Hà Như Mộng làm gì chịu bỏ qua khi thấy học sinh của mình mất tập trung, để cô đích thân ra trận cũng chả sao, ít ra ở trên sẽ giải quyết được vài vấn đề.
"Tiểu Tinh Tinh, có phải cô nên giải quyết vấn đề buồn phiền của tôi trước hay không?"
Hà Như Mộng cực kỳ xấu hổ nằm sấp lên thân thể Cơ Phồn Tinh, cô vùi mặt vào ngực người nọ, gò má trắng nõn lại đỏ ửng.
Cơ Phồn Tinh nhắm chặt mắt lại, cô thật sự không muốn nhìn tiếp nữa, để mặc người kia muốn làm thì làm. Đang định mở miệng liền nhớ tới một vấn đề, chính là 'chân của cô ấy đang bị thương cơ mà!'.
"Chân cô khỏe rồi sao?"
"Chân? À, không đau lắm, nhưng đâu cần dùng chân nhiều, một chân cũng okay."
Hà Như Mộng ngẩng mặt lên nghiêm túc trả lời Cơ Phồn Tinh, kỳ thực chân cô vẫn còn hơi đau, chỉ đỡ hơn lúc chiều một chút thôi.
Cơ Phồn Tinh cau mày, thầm chửi rủa người phụ nữ này 'chỉ vì ham muốn mà chân cũng không cần!' Nhưng lúc nãy thay thuốc, chân cô ấy đã gần như hết sưng đỏ rồi.
"Vậy cũng không thể vận động nhiều, kẻo bị thương lần hai đấy."
"Tôi quỳ hoặc nằm cũng không ảnh hưởng gì."
Hà Như Mộng chẳng chịu bỏ qua, cô phải nắm bắt lấy cơ hội ngàn năm có một, không thể chỉ vì chân bị thương mà bỏ lỡ. Hôm nay cô chủ động, hôm sau sẽ hưởng thụ.
Chị gái chịu để Cơ Hạo Nguyệt làm 'thuần thụ', nhưng mình lại không muốn làm 'vạn năm công' đâu. Hà Như Mộng quyết định phải có qua có lại cùng nhau hưởng thụ hạnh phúc mới toại lòng nhau. Cứ ở mãi một vị thế không phải là khái niệm đẹp đâu nhỉ.
Cơ Phồn Tinh nghe Hà Như Mộng nói xong liền xấu hổ suýt chút nữa phun ra máu. Không phải là cô chưa từng thấy cảnh 'người lớn', trước đây ở Anh, lúc còn chung phòng với Lâm Nhuế, cậu ấy cũng thường hay xem video 18+, thỉnh thoảng còn kéo mình cùng xem, cùng bình phẩm. Mặc dù rất khinh bỉ nhưng cô đích thực đã xem qua không ít. Vì sự nghiệp duy trì huyết mạch trong sáng của Cơ gia, cô mới quyết định không nghĩ đến mà thôi.
Giờ đây, người phụ nữ cao ngạo này lại buông lời dụ dỗ, xem ra cô ấy đã xem không ít phim. Thiệt không ngờ một người có dáng dấp đứng đắn, xinh đẹp, lạnh lùng như thế lại xem phim vượt quá mức quy định, lẽ nào đây chính là bản năng của con người?
"Cô thích làm mấy chuyện này lắm sao?"
"Không phải thích mà là vì cô nên mới muốn thử nghiệm các loại tư thế. Chỉ mình được cô nhìn thấy bộ dáng này của tôi thôi!"
Hà Như Mộng không ngại để hình tượng cao ngạo của mình sụp đổ trong trí óc Cơ Phồn Tinh. Cô không chỉ muốn thể hiện bản thân, hy sinh cơ thể mà còn hy vọng Cơ Phồn Tinh có thể hiểu rõ con người thật của mình. Tình dục là nhu cầu thiết yếu hết sức bình thường của con người nên chẳng cần gì phải cảm thấy xấu hổ.
"Cô... Cứ như vậy thì chừng nào mới được ngủ, muộn lắm rồi..."
Cơ Phồn Tinh tốt bụng nhắc nhở người nào đó rằng trời sắp sáng rồi, phải đi ngủ thôi. Ngày mai còn phải đi làm, cô không muốn bị trừ tiền lương đâu.
"Không sao, ngày mai cô cứ đến văn phòng của tôi ngủ bù."
"..."
Cơ Phồn Tinh tức hết chỗ nói, có vẻ như người này đêm nay không làm xong sẽ không chịu bỏ qua. Đúng là đồ cố chấp!
"Cô làm đi, tôi ở dưới."
"Cô muốn nằm dưới sao? Được thôi!"
Hà Như Mộng nhếch môi ngồi dậy khỏi người Cơ Phồn Tinh, sau đó giữ tư thế quỳ gối, di chuyển về phía đầu của người nọ.
"Cô muốn làm gì?"
Khi trông thấy người kia đã bò lên đến ngực mình, Cơ Phồn Tinh lập tức kinh hãi đến mức không dám chớp mắt, cô sợ Hà Như Mộng sẽ bày ra tư thế có độ khó cao.
"Cô vừa nằm vừa làm, tôi dạy cô, chăm chú học đi nhé!"
Hà Như Mộng di chuyển người về phía trước một chút, để đầu gối của mình ở hai bên đỉnh đầu Cơ Phồn Tinh, sau đó từ từ mở rộng hai chân.
Cơ Phồn Tinh nhìn bộ phận nhạy cảm bỗng nhiên bao trùm lên mặt mình, tim lập tức nhảy tưng tưng. Đây là... Đây là... Rốt cuộc người phụ nữ này đang làm gì? Toàn bộ 'phong cảnh' bên dưới của cô ấy hiện rõ mồn một ở trước mắt, hơn nữa còn gần trong gang tấc.
"Cô... cô..."
Cơ Phồn Tinh xấu hổ lập tức nhắm mắt lại, cô là con ngoan trò giỏi mà, cô sẽ không học những thứ này đâu.
Hà Như Mộng dùng hai tay chống đỡ thân thể, cúi đầu nhìn Cơ Phồn Tinh đang nhắm chặt mắt, ra lệnh:
"Mở mắt ra rồi dùng lưỡi của cô 'cưng chiều' nó đi! Nhanh lên!"
Cơ Phồn Tinh lập tức trợn mắt nhìn vẻ mặt căm tức của Hà Như Mộng, trong lòng buồn bực muốn chết, xem ra hôm nay không được ngủ rồi, không nghe lời làm sai là chết chắc, thôi kệ, có chết cũng phải sướng!
Cô thè lưỡi chạm vào nơi mềm mại.
"... Đúng, chính nó, sau đó... Sau đó vuốt ve qua lại..., đúng, chính là như vậy,... Ngẩng đầu lên một chút rồi ngậm lấy 'hạt ngọc nhỏ' như lúc nãy ấy, mút nhè nhẹ vào...."
Hà Như Mộng vừa hưởng thụ kích thích mà Cơ Phồn Tinh mang tới, vừa dạy đối phương cách làm. Lúc này, toàn bộ thân thể cô căng như dây đàn, cảm giác kỳ lạ khó nhịn khiến cô thở phì phò, nói chuyện cũng khó khăn.
Hiện giờ, đại não Cơ Phồn Tinh không rảnh quan tâm mấy thứ ngổn ngang kia, cô thật sự là học sinh chăm chú nghe giảng, nghiêm túc thực hành. Hai tay cô ôm lấy bắp đùi của Hà Như Mộng, nâng cao đầu ngậm lấy 'hạt nhân nhỏ' mềm mại kia, lưỡi lần mò vuốt ve, cưng chìu nó, sau đó bắt đầu mút nhẹ cho đến khi nghe được thanh âm dồn dập của người phía trên, dây thần kinh toàn thân bắt đầu trỗi dậy.
"A... Có thể nhanh hơn chút nữa. A... a... Chính là như vậy. Hơi dời xuống một tí, đúng, chính là chỗ đó, luồn lưỡi vào đi! Đúng, sâu hơn chút nữa, nhanh hơn chút nữa..."
Hà Như Mộng cảm giác thân thể như sắp nổ tung, chỉ biết dùng hai tay chống đỡ cơ thể, không làm gì hơn được.
Cơ Phồn Tinh trông thấy một dòng mật ngọt chảy nhanh ra từ hang động âm u, theo lưỡi mình chảy vào trong miệng. Mùi vị thật là thơm! Cơ Phồn Tinh một hơi nuốt hết dòng mật ngọt rồi luồn đầu lưỡi sâu vào trong 'hang động' tối tăm để mật ngọt kia tự do chảy xuống ngực mình.
"A... Tôi không xong rồi, thân thể vô lực. Tiểu Tinh Tinh, bỏ ngón giữa của cô vào nhanh lên, mau lên một chút."
Hai tay Hà Như Mộng cũng không chịu nổi nữa phải dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, đầu nhoài về phía đầu giường. Toàn thân nóng bức như bị hỏa thiêu, cảm giác khó chịu làm thân thể mất hết khí lực.
Cơ Phồn Tinh nhìn thấy Hà Như Mộng có chút khổ cực liền nghe lời thu lưỡi về, đưa ngón tay giữa ra, dịu dàng đâm vào 'hang động ẩm ướt', dòng mật ngọt cũng theo ngón tay chảy ra.
"A... , hơi co ngón tay lại.. đúng rồi, tăng tốc độ, mau hơn chút nữa,... a... a... Dùng sức đâm sâu vào một chút, vào tận cùng..."
Cơ Phồn Tinh ra sức hoạt động ngón tay, chỉ hơi dùng sức một chút đã vượt qua giới hạn, thẳng đến tận cùng sâu thẳm.
"A... A..."
Một cơn đau điếng lan khắp toàn thân, sau một lúc lâu, cảm giác khác thường hoàn toàn bao trùm lên mọi sự đau đớn.
Cơ Phồn Tinh nhìn thấy có máu tươi chảy xuống tay mình lập tức bị dọa sợ.
"Như Mộng, Như Mộng, cô không sao chứ!?"
Cơ Phồn Tinh nhanh chóng rút tay ra, ôm chặt hông Hà Như Mộng để cô ấy dựa vào đầu giường, sau đó cô cũng nhanh chóng bò dậy xem xét chuyện đang xảy ra.
Trông thấy gương mặt tái nhợt đầy lo sợ của Cơ Phồn Tinh, Hà Như Mộng vô lực đưa tay xoa xoa mặt cô, cười nói:
"Đồ ngốc, là màng trinh bị rách thôi, không sao đâu."
"Vậy thì đau lắm phải không?"
Cơ Phồn Tinh có ngốc đi nữa cũng đã sắp ba mươi tuổi rồi, cô cũng biết một khi màng trinh bị phá sẽ rất đau. Hà Như Mộng còn cố ra vẻ an ủi càng khiến cô đau lòng.
"Đau xong hết liền, bây giờ đỡ hơn nhiều rồi."
"Tại sao cô lại ngốc như vậy. Tự dưng lại làm mấy tư thế khó cho khổ thân."
Cơ Phồn Tinh ôm Hà Như Mộng vào lòng một hồi rồi đỡ cô nằm xuống, kéo cái chăn bị vứt bỏ ở một bên phủ lên cả hai.
"Hôm nay thật sự rất vui, rốt cục... Rốt cục tôi đã chân chính trở thành người của cô rồi."
Hà Như Mộng vòng tay ôm lấy hông Cơ Phồn Tinh, đúng vào lúc này, mọi sự chờ đợi thật là hoàn mỹ.
"Ừ, cô là người phụ nữ của tôi, muốn bỏ cũng không xong."
Cơ Phồn Tinh cười khúc khích hai tiếng, ôm Hà Như Mộng càng chặt hơn. Đúng rồi, sao cô có thể bỏ lỡ người phụ nữ này chứ, đời này sợ lại khó gặp được một người vì mình có thể buông bỏ hết mọi kiêu ngạo, tự tôn lẫn sinh mạng.
"Cô còn muốn bỏ rơi tôi?"
"Không dám."
Nhìn Hà Như Mộng giả vờ tức giận, Cơ Phồn Tinh nhếch miệng cười to.
"Chúng ta còn làm tiếp nữa không? Học tập sao rồi, có muốn thực hành nữa không?"
Hà Như Mộng thật sự có chút mệt mỏi, nói mấy câu này để khiêu khích Cơ Phồn Tinh tí thôi. Cô rất thích nhìn dáng vẻ xấu hổ của người kia chứ không phải điệu bộ nghiêm trang, làm việc cẩn thận, tỉ mỉ bình thường. Trải qua mọi việc đêm nay, e rằng cuộc đời cô ấy sẽ tăng thêm không ít niềm vui.
"Cô... cô còn muốn thực hành nữa sao? Chẳng lẽ cô chưa đủ thỏa mãn?"
Cơ Phồn Tinh cả kinh không biết nên nói như thế nào, Hà Như Mộng ham muốn như vậy có phải là do ăn chay quá lâu?
"Đối với cô, mãi mãi cũng sẽ không thỏa mãn."
"Vậy thì tôi chỉ có thể thực hành thêm một lần thôi, không thể nhiều hơn được."
Cơ Phồn Tinh vừa nói vừa đè lên người Hà Như Mộng. Cô sợ thân thể của Tổng giám đốc khó chịu, cơ mà cô ấy đã khẩn cầu thì thực hành một chút cũng chả sao.
Thấy đối phương bỗng nhiên nghiêm túc, bản thân Hà Như Mộng cũng ngây dại cả ra. Cô rõ ràng chỉ đùa giỡn chút thôi mà đứa ngốc kia lại cho là thật. Lẽ nào cô ấy bị mình hành quá thảm nên sức phán đoán cũng bị ảnh hưởng?
"Thân thể hơi mệt, mai rồi làm tiếp."
Cô đưa tay ôm cổ Cơ Phồn Tinh, dịu dàng ngẩng đầu hôn lên trán cái chụt. Người này làm gì cũng tập trung, bất cứ chuyện gì cũng cẩn thận, ngay cả tình cảm cũng thế. Chẳng biết cuộc sống sau này sẽ ra sao, nhưng cô rất chờ mong.
"..."
Bây giờ Cơ Phồn Tinh mới nhận ra Hà Như Mộng đang đùa giỡn, mặt mũi thoáng chốc ửng đỏ, thầm nguyền rủa: Nếu đêm nay không bị người ta chơi đùa quá thảm thì chẳng biết người mất mặt là ai!
"Ngủ thôi nào."
Cơ Phồn Tinh rời khỏi người Hà Như Mộng, tắt đèn, sau đó vòng hai tay ôm lấy hông của cô, tựa đầu vào ngực cô, nhắm mắt ngủ.
Hà Như Mộng cảm nhận được hơi nóng trên ngực mình truyền đến, không nhìn cũng biết mặt cô đỏ ơi là đỏ rồi. Cô vuốt ve mái tóc mềm mại của người yêu, nhắm mắt, mang theo nụ cười hạnh phúc tiến vào mộng đẹp.
P/s: Trans xong cảnh nóng là y như rằng... *che mặt khóc*
Danh Sách Chương: