Hà Như Mộng không tin Cơ Phồn Tinh thiếu tiền, hơn nữa có thiếu thì cần gì nhờ vả bên ngoài? Nhà họ Cơ tuyệt đối không phải gia tộc thiếu tiền, dù phụ nữ không ra ngoài làm việc mà chỉ hưởng lợi tức từ cổ phần trong công ty cũng đủ sống sung sướng cả đời rồi.
Hà Như Mộng không hiểu Cơ Phồn Tinh rốt cuộc muốn làm gì với người bạn kia, hình như cả hai đang mưu đồ gì đó. Thợ săn cùng con mồi mà cô ấy vừa nói có ý gì? Con mồi là ai?
Cơ Phồn Tinh thật khiến người ta tò mò khó đoán. Hình như cô ấy đang cất giấu sau lưng một bàn tay hắc ám nào đấy đợi con mồi tới gần. Người trước kia và người bây giờ, rốt cuộc ai mới là con người thật sự?
Hà Như Mộng bỗng có cảm giác vô cùng mệt mỏi, công ty cũng vậy, người này cũng vậy. Cô vốn tưởng ái tình chính là hai người cùng sống một cuộc sống thật đơn giản và luôn tin tưởng lẫn nhau, bây giờ nhìn lại mới biết đó không phải chuyện đơn giản.
"Công ty sẽ ổn thôi."
Cơ Phồn Tinh dừng xe, mỉm cười nhìn người bên cạnh.
Hà Như Mộng có chút ngơ ngác, nét cười của cô ấy thật khiến người ta an tâm. Nhưng đây là lời an ủi ư? Sao ánh mắt cô ấy lại hờ hững đến thế?
"Có lẽ vậy."
Cơ Phồn Tinh mở cửa để Hà Như Mộng vào nhà trước, sau đó giúp cô đổi giày, rót nước, nói:
"Cô nghỉ ngơi trước đi. Tôi nấu chút đồ ăn tối, lâu rồi không ăn cơm sẽ hại dạ dày lắm."
Cơ Phồn Tinh không đợi Hà Như Mộng mở miệng đã chạy vào bếp.
Hà Như Mộng cứ ngỡ tất cả đã trở về dáng vẻ lúc trước, hết thảy mọi chuyện hôm nay đều chưa từng xảy ra, lại nghĩ đến chuyện trên xe, trong lòng mơ hồ bất an.
Toàn bộ kỳ nghỉ đều không đến công ty? Sau đó người bạn gì đó cũng xuất hiện, trên danh nghĩa là tới chơi, nhưng thực chất là đến định cư. Nếu chỉ đến định cư thì tại sao lại vội vàng đi du lịch? Ngày lễ đông đúc chật chội, ra đường rất bất tiện. Cô có nên điều tra người bạn đó một chút không? Hay là mở miệng hỏi thì tốt hơn?
Hiện tại, Hà Như Mộng đã quên bẵng đi vấn đề công ty, bởi vì chuyện của Cơ Phồn Tinh luôn tràn ngập đại não.
Đầu óc mệt mỏi, suy nghĩ cũng trở nên loạn xì ngầu, chỉ muốn nằm dài lên sofa nghỉ ngơi.
Cơ Phồn Tinh vào bếp nửa giờ, lúc bưng hai bát mì ra liền trông thấy Hà Như Mộng nằm dài trên sofa. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cô ấy tiều tụy đến vậy, đau lòng vô cùng. Tay không tự chủ nắm chặt như đang hạ quyết tâm.
"Ăn cơm đi. Ăn xong rồi rửa ráy đi ngủ."
"Ừ."
Hà Như Mộng hí mắt nhìn Cơ Phồn Tinh, rõ ràng cô vừa cảm nhận được hơi lạnh, nhưng mở mắt ra lại bắt gặp nụ cười dịu dàng của đối phương. Chẳng lẽ là ảo giác?
Hà Như Mộng đứng dậy đi dùng cơm. Cơ Phồn Tinh chỉ chiên trứng gà với cà chua đơn giản. Hai người dùng bữa tối hết mười mấy phút, sau đó Hà Như Mộng lên lầu, Cơ Phồn Tinh dọn dẹp bên dưới.
Thời gian cứ lặng yên trôi qua, thời điểm Cơ Phồn Tinh đi lên cũng đúng lúc Hà Như Mộng vừa tắm xong chui vào chăn.
Sáng sớm rất lạnh, Hà Như Mộng vừa tắm xong có chút không thích ứng.
Cơ Phồn Tinh lên lầu dọn dẹp một chút mới đi tắm. Từ lúc bắt đầu dùng cơm đến bây giờ, cả hai hầu như không có nói câu nào. Bầu không khí lặng yên đó khiến Hà Như Mộng càng thêm mệt mỏi. Cô không biết Cơ Phồn Tinh đang nghĩ gì? Cảm giác đoán không ra bí mật thật khó chịu.
Nghĩ miên man rồi lại không ngủ được. Hà Như Mộng nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng chẳng biết lúc nào Cơ Phồn Tinh dọn dẹp xong.
Hà Như Mộng nghe được âm thanh tắt đèn, sau đó thân thể bị người ta ôm chặt lấy, sau một chốc liền nghe được tiếng thỏ thẻ bên tai.
"Như Mộng, tôi sẽ tiêu diệt tất cả những ai dám chọc giận cô. Trên cõi đời này, trừ tôi ra, không ai có tư cách làm cô thương tâm, không một ai!"
Câu nói này tựa như lời hứa hẹn, lại vừa giống lời thề khiến cơ thể Hà Như Mộng căng thẳng. Sự hung tàn trong lời nói hoàn toàn không có chút nhiệt độ. Nó bá đạo đến mức khiến người ta không biết cô đang nói chơi hay nói thật.
Những câu nói trên xe bỗng nhiên xuất hiện trong đầu, lẽ nào... Lẽ nào cô ấy nhờ bạn đến đây để xử lý người? Con mồi? Cô ấy không nói chơi, cô ấy không phải đưa bạn đi chơi mà là đưa bạn đi xử lý những người làm tổn thương mình?
Nhưng Hà Như Mộng đâu có cảm thấy mình bị thương tổn! Hôm nay cô ấy rất kỳ quái, phải nói là bắt đầu từ buổi chiều đã là lạ rồi. Nói cách khác, người cô ấy muốn đối phó là Tổng giám đốc Lâm Trạch?
Lời nói khích lệ trên xe không phải là khen ngợi mà là xác định?
Hà Như Mộng mở mắt nhìn người bên cạnh. Đầu cô ấy đặt lên hõm vai, tiếng hít thở nhỏ nhẹ truyền vào bên tai.
Hà Như Mộng chẳng biết vì sao trong lòng lại ấm áp khi nghe lời nói đó. Người này bình thường trông ngây ngốc vậy thôi chứ rất biết cách giải quyết vấn đề nha. Suy cho cùng cũng do cô quá mức cẩn thận mới trách cứ người ta.
Lúc người ta chưa có được sự ấm áp đều muốn dựa vào vai của ai đó, muốn được một người nào đấy quan tâm, chăm sóc.
Khi yêu mà không được đáp lại sẽ bắt đầu hoài nghi. Hà Như Mộng không biết có phải ai gặp tình huống như mình đều sẽ hoài nghi đoạn tình yêu ấy hay không. Nhưng giờ khắc này, cô mới phát hiện bản thân chẳng hiểu gì người yêu cả, thậm chí tim cũng nhìn không thấu.
Nghĩ đến việc cô ấy tránh né chuyện sinh em bé, có lẽ cô ấy đã suy tính rất sâu. Người ta hay bảo cô ấy là một con hồ ly thông minh, bây giờ nhìn lại, không phải cô ấy thông minh mà là cô ấy biết lựa chọn phương thức ở chung tốt nhất cho cả hai và giảm thiểu tổn thương của người khác.
Tiếng ngáy nhỏ nhẹ, thân thể được ấp ôm thật chặt, hơi thở ấm áp kích thích da thịt. Hà Như Mộng nhắm mắt lại, thoải mái nở nụ cười. Nếu yêu chưa đủ thì từ giờ trở đi học cách yêu. Nếu hiểu chưa đủ thì từ giờ trở đi phải tìm hiểu, đó cũng là một phần cần thiết của cuộc sống.
Đêm lặng lẽ trôi, bầu trời đầy sao rực rỡ, lộng lẫy chẳng thua gì ánh trăng sáng ngời.
Mặt trời nhuộm đỏ phương Đông, trong lầu hai của một tòa biệt thự, có một cô gái đang mặc váy ngủ màu lam, ngồi trên đầu giường ngái ngủ, đưa tay dụi mắt liên tục. Người nọ thấy vậy cũng không đành lòng, chỉ nỉ non nói một lời.
"Nếu mệt thì ngủ thêm chút đi."
Hà Như Mộng trông thấy người nọ nỗ lực lắc đầu nguầy nguậy để tỉnh táo liền cảm thấy đau lòng. Trời hẳn còn sớm, chắc cỡ chừng sáu giờ thôi.
"Không sao đâu, tôi đi làm cơm, tí nữa đi làm muộn một chút."
Lúc này Cơ Phồn Tinh đã tỉnh táo rất nhiều, thấy Hà Như Mộng mỉm cười với mình mới vội vã đi rửa mặt.
"Chúng ta sẽ ăn bên ngoài, cô cứ ngủ thêm chút đi." Hà Như Mộng đưa tay ôm Cơ Phồn Tinh nằm xuống giường không buông.
"Tôi nấu mới ngon. Cô ngủ thêm đi, trưa nay tôi sẽ đi đón bạn. Còn nữa, cô đừng tự làm khó mình vì chuyện của Lâm Trạch nữa, tôi sẽ giúp cô giải quyết."
Cơ Phồn Tinh nhớ mình còn một núi chuyện cần xử lý, lại sợ Hà Như Mộng tự làm khổ bản thân. Lúc cô nhìn thấy văn kiện chất đống trong công ty hôm qua liền cảm thấy đau lòng thương tiếc.
Mọi chuyện đã phát triển lớn như thế, bất kể ai là nội gián, cô vẫn không có ý định buông tha cho Lâm Trạch.
Hà Như Mộng ngây người, sau đó lập tức ngồi dậy ôm chặt thân thể người yêu. Cảm giác an toàn khiến cô thư thái hơn rất nhiều.
"Nếu cần giúp một tay, cô nhất định phải nói với tôi đấy. Tôi không hỏi chuyện của cô, nhưng ít ra cô phải để tôi biết cô an toàn."
"Ừm, tôi không làm chuyện nguy hiểm đâu. Hỗ trợ cũng được, nhưng tôi cảm thấy kỳ thực không cần làm đơn khởi tố lắm, cứ để nhân viên thoải mái nghỉ lễ tháng Mười một, dẫu sao chuyện này cũng không liên quan đến họ. Tôi cũng có chuyện muốn hỏi cô này. Cô biết tổng giám đốc công ty quảng cáo Đường Nghiêu không?"
Lâm Nhuế đã trở về và ở lại nơi này, nếu người phụ nữ kia phát hiện cô biết mà không báo sẽ bị liên lụy, vì vậy mà phải chịu cực hình thì oan ức dữ lắm.
Người có thể đem đến cho Hà Như Mộng cảm giác sợ hãi, áp lực chỉ có hai người chính là cô ấy và bạn của chị gái Hà Giai Kỳ. Lúc nào ánh mắt của họ cũng ẩn chứa âm mưu hại người.
"Trạm Cẩn Tịnh? Cô ta?"
Hà Như Mộng rất hiếu kỳ chuyện Cơ Phồn Tinh làm sao quen biết được người phụ nữ này. Cô ta là một người rất có năng lực nhưng xấu bụng có thừa, ai bị cô ấy để ý sẽ không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay.
"À, cô biết? Quan hệ tốt không?"
Nhìn vẻ mặt của Hà Như Mộng, Cơ Phồn Tinh biết mình đã tìm được chỗ an toàn để tránh nạn. Nếu là người quen, chắc sẽ không chết quá thảm. Cô vừa không thể bán đứng bạn tốt, vừa không muốn bị người phụ nữ kia để ý. Nếu Như Mộng có thể xen mồm vào được thì sự tình sẽ dễ lo liệu hơn nhiều.
"Cũng tốt. Cô ta và chị tôi có quan hệ rất tốt, hai người là bạn học từ hồi mẫu giáo đã được hai mươi năm. Sao cô biết cô ta?"
Hà Như Mộng tràn đầy nghi ngờ. Theo lý thuyết, Cơ Phồn Tinh đáng ra sẽ không quen biết được cô ta. Chắc quen cũng không thân lắm đâu nhỉ!? Cô ấy rất nhạy cảm với kẻ nguy hiểm mà.
"Cô ấy rất thân với bạn của tôi. Nếu cô nói vậy thì quan hệ của hai người xem ra không tệ. Như vậy là tốt rồi, cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm."
Cơ Phồn Tinh thở dài, vợ có năng lực đúng là chuyện hạnh phúc.
Hà Như Mộng càng cảm thấy kỳ quái, sao Cơ Phồn Tinh lại sợ Trạm Cẩn Tịnh đến thế. Người bạn đó là người hôm qua gọi điện thoại đó sao? Hình như hôm qua cô ấy có nhắc tới người bạn kia rất sợ một người, chẳng lẽ là Trạm Cẩn Tịnh?
Hiện giờ Trạm Cẩn Tịnh vẫn chưa kết hôn, cũng không có bạn trai, thậm chí bạn gái cũng không. Bốn năm trước về nước, tháng nào cô ta cũng tới gặp chị gái tán gẫu. Tính cách như thế lại chẳng có đối tượng yêu đương, lẽ nào cô ta từng bị tổn thương ở nước ngoài?
"Tôi thì bình thường, chỉ có chị gái tôi mới thân với cô ta thôi."
"Cái gì?"
Cơ Phồn Tinh bĩu môi, lời này không phải là chưa nói sao? Phen này cô nhất định phải giữ mình, tìm cách thoát thân. Mặc dù cô phải bán đứng bạn bè nhưng tính mạng vẫn là trên hết.
"Không có chuyện gì nữa thì tôi đi nấu cơm nha."
Cơ Phồn Tinh nhìn đồng hồ xong liền vội vã xuống giường. Cô phải xử lý cái người phiền phức này như thế nào đây. So với Lâm Trạch, cô gái này mới là người khó đối phó nhất.
Danh Sách Chương: