Cơ Phồn Tinh rùng mình nhìn người đối diện, tâm trạng vui vẻ, thoải mái phút chốc biến tan. Lúc này, mức độ thiện cảm đột nhiên hạ xuống số không, thậm chí còn trả về giá trị âm.
Hôm nay, tất cả chuyện xúi quẩy đều bắt nguồn từ người phụ nữ kia, ngay cả ăn cơm cũng gặp, ai bảo đây không phải nghiệt duyên oan gia tám đời chứ!
Nên chào hỏi hay không đây? Cơ Phồn Tinh lại bắt đầu rối ren cho đến khi bồi bàn xuất hiện trước mắt.
"Tiểu thư muốn gọi gì ạ?"
Giọng nói dịu dàng rót vào tai khiến cô ngẩng đầu ngước nhìn, phát hiện người đẹp đứng kế bên mới ngơ ngác cúi đầu mở menu ra xem, tùy tiện chỉ đại một món. Cô bồi bàn ghi lại vào giấy rồi gật đầu rời đi.
Lúc bấy giờ, Cơ Phồn Tinh phân vân nên đến chào hỏi hay không bởi vì người đối diện đang lườm lườm hai mắt to tròn nhìn cô như con mồi một khắc cũng không rời. Lúc bình thường, Cơ Phồn Tinh luôn xem những ai nhìn chằm chằm người khác là một hành vi 'bất lịch sự', mà giờ khắc này, cô dĩ nhiên không thể dùng ba chữ đó để đánh giá người kia, ngược lại còn cho rằng mình không qua chào hỏi mới là 'bất lịch sự'.
Trông thấy đồ ăn trên bàn đã vơi đi một ít, nãy giờ cũng chẳng thấy cô ta động đũa nên có lẽ đã ăn xong rồi. Nghĩ đến đây, Cơ Phồn Tinh dự định tiến lên chào, người ta đã ăn xong, mình chào một tiếng cũng chả mất miếng thịt nào.
Nghĩ sao làm vậy, cô xoay người bước đến bàn đối diện rồi cười ha hả: "Tổng giám đốc cũng tới dùng cơm sao?"
"Ừ." Hà Như Mộng lạnh lùng nhìn mặt mày hớn hở của Cơ Phồn Tinh.
"Vậy cô cứ về trước đi, tôi ăn xong sẽ về văn phòng sau!"
Bây giờ Cơ Phồn Tinh mới phát hiện mình chẳng biết nói gì với người này, cứ nghĩ một đằng nói một nẻo, có lẽ không nên nói quá nhiều thì tốt hơn. Lúc cô đang định xoay người về chỗ, sau lưng bỗng vang lên lời mời lành lạnh.
"Ngồi đây chút đi!"
Cơ Phồn Tinh nghe xong lập tức căng thẳng, cơ thể vừa xoay vừa lắc, mặt mũi nhăn nhó, hàm răng cắn chặt, cẩn thận lắng nghe tiếng lòng 'xì xào'.
Người phụ nữ này muốn gì? Chẳng lẽ định mời mình ăn cơm? Cô ta đã ăn xong rồi còn bắt người ta ngồi tán gẫu? Đúng là không dễ thương chút nào!
Hà Như Mộng thấy bộ dạng cắn răng nghiến lợi, căng thẳng, rối rắm của Cơ Phồn Tinh liền có chút buồn cười, không nhìn cũng biết cô nàng này đang phẫn hận dữ dội.
"Tôi chỉ sợ quấy rầy Tổng giám đốc nghỉ ngơi thôi. Tôi vẫn nên trở lại chỗ cũ thì tốt hơn."
Tiệm cà phê ở công ty sang trọng như vậy mà người phụ nữ cao ngạo, lạnh lùng này lại chạy đến đây làm gì không biết! Cơ Phồn Tinh thầm giơ lên quả đấm nhỏ đập te tua tơi tả người trước mắt.
"Không sao, tôi muốn ăn thêm chút nữa, cô cứ ngồi xuống đây dùng cơm đi."
Cơ Phồn Tinh trợn trắng hai mắt, đúng lúc bồi bàn đem món ăn tới bàn của cô. Cơ Phồn Tinh thấy vậy cứ ngỡ mình đã tìm được lý do cự tuyệt, nhưng hình như cái người lãnh đạo kia vẫn không chịu buông tha.
"Đặt món của vị tiểu thư này ở đây đi!"
Yêu cầu của Hà Như Mộng khiến bồi bàn sững sờ, mắt vẫn khư khư đặt trên người Cơ Phồn Tinh, ý bảo 'tôi phải làm sao đây?'
"Ha ha, cứ để đây đi, cảm ơn!"
Cơ Phồn Tinh cười nói với bồi bàn, nhưng lo lắng trong lòng chỉ có cô tự biết.
Bồi bàn hiểu ý đặt đồ ăn xuống bàn. Cơ Phồn Tinh gật đầu cảm tạ, sau đó về chỗ lấy túi xách.
"Phiền cô cho tôi thêm một phần nữa."
Hà Như Mộng nói một câu với phục vụ, người nọ cũng lễ phép gật đầu đáp lại.
Cơ Phồn Tinh ngồi đối diện Tổng giám đốc dòm dòm mớ đồ ăn, tuy bụng đang kêu 'ùng ục' nhưng lại chẳng có cảm giác thèm ăn.
"Đã quen việc ở công ty chưa?"
Cơ Phồn Tinh mới vừa gấp một miếng gatô chuẩn bị đưa vào miệng liền nghe thấy người đối diện nói một câu hết sức khó hiểu.
'Đã quen việc ở công ty chưa?' Nói gì vậy? Chị gái đã làm ở công ty được năm năm rồi mà, tại sao người phụ nữ này lại thốt ra câu như hỏi người mới thế này? Thật chẳng hiểu ra sao, lẽ nào thân phận giả của mình đã bị phát hiện?
Không lý nào! Đâu có ai biết chuyện này, ngay cả Thái hậu cũng không biết chứ nói chi tới người chỉ mới gặp một lần, cô ta không thể nào vạch trần mình nhanh như thế được. Cũng may hôm nay đổi dấu vân tay khiến cô hưng phấn cảm thấy ông trời cũng đang giúp mình. Tâm trạng đang vui sướng lập tức bị câu nói quái dị này biến đổi.
"Cũng ổn lắm."
Cơ Phồn Tinh vẫn duy trì nụ cười, ngẩng đầu nói chuyện với người nọ.
Bỏ bánh ngọt vào miệng, vừa nhai mấy cái liền muốn nhổ ra ngay, nhưng cuối cùng vẫn thống khổ nuốt xuống. Cái bánh này béo quá! Cơ Phồn Tinh không thích đồ ngọt, đặc biệt là loại quá ngấy này hại cô hết đường thoái lui.
"Không ngon sao?"
Nhìn vẻ mặt đau khổ nuốt bánh ngọt của Cơ Phồn Tinh, Hà Như Mộng cúi đầu nhìn cái bánh rồi khẽ nhíu mày. Món béo ngậy kia hoàn toàn không phải là khẩu vị của cô gái này.
"Ăn cũng được."
Cơ Phồn Tinh đau khổ phun ra ba chữ rồi bưng ly Mocha nhấp một hớp. Nếu không cố nuốt thì phải làm sao? Kỳ thực cô thích uống rượu và cà phê kiểu Ireland, nhưng đang trong giờ làm việc nên ngại gọi.
Hà Như Mộng biết cô miễn cưỡng bèn ấn chuông gọi phục vụ đổi hai phần bánh ngọt 'Black Forest' và 'Macaron'.
Cơ Phồn Tinh chẳng hiểu tại sao người phụ nữ đối diện lại gọi món đó, cô không muốn ăn bánh ngọt béo ngấy chút nào, thà uống cà phê ngon hơn nhiều. Cơ mà không ăn lại thấy tiếc, lãng phí đồ ăn là chuyện đáng xấu hổ. Thái hậu đã dạy cô từ nhỏ không được bỏ mứa đồ ăn, dù có khó cũng phải ăn, cố nhai hai ba miếng cho hết. Lúc chọn món, cô chỉ chăm chú quan sát người kia, bản thân gọi gì cũng chả nhớ.
"Không thích ăn thì đừng miễn cưỡng, chiều còn làm việc nữa."
"Sao cơ?" Cơ Phồn Tinh ngơ ngác.
Sao cô ta biết mình không thích ăn những thứ này? Bản thân mình thể hiện rõ đến vậy sao? Không phải đâu, chị gái mình rất thích ăn đồ ngọt mà, cô ta hỏi câu kỳ cục như vậy là có ý gì? Do cô tỏ thái độ thái quá chăng? Nhất định vậy rồi! Cơ Phồn Tinh tự an ủi.
"Cơ mà không ăn cũng hơi phí."
Cười ha hả nói xong, Cơ Phồn Tinh lập tức cầm bánh gatô trên bàn ăn. Sớm biết vậy thì cô đã gọi nước uống lạnh rồi, cà phê hoàn toàn không thể rửa trôi vị béo kia được. Suy cho cùng, nước uống lạnh có thể làm dịu cảm giác khó chịu ấy.
"Vậy cũng không nên làm khó bản thân."
Giọng nói lướt qua như gió mát giữa mùa hè oi bức. Cơ Phồn Tinh thật sự hiếu kỳ giọng điệu kỳ quái của người kia, nghe tựa như có sự quan tâm nhưng dáng vẻ lạnh lùng của cô ta nào phải loại người lương thiện đó.
Cảm giác rối bời lại bắt đầu nhốn nháo trong lòng, thật ra cô ta cũng không đáng ghét như người khác vẫn nói, nhưng 'lời răn dạy' của chị gái lại khiến cô cảm nhận lòng dạ sâu hoắm của 'con hồ ly' này.
Sự kinh ngạc nảy nở trong lòng, thỉnh thoảng quấy nhiễu suy nghĩ của cô, mãi đến khi có một giọng nói truyền đến tai mới hoàn hồn trở lại.
"Bánh ngọt của Tiểu thư đây ạ."
"Làm ơn đặt chúng ở trước mặt vị tiểu thư đối diện, cảm ơn."
Cơ Phồn Tinh chớp mắt vài cái ngó hai miếng bánh xuất hiện trước mặt rồi ngu ngơ nhìn người phụ nữ đối diện. Bây giờ là tình trạng gì? Ai bảo cô muốn ăn mấy món này chứ!
Tiramisu quá ngọt, lẽ nào người kia cũng không ăn được? Vấn đề then chốt bây giờ không phải là ngọt hay không mà là tại sao cô gái kia lại chọn món này cho mình? Bộ hai người thân lắm sao? Hôm này là lần gặp đầu tiên mà. Chả nhẽ đây là thủ đoạn tán gái của Tổng giám đốc?
Hừ, Cơ Phồn Tinh không tin người phụ nữ này biết tán gái, nhưng gọi bánh đến là có ý gì? Dù có bị Cơ Hạo Nguyệt 'xơi' thì cô ta cũng không thể đối xử tốt với mình như thế được!
Cơ Hạo Nguyệt? Cơ Phồn Tinh phút chốc bừng tỉnh. Chẳng lẽ người phụ nữ kia muốn lấy lòng chị gái? Không lẽ muốn chị ấy chịu trách nhiệm?
Cô cố đối đầu với ánh mắt lạnh tanh kia hòng tìm thật giả, nhưng Tổng giám đốc thật sự rất bình tĩnh, muốn đoán được tâm tư còn khó hơn lên trời.
Trong ngực Cơ Phồn Tinh bấy giờ như có ngàn cơn sóng vỗ bờ mãnh liệt. Trí não cô như bị lú lẫn chẳng biết nên nghĩ theo hướng nào, càng không biết phải xử lý tình cảnh lúng túng trước mắt ra sao.
"Tổng giám đốc, cô không ăn sao?"
"Tôi no rồi, bánh gatô hơi ngọt nhưng không ngấy, hẳn là hợp khẩu vị của cô."
Hà Như Mộng cảm thấy dáng vẻ loay hoay không biết làm sao của người đối diện thật sự rất đáng yêu. Thời điểm cô ấy không nghĩ ra được gì sẽ nói năng lung tung. Lúc cô ấy thẹn thùng, khẩn trương thường cúi đầu nhìn hai tay nắm chặt. Khi cô ấy gặp phải khó khăn cũng không bỏ cuộc mà sẽ cau mày, không kịp phản ứng liền nháy mắt,... Hà Như Mộng am hiểu những hành động ấy nên rất dễ dàng 'nhìn động tác đoán tâm tư' của Cơ Phồn Tinh.
Cơ Phồn Tinh nháy mắt hai cái, nghi hoặc nhìn Hà Như Mộng. Tổng giám đốc chọn món ăn vì mình? Cô ta biết mình không ăn đồ ngọt? Nhưng tại sao chứ?
Mình đâu phải là Cơ Hạo Nguyệt, hai người cũng không quen thì sao cô ta biết được nhiều như vậy. Coi như mình biểu hiện hơi lố, nhưng người mới gặp sẽ tốt đến vậy sao? Thân phận của hai người cách nhau khá xa, lúc họp còn chọc giận cô ta đen mày tối mặt, giờ chọn món ăn là vì cái gì? Chẳng lẽ muốn 'trước ngọt sau giết'?
Cơ Phồn Tinh nhớ tới một tình tiết trong phim, người ta cho bạn một viên đường, sau đó đợi lúc bạn đang ảo tưởng rồi giết bạn chết không kịp ngáp.
Phim chỉ là phim, không phải hiện thực, cô vẫn chưa hiểu tình huống trước mắt cho lắm.
"Cảm ơn Tổng giám đốc."
Tổng giám đốc đích thân chọn món cho mình là một điều vinh hạnh đặc biệt nên Cơ Phồn Tinh sẽ không từ chối (cũng không thể từ chối), trừ khi ngày mai muốn cuốn gói rời đi. Kỳ thực cô rất muốn cuốn gói bỏ đi, như vậy sẽ không cần gặp gương mặt lạnh lùng này mỗi ngày.
Lúc Cơ Phồn Tinh ăn sạch mọi thứ (kể cả mấy món không muốn ăn) khiến bụng căng trướng khó chịu. Bởi vì mặc quần tây nên chỗ eo hơi chặt làm bụng khó chịu khiến sắc mặt cô trở nên 'đẹp đẽ' lạ thường.
Hà Như Mộng quan sát người phụ nữ đối diện ăn, thấy dáng vẻ khó chịu của cô ấy liền muốn ngăn cản nhưng người ta cứ đòi phải ăn cho xong nên cô cũng không tiện mở miệng.
"Ăn xong rồi, về thôi."
"Được, để tôi đi tính tiền."
Cơ Phồn Tinh nhanh chóng đứng dậy, nhiệt tình chạy đi tính tiền, Hà Như Mộng định ngăn cản, nào ngờ người đã lẻn chấm dứt món nợ lớn mất rồi.
Chờ Cơ Phồn Tinh trở về, hai người cũng chẳng nói gì. Hà Như Mộng ưu nhã đi phía trước, Cơ Phồn Tinh thống khổ lết theo sau.
Đến công ty, cô né qua một bên, không đi thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc.
Hà Như Mộng thấy thế, cũng lui trở về, đứng bên cạnh người nọ.
Cơ Phồn Tinh chớp mắt mấy cái, hoàn toàn không hiểu được tình hình. Tại sao người phụ nữ này lại không dùng thang máy chuyên dụng?
"Cái đó phải đợi vài ngày nữa mới dùng được."
Chỉ một câu nói nhẹ bỗng đã giải thích được lý do đi chung thang máy.
Cơ Phồn Tinh bắt đầu rối rắm trong lòng. Không phải chỉ có mình cô ta được đi thang chuyên dụng thôi sao? Còn nữa, thang máy chắc chắn sẽ dừng ở tầng một thì làm sao có khả năng không hạ xuống được. Haizzz, có phải mấy người làm Tổng giám đốc đều có đầu óc khác người thường?
Loay hoay xong thì cửa thang máy đã mở ra, cô cố ý tránh ra một bên để lãnh đạo đi vào, sau đó theo sát phía sau rồi ấn số hai mươi tám.
Trong thang máy, Cơ Phồn Tinh cứ nhìn chằm chặp con số nhảy nhót liên tục trên bảng điều khiển, thân thể dán chặt vào vách thang. Hà Như Mộng liếc mắt thấy vẻ mặt của cô biến hóa bèn cảm thấy người kia không hài lòng chuyện gì đó.
Thời điểm thang máy dừng lại, Cơ Phồn Tinh ấn nút mở cửa, chờ Hà Như Mộng đi ra ngoài.
"Lát nữa đến chỗ tôi, phòng làm việc của tôi có thuốc chữa tiêu hóa!"
Lãnh đạo để lại một câu lạnh nhạt rồi ngẩn cổ cao quý ra khỏi thang máy, bỏ lại Cơ Phồn Tinh đứng ngơ ngác như nai tơ.
***
P/s: Hãy comment và giơ tay điểm danh cho tui biết có bao nhiêu bạn đang theo dõi để đẩy nhanh tiến độ nào! :v :v :v
Danh Sách Chương: