• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ Phồn Tinh cõng Hà Như Mộng ra khỏi công viên, đến lối đi bộ đón xe trở về công ty.
Xuống xe, cô lại tiếp tục cõng người nọ vào trong sự kinh ngạc của bảo vệ công ty. Lúc hai vị Giám Đốc đi vẫn còn khỏe mạnh lắm mà, sao lại cõng lấy nhau trở về thế kia!? Song cho dù có nghi vấn cũng chỉ giữ trong đầu chứ không dám nói ra.
Tới văn phòng, Cơ Phồn Tinh thả người nọ lên sofa, sau đó đi rót nước. Cô biết Hà Như Mộng sẽ không về nhà nên đành đem hết văn kiện để lên khay trà cho cô ấy xem rồi nói: "Tôi ra ngoài một chút" và rời đi.
Hà Như Mộng ngồi trong văn phòng xem tài liệu một mình, thỉnh thoảng nhấp chút trà do người kia pha.
Qua nửa giờ, Cơ Phồn Tinh vội vội vàng vàng trở về với một túi nilon đầy thuốc. Giờ cô mới hiểu cô ấy ra ngoài làm gì.
"Tôi đã nói không sao rồi, mua thuốc làm gì mất công."
"Chân sưng phù đến độ đi không nổi thế kia mà bảo không cần thuốc là sao. Tôi còn mua thêm một hộp trà nhài giải nhiệt này. Không biết cô có uống được loại này không nhưng dạo này cô nóng trong người quá nên phải giải nhiệt thôi. Đừng lười biếng không uống nha, không thôi tôi sẽ mua thuốc cho cô uống thật đấy."
Cơ Phồn Tinh lấy hộp trà nhài ra đặt trước mặt Hà Như Mộng, thuận tiện lấy thêm hai hộp thuốc.
"Gì đây? Cô định cho tôi uống thuốc đó sao?"
Hà Như Mộng vốn không ưa uống thuốc cho lắm, lúc nhỏ bị cảm mạo, cô thà bị tiêm cũng không chịu uống. Bây giờ thấy thuốc, trong lòng bỗng cảm thấy sợ hãi.
"Đúng vậy, vậy cho nhanh khỏi. Cái này dùng để thoa ngoài da, còn cái này để lưu thông máu. Còn lại là thuốc Đông y để bó chân."
Cơ Phồn Tinh kinh ngạc nhìn vẻ mặt tỉ mẫn hướng dẫn sử dụng thuốc của Hà Như Mộng.
"Cô không uống thuốc được à?"
"A? Không phải, chỉ là... Chỉ là không thích uống lắm thôi."
Hà Như Mộng ngượng ngùng mở miệng, thuốc chứa ba phần chất độc lại còn đắng nghét, thật không phải thứ gì tốt lành.
"Không thích lắm hay không muốn uống?"
Nhìn thấy vẻ mặt của Hà Như Mộng, Cơ Phồn Tinh thật muốn bật cười. Nét mặt ấy không phải là 'không thích lắm' mà là 'cực kỳ chán ghét' mới đúng. Nghĩ tới Tổng giám đốc Đại nhân hung hăng dữ tợn lại sợ uống thuốc liền cảm thấy thật đáng yêu biết bao.
Cơ Phồn Tinh hé miệng nén cười, khẽ cúi đầu che mặt.
Làm sao Hà Như Mộng lại không nhìn ra dáng vẻ trộm cười của Cơ Phồn Tinh được cơ chứ. Cô bĩu môi khó chịu: "Cười đi, muốn cười thì cứ việc cười. Tôi không thích uống thuốc đấy thì sao nào? Mấy viên đó còn đắng hơn cả thuốc súng, ai thèm nuốt chứ!"
Hà Như Mộng ngạo kiều buông tài liệu xuống, lớn tiếng oán trách Cơ Phồn Tinh.
"Ý là cô thích uống thuốc ngọt ngọt giống con nít đấy hả?"
"..."
Hà Như Mộng hoàn toàn không ngờ Cơ Phồn Tinh lại nói ra mấy câu như vậy, muốn cãi cũng hết lời.
"Hóa ra là thế, vậy để tôi đi hỏi ông chủ bán thuốc xem có thuốc nào ngọt ngọt cho con nít uống không."
Cơ Phồn Tinh nói xong liền đứng dậy muốn đi như thể vừa khám phá được chuyện lạ. Trước đây, Cơ Hạo Nguyệt thà uống thuốc cũng không chịu châm cứu, bây giờ lại gặp được người thà bị tiêm cũng chẳng chịu uống thuốc. Tại sao cô cứ gặp mấy người kỳ quái như thế chứ!.
"..."
Hà Như Mộng phẫn hận nhìn Cơ Phồn Tinh bỏ đi, người này chắc đang cười nhạo mình đây mà. Còn nói móc nói méo khiến người ta cứng họng chẳng nói lại được câu nào.
"Ha ha... cô còn dễ trêu hơn Tiểu Nguyệt Nguyệt nữa cơ đấy!"
Cơ Phồn Tinh tiến lên hai bước, ngồi chồm hổm trước mặt Hà Như Mộng. Cô xắn ống quần của người nọ lên rồi cởi giày giúp đối phương. Chỗ sưng đỏ đã ổn hơn trước kia một chút rồi, nhưng vẫn còn khá to. Cô lột thuốc cao dán lên mắt cá, sau đó mang giày vào giúp rồi nhặt rác vứt vào thùng.
"Giờ cô cứ uống trà trước đi, thuốc thì để tối rồi uống. Nếu ngày mai bớt sưng thì khỏi uống thuốc lưu thông máu, được chưa?"
Cơ Phồn Tinh cầm ly nước của Hà Như Mộng đổ chút nước sôi, giọng nói lúc này đầy sự cưng chiều mà ngay cả bản thân cô cũng không hay. Hà Như Mộng chỉ biết ngây ngốc nhìn người kia bận việc, đến khi đối phương đặt ly nước xuống mới vui vẻ nở nụ cười.
Phải chăng đó chính là tình yêu. Có thể trong mắt người khác, tình yêu phải ra sức tìm kiếm mới lãng mạn, nhưng đối với mình, tình yêu chính là tự nhiên mà đến. Lãng mạn không phải cố tình làm ra mà là có thể tìm thấy trong cuộc sống. Hà Như Mộng biết người này đã đang từ từ sát lại gần mình, cô ấy không nói không có nghĩa là không có.
"Xong rồi, dù sao cô cũng nên dừng lại nghỉ ngơi đi chứ?"
Hà Như Mộng thật sự không biết nên nói gì, người này đã bận bịu suốt hai tiếng, nhìn vầng trán ướt đẫm cũng biết cô ấy rất mệt rồi.
"Giờ nghỉ ngơi ngay đi, cô mà xem hết mớ tài liệu này là mệt lắm luôn á."
Cơ Phồn Tinh nhìn đống giấy chất cao như núi xong chợt cảm thấy đầu đau như sắp hôn mê, tay cầm ly nước hớp hớp.
"Hết cách rồi, tôi là Tổng giám đốc, từ giờ đến tháng mười một có rất nhiều chuyện cần xử lý. Hay cô xem giúp tôi một chút được không?"
Hà Như Mộng ghen tỵ nhìn người trước mắt nhàn nhã uống trà, đúng là số ai người nấy hưởng mà!
"Không, tôi muốn nghỉ ngơi, cô tự xem đi, có chuyện gì thì cứ gọi tôi. Đúng rồi, tuyệt đối không được lộn xộn! Nếu cô muốn đi toilet thì phải kêu tôi dậy biết không? Cô mà lộ xộn không nghe lời uống thuốc buổi tối thì tôi sẽ nhét hết thuốc vào miệng cô đó, biết chưa!"
Cơ Phồn Tinh uống xong trà rồi nhàn nhã nằm trên sofa, sau đó dùng áo khoác của mình che trên ngực, còn không quên liếc nhìn cảnh cáo Hà Như Mộng một cái.
Hà Như Mộng chép miệng oan ức, sao mình lại biến thành đối tượng bị uy hiếp thế này! Hơn nữa còn không dám phản kháng! Qua mấy phút bỗng có tiếng ngáy nhỏ truyền đến khiến cô bất đắc dĩ lắc đầu mỉm cười.
Người này cũng có lúc bá đạo quá chừng, khác hẳn dáng vẻ yếu đuối, nhút nhát trước kia. Nếu cái đêm bảy năm trước không nhìn thấy điệu bộ tức giận của cô ấy thì có lẽ mình vẫn luôn nghĩ cô ấy là một người phụ nữ có tính cách dịu ngoan.
Đêm đó, bầu trời ảm đạm, ngay cả sao cũng chẳng có chứ nói gì đến trăng, đèn đường cách con hẻm nhỏ rất xa lại còn có mấy cái bị hỏng, có thể thấy rõ đường đã tốt lắm rồi.
Đêm ấy, cũng bởi vì gặp phải mấy tên côn đồ nên cô mới ra tay chống trả. Mặc dù đèn ở đó hơi tối nhưng vẻ mặt lạnh băng cùng giọng nói buốt giá cũng làm người ta rợn tóc gáy đổ mồ hôi. Mấy câu chữ ấy đã khiến trái tim người nghe hoảng sợ đến độ đập loạn tiết tấu.
Mỗi khi nghĩ đến tình cảnh đêm đó, Hà Như Mộng cứ ngỡ là một giấc mộng. Nếu bạn không hiểu được ai đó thì bạn sẽ không bao giờ biết được mặt khác của họ, giống như mặt hài hước vừa rồi chẳng hạn.
Cô biết Cơ Phồn Tinh thích đôi co với Cơ Hạo Nguyệt, nào ngờ cô ấy cũng có thể đùa giỡn thoải mái với mình như thế, ít ra đã không xem cô là người ngoài nữa.
Sáu giờ tối, Hà Như Mộng mới xem xong tư liệu, còn Cơ Phồn Tinh đã tỉnh lúc năm giờ rồi. (Bởi vì lo lắng cho Hà Như Mộng nên không dám ngủ quá sâu).
Cơ Phồn Tinh cõng Tổng giám đốc xuống lầu, sau đó lái xe về nhà. Cô chưa từng hỏi đối phương có đi được không mà rất tự nhiên vác lên lưng ngay, giống như đó là một phần thói quen trong cuộc sống vậy.
Hai người về nhà, Cơ Phồn Tinh tức tốc chạy đi nấu vài món thanh đạm cho Hà Như Mộng. Dùng qua bữa tối, dọn dẹp xong liền ôm người lên lầu.
"Cô cứ nghỉ ngơi ở đây trước đi, tôi đi pha nước cho cô tắm."
Cơ Phồn Tinh đặt người nọ lên sofa rồi đứng dậy vào phòng tắm.
Hà Như Mộng cũng không ngờ sau khi bị thương lại nhận được đãi ngộ tốt như thế, hệt như nữ vương vậy, thậm chí còn tốt hơn nữ vương nghìn lần vạn lần.
Có rất nhiều chuyện chưa bao giờ mở miệng nói ra thì người kia đã tự giác hành động trước rồi. Người tỉ mỉ cỡ nào mới có thể làm được ngần ấy? Ngẫm lại thì đây chính là chuyện thay đổi vượt ngoài dự đoán sau ba tháng chung sống, đời này cô chẳng mong gì hơn.
Có người nói yêu thầm là chuyện đặc biệt thống khổ, Hà Như Mộng không cho là vậy. Cô cảm thấy có thể thích người như Cơ Phồn Tinh thì có phải đứng xa xa nhìn thôi đã hạnh phúc lắm rồi.
Cơ Phồn Tinh chuẩn bị nước nóng xong lại đi tìm áo ngủ cho Hà Như Mộng, ra ngoài sân thượng gom đồ mới giặt tối qua vào.
"Tôi tháo miếng cao dán chân của cô ra nhé!"
Cơ Phồn Tinh ngồi xổm xuống cởi giày và tất giúp Hà Như Mộng, sau đó nhẹ nhàng lột miếng cao ra. Động tác rất nhẹ, rất chậm, không chút đau đớn.
"Cô rất hợp làm bác sĩ."
Nhìn thấy động tác của Cơ Phồn Tinh, Hà Như Mộng cảm thấy thật dịu dàng làm sao, lại còn có tính nhẫn nại nữa, làm bác sĩ là hợp nhất.
"Tôi thấy máu là ngất hà, tôi mà vào bệnh viện thì người cần cấp cứu chính là tôi đây này."
Cơ Phồn Tinh ngượng ngùng nhìn quần áo trên người Hà Như Mộng. Muốn tắm rửa thì nhất định phải cởi đồ, chân bị thương như vậy cởi quần cũng khó thì làm sao có thể tự cởi đồ tắm.
"À ừ, cô cởi quần áo trước đi đã."
Cơ Phồn Tinh cúi đầu hạ thấp giọng, gò má ửng hồng.
"Cô giúp tôi đi!"
Giọng nũng nịu, thẳng thắn.
"Sao chứ?"
Cơ Phồn Tinh nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Hà Như Mộng, thấy cô ấy đưa ra hai tay mới biết ý trong lời nói ban nãy.
Cô muốn mở miệng từ chối, nhưng lãnh đạo đưa ra bộ mặt 'thà chết cũng không tự cởi', cuối cùng cô chỉ có thể thả lỏng, từ từ tiến lên mở cúc áo sơmi...
Cơ Phồn Tinh một mực cúi đầu không dám nhìn Hà Như Mộng. Cô không muốn người phụ nữa kiêu ngạo trước mắt trông thấy vẻ mặt lúng túng của mình, chỉ biết cúi đầu chăm chú cởi từng cái cúc áo.
Sau khi cởi xong áo sơmi, Cơ Phồn Tinh bèn cởi tới quần, động tác liên tục chưa từng dừng lại, cuối cùng chỉ còn dư lại nội y. Cô nghĩ mình không cần động thủ nữa, lòng sốt sắng lập tức được thả lỏng rất nhiều.
"Còn chưa cởi xong mà."
Mới vừa đứng lên liền nghe âm thanh oán trách vang bên tai.
Cơ Phồn Tinh kinh ngạc nhìn Hà Như Mộng, cô hoàn toàn không biết nên nói gì với người phụ nữ này. Cởi đến vậy rồi mà còn cần giúp đỡ? Cô ấy có tay có chân mà. Bị thương ở chân chứ có phải tay đâu, làm gì bắt người ta phải cởi mấy thứ xấu hổ đó nữa chi!?
"Cô có thể tự cởi mà, cần gì tôi hỗ trợ chứ?"
Cơ Phồn Tinh hỏi ngược lại, giọng nói nhỏ nhẹ đến mức không thể nhỏ nhẹ hơn.
"Cô đã cởi hết mấy món phức tạp rồi, những thứ đơn giản này hẳn là rất dễ cởi, đúng không?"
Hà Như Mộng vừa nói vừa quan sát Cơ Phồn Tinh, dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên tựa như thứ phải cởi không phải là quần áo của mình vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK