Buổi hò hẹn hôm ấy cũng chính là đêm gian nan nhất đời của Cơ Phồn Tinh. Cả đêm bị ôm đến không dám thở, cũng chẳng dám ngủ, chỉ sợ ngủ rồi lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tốt xấu gì cũng là gái của chị hai, cô tuyệt đối không được quá phận. Kỳ thực điều cô sợ nhất không phải là 'quá phận' với Hà Như Mộng mà chính là 'thất thân', thua thiệt dữ lắm.
Thống khổ sống qua một đêm, sau đó liên tiếp nửa tháng bị lãnh đạo đối xử lạnh nhạt khiến Cơ Phồn Tinh ngơ ngác khó hiểu.
Lúc tan tầm cũng sẽ hết sức để ý lãnh đạo đã nghỉ làm chưa? Cũng sẽ thường xuyên canh điện thoại, hy vọng màn hình đen láy kia sáng lên. Đã bao lâu không gặp nhau? Bao lâu không nói chuyện ? Bao lâu không đi thang máy chung? À, còn đi chung xe nữa?
Sau đêm đó, tất cả đều bình yên trở lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cơ Phồn Tinh phát hiện bản thân dần trở nên khó hiểu. Vật vã lắm mới điều chỉnh được trạng thái tốt nhất, lúc cô đang bắt đầu thích ứng với cuộc sống không có lãnh đạo thì bỗng nhiên bị triệu hồi.
Vuốt chiếc điện thoại còn hơi nóng nóng, Cơ Phồn Tinh buồn bực dị thường, cũng chả biết tại sao lại như thế, chỉ cảm thấy trong lòng tựa hồ bị gì đó lắp đầy, có chút vui sướng.
Dọn dẹp xong đồ, nhìn kim đồng hồ chậm rãi nhích từng nấc, chờ đến năm giờ hai mươi chín phút ba mươi giây mới lao khỏi văn phòng quẹt thẻ, đúng năm giờ rưỡi, không hơn kém dù chỉ một giây. Xách túi, khẽ hát, đạp lên đôi tám phân "lạch cạch".
Thư ký Lý thấy Giám đốc nằm bẹp dí hơn nửa tháng ngóc đầu vui vẻ đi quẹt thẻ hệt như 'người tình nhỏ' sắp được hẹn hò lại bắt đầu suy đoán: chẳng lẽ mùa xuân của Giám đốc đã đến?
Để tránh bị nghi ngờ, Cơ Phồn Tinh đến nhà để xe dưới hầm chờ Hà Như Mộng, mấy phút sau, người đến mở cửa xe. Nhìn con người hơn nửa tháng không gặp, sao lại gầy đến vậy? Công việc bận lắm sao?
"Gần đây bận việc lắm à?"
Cơ Phồn Tinh không biết rõ hoạt động của công ty. Cô quản lý tài chính, ngày nào cũng chìm ngập trong đống số liệu, chẳng màng đến tin tức nội bộ, ngoại trừ sản phẩm mới sắp được công bố vào cuối tháng chín ra thì không có tin gì đặc biệt.
Tính ra thì đợt công bố này rất quan trọng, ảnh hưởng tới sự phát triển của công ty trong tương lai, nhưng do cô không chịu trách nhiệm nên cũng không quá quan tâm. Nghĩ đến lãnh đạo phụ trách, bấy giờ mới có chút bận tâm.
Cơ Phồn Tinh nhìn dáng vẻ tiều tụy của người trước mắt, trong lòng tức thì khó chịu, Hà Như Mộng chưa kịp trả lời, cô lại nói tiếp: "Để tôi lái xe cho."
"Không sao đâu, gần đây bận việc công bố sản phẩm mới cộng thêm việc công ty bị ứ động nên hơi cực một chút."
Hà Như Mộng dịu dàng mỉm cười với Cơ Phồn Tinh, ánh mắt như muốn nói 'tôi không sao'.
Tuy hầm để xe không quá sáng nhưng Cơ Phồn Tinh vẫn có thể nhìn ra đôi gò má gầy gò, tái nhợt của Hà Như Mộng, dù đã quét lên cả lớp mỹ phẩm cũng không che lấp được ánh mắt mệt mỏi.
"Để tôi lái."
Sắc mặt Cơ Phồn Tinh bỗng dưng nghiêm túc, ánh mắt chẳng có tí ý muốn thỏa hiệp nào, cô cởi dây an toàn, tay phải nắm chặt vô lăng.
Hà Như Mộng ngập ngừng đặt tay trên vô lăng, sững sờ nhìn Cơ Phồn Tinh, sau đó thở phào một cái, nở nụ cười.
"Ừm."
Hai người đổi vị trí, thắt chặt dây an toàn, Cơ Phồn Tinh lái xe ra khỏi bãi dưới hầm.
Thật ra Cơ Phồn Tinh cũng chẳng biết đi đâu, cũng không thể về nhà rồi lại để cô ta lái xe về một mình được. Cô thầm thở dài, liếc nhìn người bên cạnh đã nhắm mắt ngủ thiếp đi mới ý thức được thời gian trôi qua nhanh.
Khí trời đầu tháng chín không quá nóng, tăng độ một hai ngày rồi sẽ hạ nhiệt. Hôm nay trời vẫn còn hơi lạnh, Cơ Phồn Tinh hạ điều hòa, giảm tốc độ, tìm chỗ đỗ xe, sau đó cởi áo khoác đắp lên người nọ mới an tâm lái xe rời đi.
Cơ Phồn Tinh chạy rất chậm, đường lại xa hơn nửa giờ, nếu không tính tắc nghẽn giao thông thì tốc độ có thể so với rùa bò.
Chưa về đến nhà, người bên cạnh đã tỉnh.
"Chưa tới nhà sao? Tôi ngủ bao lâu rồi?"
Hà Như Mộng khẽ cau mày nhìn đường đêm đã lên đèn, định vươn tay trái xem đồng hồ liền nghe được giọng nói dịu dàng của người bên cạnh.
"Bảy giờ, ngủ có ngon không? Sắp về nhà rồi, đến nơi rồi ngủ tiếp cho ngon, được chứ?"
Cơ Phồn Tinh nghiêng đầu liếc mắt nhìn rồi lại quay về phía trước.
"Trễ vậy!? Lúc nãy kẹt xe dữ lắm phải không?"
Nghe Cơ Phồn Tinh nói, Hà Như Mộng cả kinh ngồi thẳng người. Bình thường có kẹt xe cũng cỡ một tiếng là đến nhà, sao bây giờ lại lâu hơn nửa tiếng?
"Muốn ăn gì không?"
Cơ Phồn Tinh chuyển đề tài, cô không muốn Hà Như Mộng nghĩ mình cố ý làm vậy.
"Gì cũng được."
"Vậy ăn đơn giản thôi, hôm nay tới nhà tôi đi. Ba mẹ tôi đi du lịch nước ngoài hết rồi, tạm thời cả tháng không có ở nhà."
Cơ Phồn Tinh không hiểu tại sao mình lại nói thế, sau khi nói xong liền hối hận, cảm giác mình đang dẫn sói vào nhà. Thái hậu nói Cơ Hạo Nguyệt đến Anh quốc, còn bảo sẽ đến Anh thăm Đại bảo bối.
"Đi cũng lâu đây, khoảng thời gian này chỉ có mình cô ở nhà sao?"
Hà Như Mộng không có biểu hiện gì quá kinh ngạc vì Thái hậu từng đề cập chuyện đi Anh với cô rồi. Còn người này nói vậy là muốn công khai mời mình vào ở đấy ư? Nghĩ vậy nên trong lòng có chút vui vẻ, nhưng có lẽ người kia chỉ thuận miệng nói thôi.
"Ừm, sẵn dịp về thăm nhà cũ thôi. Ông bà ngoại đều ở nước ngoài, mẹ tôi hy vọng có thể đến thăm ông bà nhiều một chút."
"Gần đây công ty xảy ra chuyện gì à? Nghe nói phòng tài chính có người chiếm hữu tiền riêng?"
Mấy ngày trước Hà Như Mộng mới nghe nói, nhưng gần đây bận quá mới bỏ lơ người này. Cô vốn định phái người điều tra, lại nghe thư ký nói đã giải quyết xong nên không hỏi nữa.
"Ừa, bất quá tôi đã giải quyết xong rồi. Có lẽ người kia cảm thấy tôi không đáng tin, cơ mà anh ta không biết tôi khá nhạy cảm với số liệu, chỉ cần xem sơ qua thôi thì ngay cả một dấu chấm cũng có thể phát hiện. Tôi vào công ty không phải một hai ngày, làm sao có khả năng để anh ta công khai lừa gạt được?"
Cơ Phồn Tinh nghĩ tới đây liền cảm thấy buồn cười, gì mà làm giả giấy nợ? Đều là người từng trải cả, người kia muốn vơ vét cũng biết chọn chỗ quá. Có lẽ trước đây gã đã làm mấy chuyện như vậy rồi nên mới cả gan làm tiếp. Với năng lực của Cơ Hạo Nguyệt, chị ấy dư sức biết rõ ý đồ của gã nhưng lại cố ý giữ lại, chẳng lẽ có dụng ý gì khác?
"Cô xử lý anh ta thế nào?"
Tuy Hà Như Mộng không quá quan tâm nhưng cô cũng là dân kế toán, chuyện làm giả giấy nợ, lừa gạt tài chính này nếu không có thủ đoạn cao thâm thì tốt nhất đừng đùa giỡn, kẻo dẫn lửa thiêu thân, phá huỷ danh dự cả đời, tương lai cũng không có cách nào đặt chân vào ngành kế toán nữa.
"Thì để anh ta nhả hết những thứ đã nuốt từ lúc vào công ty đến giờ ra. Nhưng có vẻ anh ta còn có bí mật khác, chuyện này để sau hẵng nói, giờ xuống xe đi."
Cơ Phồn Tinh đỗ xe, cởi dây an toàn rồi lấy chìa khoá mở cửa xuống xe.
Nếu Cơ Phồn Tinh nói ra bí mật, e rằng người kia sẽ có kết cục không được tốt. Trước đây cô đã chứng kiến thủ đoạn ôn hòa, nghiêm túc, già đời và lợi hại gấp mấy lần của Tổng giám đốc.
Cơ Phồn Tinh mở cửa, bật đèn phòng khách, thay giày, sau đó lấy ra một đôi đặt trước mặt Hà Như Mộng.
"Cô ngồi trước đi, để tôi rót ly nước, tiện thể hâm nóng sữa bò cho cô luôn."
Cơ Phồn Tinh bước vào phòng khách, vứt túi xách lên sofa rồi trực tiếp rót một ly nước nóng phóng tới trước mặt Hà Như Mộng, vừa mở tủ lạnh rót một ly sữa bò để vào lò vi sóng hâm nóng vài phút.
"Không cần phải phiền toái như vậy đâu."
Thấy Cơ Phồn Tinh chạy đông chạy tây, Hà Như Mộng có chút ngượng ngùng, cô vô cùng yêu thích thời khắc này, thích thú đến độ quên mất mệt mỏi.
"Dạo này cô bận bịu nhiều việc, không chăm sóc được bản thân thật tốt nên nhất định phải uống nhiều sữa tươi. Lát nữa tôi sẽ hầm cá, tối qua mới mua được một con."
Cơ Phồn Tinh lấy ly sữa bò ra khỏi lò, mở ti vi, chuyển đến kênh Hà Như Mộng thích xem.
"Buổi tối ăn nhẹ gì đó là được rồi, đừng bày thêm mất công."
Cơ Phồn Tinh bảo sẽ hầm cá, e rằng không đơn giản như thế, ai biết được cô ấy sẽ nấu ra bao nhiêu món?
"Dinh dưỡng là không thể thiếu. Công việc bận rộn nên càng phải chăm sóc kỹ bản thân hơn nữa. Cô ở đây nghỉ ngơi một chút đi, nếu thấy mệt thì cứ lên lầu nghỉ, khi nào tôi nấu cơm xong sẽ gọi cô xuống."
Cơ Phồn Tinh lấy ít đồ ăn vặt đặt trước mặt Hà Như Mộng cho cô lót dạ.
"Không cần, tôi đã ngủ trên xe một lúc rồi. Cô cứ làm việc của cô đi, đừng để ý đến tôi."
"Được rồi, nếu muốn ăn cái khác thì cứ tới bếp lấy, còn nhiều đồ ăn vặt lắm."
Cơ Phồn Tinh nhắc nhở Hà Như Mộng có thể tự do đi lấy đồ.
"Ừ."
"Ăn mặc không thoải mái thì lên lầu thay đồ ngủ, đồ hôm qua tôi giặt sạch treo trên sân thượng chắc đã khô rồi."
Cơ Phồn Tinh dông dài mãi, thấy Hà Như Mộng nén môi muốn cười liền ho nhẹ hai tiếng, xoay người vào bếp.
Trong bếp, cô lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra rồi bắt đầu nghĩ món chế biến, nghĩ tới cảnh tượng ở phòng khách mới phát hiện mình đã biến thành 'bác gái' tự lúc nào.
Hà Như Mộng nhìn người kia vào bếp, uống xong sữa bò liền lên lầu tìm áo ngủ ngoài sân thượng. Nhìn tơ lụa thôi cũng đủ biết là thượng phẩm chứ đừng bàn tới giá cả, có vẻ đây hoàn toàn không phải là phong cách của Cơ Phồn Tinh, có lẽ cô ấy đặc biệt mua vì mình. Hà Như Mộng gỡ áo xuống, đặt trên chóp mũi ngửi một cái, mùi thơm của nước xả vải tựa hương vị trên người cô ấy, rất yêu.
Đến phòng ngủ tìm khăn lông rồi đi vào phòng tắm nước nóng thật thoải mái.
*****
Editor: Dạo này hơi bận nên ra chương hơi lâu ^^
Lần trước có bạn hỏi Cơ Hạo Nguyệt đang núp ở nơi nao thì sẵn đây mình cũng nói luôn nha. Truyện này được chia làm ba phần. Phần đầu nói về Cơ Phồn Tinh & Hà Như Mộng, phần hai là của Cơ Hạo Nguyệt & Hà Giai Kỳ, còn phần ba tập trung vào cách vượt qua mâu thuẫn và gìn giữ hạnh phúc trong cuộc sống của hai cặp đôi.
Danh Sách Chương: