Phần 1: Cơ Phồn Tinh và Hà Như Mộng
***
Cái nóng tháng bảy như dung nham thiêu đốt cả bầu trời Đế Đô. Chẳng biết là bị ai nguyền rủa hay do thời tiết vốn thế mà mới chín giờ sáng đã nóng đến mức có thể bốc hơi.
Cơ Phồn Tinh mở cửa phòng, tinh thần uể oải như đang ngủ mơ.
Tối qua, khoảnh khắc cô xuống sân bay Đế Đô cũng chính là lúc gặp bi kịch cuộc đời. Ở nước ngoài vô tư khỏe mạnh, cớ gì tháng bảy về quê gấp làm quái gì!
Cảm nhận được sự kinh khủng của Thủ đô tháng bảy, trái lại càng thêm hoài niệm công viên khổng lồ ở Luân Đôn - nơi ngập tràn hơi thở thiên nhiên và hương thơm tháng ngày, thỏa sở thích, mát mẻ, thoải mái, khiến lòng người mê mẩn.
Còn Đế Đô thì sao? Ngoại trừ nóng thì chỉ có nóng và nóng, không có tí xíu mát mẻ nào. Bảy giờ tối xuống máy bay, cả người cô nhơ nhớp, bẩn thỉu như bị dính hồ, thân thể tê dại, mệt mỏi, chân đi từng bước tựa như đeo chì, càng đi càng chìm sâu vào bóng tối.
Cũng may có bạn bè tặng thẻ VIP khách sạn này, ăn uống miễn phí lại còn được đãi ngộ tốt nhất. Hôm nay phải trở về thành phố S, nỗi buồn bực tối qua vẫn chưa bay biến đi hết.
Tiếng bánh xe kéo hành lý "cọt kẹt" ngoài hành lang khiến tâm tình Cơ Phồn Tinh càng thêm phiền não và khó chịu, đường về thành phố S tốn mười tiếng thật gian nan.
Đi được vài bước thì điện thoại trong túi liền vang lên. Cơ Phồn Tinh cau mày, thầm rủa 'Đứa nào biết chọn giờ gọi điện, tốt nhất là có chuyện quan trọng, không thôi bà đây nhất định xử đẹp!'.
Cô lười biếng kèm theo chút không vui lấy điện thoại ra nhìn nhìn màn hình. Ôi giời ạ! Không phải ai khác mà chính là cô chị gái hay bắt nạt mình!
Thấy hơn mười cuộc gọi nhỡ bắt đầu từ tám giờ đến hiện tại. Người này làm gì mới sáng đã gọi liên tù tì như thế? Lẽ nào ăn ngủ với tổng giám đốc lạnh lùng kia rồi tìm mình tố khổ?
Đi tới cửa thang máy, vừa quẹt ngón cái tìm số vừa đưa tay phải ấn nút thang máy, sau đó dùng giọng điệu trêu chọc nói: "Cơ Hạo Nguyệt, mới sáng sớm mà chị đã 'hứng tình' rồi sao? Gọi điện thoại cho tôi làm gì? Bị giám đốc ngự tỷ lạnh lùng, cao ngạo của chị ăn hiếp à?"
Đầu bên kia điện thoại lập tức bắt đầu chửi ầm lên.
"Cơ Phồn Tinh, đồ khốn kiếp! Cô làm gì mà không nghe điện thoại!? Mới sáng sớm đã ra ngoài lêu lổng với thằng nào?"
"Còn thằng nào vào đây nữa, đương nhiên là người yêu rồiii. Chị đố kị à?"
Cơ Phồn Tinh vừa cười vừa kéo vali đi vào thang máy, cô căn bản không thèm để ý những người bên trong, cứ thế đưa tay ấn số, vô tư cầm điện thoại nói chuyện.
"Cô giỏi lắm, có trai rồi lập tức quên luôn bà chị đây!"
Cơ Hạo Nguyệt cắn răng nghiến lợi gằn từng chữ một.
"Xíii, chị bị tổng giám đốc 'đè' nên trong lòng không phục đúng không? Chị chỉ cần 'đè' lại là được rồi, có gì đâu mà giận. Tôi cảm thấy tổng giám đốc nhà chị hẳn sẽ không ngại đâu."
Cơ Phồn Tinh trêu chị gái, lần nào gọi điện thoại, Cơ Hạo Nguyệt cũng nhắc tới tổng giám đốc với giọng điệu đầy oán trách, thỉnh thoảng còn bổ sung chút chuyện khôi hài, vậy nên Cơ Phồn Tinh liền xem tổng giám đốc và chị gái là CP.
"Đồ khốn Cơ Phồn Tinh, chừng nào cô mới nói tốt cho tôi đây hả? Bao giờ cô về nhà?"
Cơ Hạo Nguyệt hét thật to, tình cờ để lộ ra âm thanh như đang dọn dẹp đồ đạc.
"Sao chị biết hôm nay tôi về? Đang ở nhà lục lọi gì đấy? Thu xếp quần áo chuẩn bị chuyển tới nhà tổng giám đốc ở hả?"
Cơ Phồn Tinh chưa hề nói cho Cơ Hạo Nguyệt biết hôm nay về nước nên vẫn có chút xíu tò mò.
"Chuyện gì của cô mà tôi chả biết. Cũng bởi ra đời sớm hơn cô năm phút mà tôi phải gánh trách nhiệm làm chị đây này. Cô nói xem, có chuyện hư hỏng nào của cô mà tôi không biết không? Nói mau, mấy giờ cô về tới nhà?"
"Chà chà, chị thật sự nhớ nhung em gái đến vậy sao? Nhìn dáng vẻ nóng lòng của chị, tôi còn tưởng chị là 'người đàn ông' của tôi ấy chứ!"
Cơ Phồn Tinh đã quen giỡn hớt với Cơ Hạo Nguyệt nên câu nói đều mang theo mùi vị trêu chọc. Hai người này từ nhỏ đến lớn đều trò chuyện với nhau bằng giọng điệu đó, ngay cả 'thái thượng hoàng thái hậu' cũng đã quen với cuộc sống ồn ào như thế.
"Đàn ông cái đầu cô! Tôi lặp lại lần nữa, chừng nào cô về?"
Bây giờ Cơ Hạo Nguyệt hoàn toàn không có tâm tình 'nói chuyện yêu đương' với em gái, lửa cháy đến mông rồi, bản thân thật khó bảo toàn.
"Xế chiều hôm nay. Cơ Hạo Nguyệt, có phải chị gặp vấn đề gì rồi đúng không? Bị tổng giám đốc nhà chị bắt nạt nên khó chịu à?"
"Hừ, Cơ Phồn Tinh, cô có thể nói tiếng người được không vậy? Cái gì mà nhà chị nhà em? Cái thứ phụ nữ đó có cho tôi cũng không thèm. Người gì vừa cao ngạo, vừa lạnh lùng, lại còn xấu bụng, ý nghĩ cũng thối tha!"
Hễ Cơ Phồn Tinh nhắc tới "tổng giám đốc nhà chị" là Cơ Hạo Nguyệt vốn tức tối, nghe xong lại càng giận dữ thấu trời.
"Đúng rồi, có ai cho đâu mà thèm. Nghe nói tổng giám đốc nhà chị là mỹ nhân hiếm có khó tìm, mỗi ngày mỗi ngắm sướng mắt quá trời còn gì. Xấu thì đã sao, phụ nữ không xấu thì không nhân ái. Cơ mà chị ở nhà làm gì thế, có phải sắp gặp tai họa rồi không?"
Giọng nói của Cơ Hạo Nguyệt có chút khác thường, hôm nay hỏa khí thực sự quá lớn. Cơ Phồn Tinh nhìn con số đến lầu một, cửa thang máy mở ra, một tay vội vàng gọi điện thoại, một tay kéo vali đến cửa khách sạn.
"Tiểu Tinh Tinh, cuộc đời của chị gái cô coi như xong, triệt để đi tong. Lúc chị gái gặp đại họa, kẻ làm em như cô không được bỏ mặc, nếu không tôi sẽ nhảy lầu tự sát!"
Thoắt một cái, Cơ Hạo Nguyệt từ hung hăng chuyển sang mềm mỏng, giả bộ khóc thút thít làm người ta đau lòng muốn chết.
Đối với sự biến chuyển này, Cơ Phồn Tinh hiểu rất rõ. Cô ẩn ẩn cảm thấy Cơ Hạo Nguyệt thật sự gặp chuyện, nếu không chị ấy tuyệt đối sẽ không hạ giọng cầu xin như thế. Thời dĩ vãng, lúc chị ấy nguy khốn nhất chỉ biết cầm bím tóc uy hiếp kẻ địch thôi, bộ dáng yếu đuối thật khiến người ta hết hồn hết vía.
"Chị đừng tự sát, chị chết rồi tôi biết nhảy biển nào rửa tội đây. Chị nói đi, chuyện gì?"
Cơ Phồn Tinh mỉa mai Cơ Hạo Nguyệt, dù trời có sập xuống thì bà chị này cũng không dám nhảy lầu.
"Cô thay tôi đến công ty làm một thời gian được không?"
"Cái gì? Thay chị đi làm á? Cơ Hạo Nguyệt, có phải chị uống nhiều rượu quá nên chưa tỉnh không?! Chị xem em gái là miếng thịt rồi đưa tới miệng cọp đấy ư. Rốt cuộc xảy chuyện gì, tôi nhất thiết phải thay chị đi làm à?"
Cơ Phồn Tinh nghe Cơ Hạo Nguyệt nói xong liền tỏ rõ vẻ kinh ngạc. Cô từ nhỏ đến lớn không ít lần thay chị gái gánh chuyện. Lúc nhỏ đánh nhau là cô thay chị ấy chịu phạt. Lên đại học cứ ngỡ sẽ thoát khổ, ai dè bà chị này lại ghi danh cùng trường, ngoại trừ khác ngành, còn lại là giống hệt nhau.
Chị ấy trốn học sẽ có người điểm danh thay, ngay cả thi lại cũng phải giúp ôn tập. Cô vất vả lắm mới tốt nghiệp ra nước ngoài du học, vừa trở về liền bị kéo đi làm dùm. Nỗi khổ sinh đôi biết tỏ cùng ai!
"Tôi nói cho cô biết, tôi lỡ lên giường với tổng giám đốc rồi, là thật đó. Tôi mới ra khỏi nhà cô ta đây này! Mà khổ nỗi người ta là 'gái jean'! Trời má! Phụ nữ ba mươi rồi mà chưa bị ai 'mần thịt'! Tôi đúng là dẫn lửa thiêu thân mà!!!"
Cơ Hạo Nguyệt cố ý nén giọng, sau đó càng nói càng tức, âm thanh bất giác lớn lên.
"Cái...cái gì? Chị ngủ với tổng giám đốc nhà chị? Thiệt hay giả? Cô ấy như vậy mà bị chị 'ăn' chứ không phải 'ăn' chị??? Hết sức vô lý!!!"
Cơ Phồn Tinh không quá ngạc nhiên khi nghe Cơ Hạo Nguyệt nói, thay vào đó, cô vẫn xoắn xuýt tại sao chị gái mình lại có thể ngủ ở nhà tổng giám đốc. Thật không thể tưởng tượng nổi!. Hình tượng tổng giám đốc trong miệng Cơ Hạo Nguyệt rất vĩ đại, là một người có khả năng nắm giữ vạn vật trong tay, thế quái nào lại bị chị gái 'gà mờ' này 'mần thịt'? Dòm dáng dấp của chị gái, ngó tới ngó lui cũng thuộc dạng bị người ta 'đè', làm sao có thể 'đè' một người phụ nữ 'siêu cấp xấu xa' kia?!
"Hừ, Cơ Phồn Tinh, cô nói tiếng người dùm tôi cái đi! Tôi đang nói chuyện trọng đại mà cô lại giở cái giọng khinh bỉ đó là sao?! Tôi hỏi lại lần nữa, rốt cuộc cô có đi làm thay tôi hay là không?"
Cơ Hạo Nguyệt gân cổ rống to. Em gái đúng là không có lòng thương người, cũng chẳng biết an ủi, người ta đau lòng muốn chết mà còn ở đó đắn đo chuyện "trên dưới".
"Khônggg! Chị tự ngủ thì tự chịu đi chứ! Tại sao tôi phải chịu oan thay chị? Lỡ đâu cô ấy bắt tôi chịu trách nhiệm thì biết làm sao? Tôi đâu có 'ăn' cô ta. Bất quá chị có thể cưới vợ về nhà mà, biết đâu 'thái hậu' sẽ vui vẻ hài lòng, tôi cũng không bị thúc cưới."
Cơ Phồn Tinh quả quyết từ chối. Cô không cần phải làm chuyện 'chùi mông' này, nhỡ đâu mình thất thân mới trở thành đại sự.
"Cơ Phồn Tinh, đây là lúc cô thể hiện 'tình chị em thân thiết', cô không thể cự tuyệt. Huống chi cô chỉ thay tôi đi làm một quãng thời gian thôi chứ có phải vĩnh viễn đâu."
Cơ Hạo Nguyệt thừa biết câu trả lời của Cơ Phồn Tinh, nhưng muốn em ấy đồng ý cũng không phải là không có cách.
"Chị em thân thiết sẽ không 'ngủ' với phụ nữ của chị gái! Tôi đây rất coi trọng nghĩa khí. Chị gái, kỳ thực tổng giám đốc nhà chị rất ưu tú, ngoại trừ mưu kế đa đoan...."
Cơ Phồn Tinh dừng một chút rồi nói tiếp: "Người ta bị chị ăn mà chị bỏ trốn là xấu lắm nghen! Cô ấy là 'gái trinh' nên nhất định rất chú trọng lần đầu tiên. Bây giờ chị đoạt mất 'jean' của người ta rồi lại còn chạy trốn thì quá vô trách nhiệm!"
Cơ Phồn Tinh cố gắng thuyết giáo một phen với hy vọng chị gái có thể hồi tâm chuyển ý. Thật ra cô không để ý tới tổng giám đốc gì gì đó, thứ cô quan tâm nhất chính là chuyện 'cô không muốn làm người thế thân'.
"Tôi mà chịu trách nhiệm là xương cốt cũng không còn. Nếu tôi là cô ta, tôi nhất định sẽ dằn vặt người hại mình đến chết mới thôi. Tiểu Tinh Tinh, chị không muốn 'tráng niên mất sớm' đâu, chị mới có hai mươi chín thôi, ngoẻo giờ thì tiếc biết bao nhiêu. Cô giúp chị gái chút đi mà!"
Cơ Hạo Nguyệt hạ giọng năn nỉ, nhưng Cơ Phồn Tinh không thèm để ý, kiên quyết trả lời: "Tự chùi đít đi! Tôi không muốn làm thế thân. Giờ tôi ra sân bay đây, về nhà gặp sau."
Cơ Phồn Tinh không hề bị lay động, nói xong liền vẫy taxi.
"Cơ Phồn Tinh, tôi sẽ méc 'thái hậu' chuyện cô ở nước ngoài ăn chơi trác táng, để xem sau này cô làm sao đi nước ngoài du lịch!."
Trước một giây Cơ Phồn Tinh cúp điện thoại, Cơ Hạo Nguyệt lớn tiếng gào rú.
Nghe chị gái nói vậy, sắc mặt Cơ Phồn Tinh tức thì trở nên cực kỳ khó coi. Cô nhíu chặt lông mày, khóe môi duyên dáng giựt gựt hai cái, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: "Chờ tôi về rồi nói."
"Tôi đã đặt vé đi New York trước mười hai giờ trưa rồi nên tốt nhất cô nên đồng ý lẹ đi. Tôi không dám chắc cái mồm nhanh lẹ của mình sẽ nói gì với 'thái hậu' đâu nha!."
Cơ Hạo Nguyệt nghe Cơ Phồn Tinh hơi hơi thỏa hiệp mới cười vui vẻ.
"Chị... Được, tôi đồng ý. Về đến nơi tôi sẽ gọi điện."
Cơ Phồn Tinh biết đã không còn đường lui, cô biết rõ thái hậu là người thế nào, lỡ đâu bà tìm đại gã nào đó rồi gả mình đi thì tiêu. Chuyện như vậy tuyệt đối không thể xảy ra được.
"Ừ, đúng rồi, tôi mới xin công ty nghỉ ba ngày nên cô cứ từ từ chuẩn bị."
"Nói xong chưa? Cúp máy đi, taxi đến rồi."
Cơ Phồn Tinh mất kiên nhẫn. Tâm tình vốn buồn bực, giờ khắc này càng thêm gay go.
"Được rồi, Tiểu Tinh Tinh, chị yêu em chết đi được! Moa moa moa!!!"
"Nhưng tôi không có yêu chị, cúp máy đây!"
Cơ Phồn Tinh vừa tắt điện thoại, taxi đã dừng trước mặt.
"Sân bay Thủ đô."
Nói xong rồi cất vali vào cốp sau xe. Lúc này cũng có một chiếc taxi cách Cơ Phồn Tinh hai mét ở phía trước vừa dừng bánh.
"Tiểu thư muốn đi đâu đây?"
"Sân bay Thủ đô!"
Giọng nói thanh nhẹ dễ nghe cất lên như tiếng hót của chim hoàng oanh.
Tài xế trông thấy người đẹp liền ân cần xuống xe đỡ vali bỏ vào cốp, cúi đầu khom lưng mở cửa, đợi khách lên rồi mới vào chỗ lái xe rời đi.
Danh Sách Chương: