặt đất vẫn còn chưa tỉnh hồn.
~~
Sắp tới chập tối.
Rốt cuộc hoàn thành cúng bái, Lư Phong Nương cầu xin mấy câu "Không tai không bệnh" với hương án mới dặn người dọn dẹp, sau đó mời lão đạo trưởng đi dùng cơm.
Tiết Bạch giúp đỡ dọn dẹp đồ đạc, tiếp theo cùng đám nô bộc đến tiền viện dùng cơm.
Lập tức có hạ nhân hỏi hắn: "Ngươi có nhìn thấy không? Lần này A Lang thật sự hạ quyết tâm bắt đại nương tử hòa ly rồi hả?"
Tiết Bạch lắc đầu nói: "Không biết."
"Nhưng khi ăn trưa Toàn Phúc đã nói, lúc đó ngươi ở trong thư phòng."
"Ta nghe không hiểu."
Người bên ngoài lại bắt đầu nói thầm về cuộc tranh cãi lúc sáng, chỉ có Tiết Bạch từ đầu tới cuối không nói chuyện, chuyên chú gặm chiếc bánh có lấm tấm miếng thịt.
"Tiết Bạch."
Đỗ Ngũ Lang chắp tay sau lưng, ở bên ngoài cửa thò nửa người vào trong, nói: "Mau tới đây."
Hai người đi đến chỗ vũ hành lang (4), ngồi xuống biên giới lan can.
*Vũ hành lang (4): hành lang giữa 2 căn nhà
"Cho ngươi."
Đỗ Ngũ Lang thoáng nhìn qua xung quanh, lấy ra một chiếc đùi gà từ phía sau lưng, lại móc ra một quả trứng gà từ trong tay áo.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên, Tiết Bạch thoải mái tiếp lấy ăn.
Đầu tiên, hắn không cảm thấy làm việc này mất mặt, tiếp theo hắn cho rằng giúp đỡ nhau là chuyện bình thường. Đồng thời hắn cũng có tự tin, sau khi nhận giúp đỡ sớm hay muộn cũng có thể báo đáp, bởi vậy hắn thản nhiên tiếp nhận, không hề cảm thấy xấu hổ.
"Đứng cả một ngày, Phương chân nhân cầm phù lục lắc qua lắc lại trước mắt ta, quá mệt mỏi." Đỗ Ngũ Lang duỗi lưng một cái, nói: "Ngươi thì sao?"
"Quét dọn, bê đồ." Tiết Bạch nói: "Buổi chiều trong lúc dọn dẹp lại giá sách lén nhìn trộm mấy quyển sách của ngươi."
"Tứ thư ngũ kinh có gì hay mà xem."
"Xem vì nó có tác dụng, cũng không phải là vì thú vị."
"Ngươi thật không giống người thường." Đỗ Ngũ Lang cảm thán không thôi, hỏi: "Phụ thân ta và đại tỷ phu lại cãi nhau rồi hả? Thật sự muốn hòa ly?"
Tiết Bạch hỏi ngược lại: "Hòa ly không tốt sao? Ngày thường Liễu lang tế đối xử vói đại tỷ của ngươi như thế nào?"
"Ta không biết nữa." Đỗ Ngũ Lang suy nghĩ một chút, cuối cùng vò đầu, thở dài: "Ta thực sự cảm thấy, đại tỷ phu đối xử với ta hết sức nhiệt tình. Lúc đầu ta vốn không muốn đi phường Bình Khang, nhưng. . . Ài!"
"Ngươi muốn hồi báo sự nhiệt tình của gã, cho nên đã làm một ít chuyện mà bản thân không muốn làm?"
Đỗ Ngũ Lang nhẹ gật đầu, lại nghĩ tới Đoan Nghiễn đã chết đi.
"Đại tỷ của ngươi bao nhiêu tuổi?"
Đỗ Ngũ Lang đếm ngón tay, tính nhẩm một chút nói: "Bính dần. . . 26, sao thế?"
"Tái hôn không khó."
Tiết Bạch trong thoáng chốc đã nghĩ, nếu như có thể trở thành anh em đồng hao của Thái Tử cũng là một con đường thật tốt, nhưng hiện giờ tuổi của hắn kém quá nhiều rồi.
Đáng tiếc.
"Tái hôn?" Đỗ Ngũ Lang hỏi: "Ngươi cũng không thích đại tỷ phu?"
"Ta cảm thấy trong này có vài chuyện kỳ quái, Liễu lang tế có quen biết với Cát Đại Lang đúng hay không?"
"Đúng vậy, bọn họ có thể nói chuyện với nhau."
Tiết Bạch hỏi thêm: "Vậy Liễu lang tế dẫn ngươi đi phường Bình Khang, gặp phải Cát Đại Lang, Cát Đại Lang tìm ngươi gây sự, chuyện này chỉ là trùng hợp thôi sao?"
Bỗng nhiên, tiền viện truyền đến tiếng quát tháo.
"Đây là chỗ ở riêng của mệnh quan triều đình!"
"Cút ngay!"
Hai người quay đầu lại, thấy một đội quan sai như lang như hổ từ ngoài viện xông thẳng vào Nhị đình, cũng quát lui người gác cổng theo ở phía sau, thần sắc mỗi người vô cùng hung ác.
Người cầm đầu khí thế ngang tàn, quát to: "Phủ Kinh Triệu bắt người! Ai là Đỗ Hữu Lân?"
"Lại trưởng xin chậm đã." Toàn Thụy cuống quít chạy ra đến, khách khí hô: "Thỉnh ngài vào phòng uống trà, được chứ?"
"Kêu Đỗ Hữu Lân ra đây!"
Quan sai lạnh nhạt vênh mặt, đẩy tay của Toàn Thụy ra.
Mấy viên bạc vụn lập tức rơi trên mặt đất.
"Huyên náo cái gì vậy?"
Theo sát một câu nói kia, Đỗ Hữu Lân chậm rãi đi ra từ trong thư phòng phía tây, một tay chắp sau lưng, tay còn lại cầm một cuốn sách, hỏi: "Thực sự là phủ Kinh Triệu tìm lão phu?"
"Ngươi chính là Đỗ Hữu Lân? Bắt lại!"
Một đám quan sai trực tiếp nhào tới, ấn chặt Đỗ Hữu Lân.
Trong hỗn loạn, quyển sách rơi xuống trên mặt đất.
"Buông ra! Làm nhục quan văn. . . Các ngươi có biết lão phu là ai hay không? !"
Toàn Thụy không ngờ bọn họ lại dám can đảm bắt giữ mệnh quan triều đình, bước lên phía trước cản trở.
"Không được lỗ mãng, không được lỗ mãng, Lại trưởng có biết? Nhị nương Đỗ gia chính là Thái Tử Phi đương triều!"
"Bắt chính là nhạc phụ của Thái Tử!"
Chỉ nghe một tiếng "CHOANG...", gã quan sai nọ rút đao ra, chỉ tới Đỗ Hữu Lân còn đang muốn giãy giụa.
"Nghe cho rõ ràng, Đỗ Hữu Lân ‘Nói bậy sấm thư, cấu kết Đông cung, chỉ trích thiên tử', lệnh phủ Kinh Triệu truy bắt thẩm vấn, những người còn lại tạm giam trong nhà, không được tự ý rời khỏi!"
Vừa mới nghe được tội danh này, mọi người đều đã bị dọa đến trợn mắt há hốc mồm.
Lư Phong Nương từ trong sảnh chạy ra, thấy tràng cảnh này, trực tiếp kinh hãi co quắp ngồi xuống mặt đất.
Đỗ Hữu Lân thì như phụ mẫu chết, bờ môi run run, không dám tiếp tục cử động.
Sắc mặt Toàn Thụy trắng bệch, hai mắt vô thần.
Đỗ gia vốn là môn đệ trong sạch cao quý, hôm nay không làm gì, lại đột nhiên nghe tin như sét đánh giữa trời quang.
Một cái tội danh to như trời phủ xuống, tất cả mọi người trong trạch viện không ai có thể trốn thoát.
"Phụ thân!"
Đỗ Ngũ Lang nhìn thấy Đỗ Hữu Lân bị đưa đi, theo bản năng đuổi theo, nhưng vừa chạy hai bước chân lại mềm nhũn, xém chút nữa ngã trên mặt đất.
Nhưng may có một cánh tay đỡ lấy y.
Y ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt vẫn còn vẻ non nớt, cùng với ánh mắt tỉnh táo của Tiết Bạch. . .