• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười giờ khuya, giữa bầu trời đêm đầy sao, ánh trăng lạnh lẽo lại có chút ấm áp xuyên qua màn cửa trong phòng ngủ.
Cơ Phồn Tinh ôm Hà Như Mộng đang mệt lả vào lòng, tay vén mái tóc thấm ướt trên trán đối phương, hình như hôm nay đã dùng hết sức lực nên âm điệu chỉ đạt mức vừa đủ kích thích. Nhưng có thể nghe được âm thanh của chị ấy thật sự là một món quà hạnh phúc.
Yêu thương người là làm cho người hạnh phúc, nhưng chuyện 'nằm trên' thật sự rất vất vả, lần sau vẫn nên thận trọng suy tính vấn đề này một chút. 'Nằm dưới' sẽ phát ra âm thanh xấu hổ nhưng không cần phải mệt nhọc đến thế. Sau khi cẩn thận so sánh mới cảm thấy ở dưới ổn hơn.
Cơ Phồn Tinh bắt đầu phân tích tình thế hiện tại, cô phải tìm vị trí thuận lợi cho mình mới được.
Hà Như Mộng mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ lo lắng không yên của Cơ Phồn Tinh, từ lúc 'vận động' xong, người này chẳng thèm nói thêm câu nào mà cứ một mực nghiêng đầu sang nơi khác, hiển nhiên đang suy nghĩ gì đó.
Kỹ thuật đêm nay quả thực có tiến bộ, thành thục hơn lần trước rất nhiều. Em ấy không còn là người mới học nữa mà đã trở thành cao thủ. Về sau, mình có thể yên tâm hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp rồi.
"Đang suy nghĩ chuyện gì?"
Hà Như Mộng vòng tay ôm lấy Cơ Phồn Tinh rồi ngẩng đầu nhìn.
"Ừ, Mộng Mộng, sau này chị cứ nằm ở trên đi. Em cảm thấy vị trí đó phù hợp với tính cách của chị hơn. Theo đạo lý mà nói, chị là người chiếm vị trí chủ đạo, còn em bị động. Chúng ta về sau cứ vậy đi, chị trên, em dưới, được không?"
Cơ Phồn Tinh nói ra tâm sự trong lòng với giọng điệu rất hào hùng, lý do đủ khiến người ta không biết nên phản kích thế nào.
"..."
Hà Như Mộng lập tức đen mặt, thì ra đứa này có ý định làm 'thụ', vẫn là 'vạn năm thụ'đấy ư? Gì mà chiếm vị trí chủ đạo? 'Công thụ' còn có thể nhìn bề ngoài để phân biệt sao? Ai nói vậy?!.
Hà Như Mộng tuyệt đối sẽ không thừa nhận những lời cưỡng từ đoạt lý này. Muốn xác định được vị trí chủ đạo thì phải xem công phu trên giường chứ không phải phán đoán bề ngoài. Cho dù có ngoại lệ vừa thấy đã biết 'công' như chị gái và Trạm Cẩn Tịnh, nhưng mình tuyệt đối không phải loại người có thể trông mặt mà bắt hình dong.
"Không muốn."
Hà Như Mộng quả quyết cự tuyệt, ở dưới tuy có tốt nhưng cũng mệt lắm, ở trên càng mệt hơn. Coi như không phải vấn đề mệt mỏi thì cũng tuyệt đối không thể làm 'vạn năm công' hay 'vạn năm thụ' được. Làm 'công' đến vạn năm thì chắc có mà qua đời sớm.
"Tại sao chứ? Chẳng phải ngự tỷ đều thích ở trên sao."
Cơ Phồn Tinh cúi đầu nhìn Hà Như Mộng, trong tư tưởng của cô, ngự tỷ đều là người có kiểu mẫu đặc biệt, thích ở trên, muốn lãnh đạo. Tại sao vị nhà mình lại muốn ở dưới?! Lần trước, chị ấy bảo thích ở dưới, nhưng mình cũng thích ở dưới thì phải làm sao bây giờ?
"Chị không phải là ngự tỷ, chị là vợ của em."
Hà Như Mộng chu môi, cô không hề thích danh xưng 'Ngự tỷ' này, tên gọi ấy hoàn toàn do người khác áp đặt lên cô mà thôi.
"..."
Người trong ngực nói lời không vui, Cơ Phồn Tinh hoàn toàn sáng tỏ, người ta vì muốn làm 'thụ' mà ngay cả ngự tỷ cũng không thèm làm. Đã vậy thì hôm nay phải phân cấp bậc một chút mới được. Cũng chẳng thể nói ở trên nhất định là 'công' nên trên dưới không có ý nghĩa gì cả.
Trong lòng đột nhiên nghĩ ra vấn đề nhắc nhở Cơ Phồn Tinh, ngự tỷ không làm ngự tỷ chứ không phải là không làm 'công' .
"Ý của chị là em ở trên nên là công?"
"Đúng a, ở trên đều là công."
Hà Như Mộng xem là chuyện đương nhiên, trong tư tưởng của cô, địa vị 'công' dùng vị trí trên dưới để phân chia.
Nghe xong câu trả lời, Cơ Phồn Tinh hiểu ý cười một tiếng. Thiên hạ này không có gì tuyệt đối.
"Ngủ thôi!"
Cơ Phồn Tinh không có ý định tiếp tục thảo luận, vận động cả đêm rồi nên cần phải nghỉ ngơi cho thật khỏe, ngày mai còn có người quan trọng cần gặp mặt.
"Ừ."
Hai người không nói thêm gì nữa, ôm nhau thiếp đi.
10h sáng, Cơ Phồn Tinh đưa Hà Như Mộng đến công ty xử lý công việc. Lúc trở về, cô liền nhìn thấy một chiếc Porsche màu trắng dừng trước cửa nhà, bảng số trong tỉnh. Chỉ cần nhìn bảng số thôi đã biết chủ xe là người có tiền, hơn nữa chiếc xe hơi này trông như mới được mua, giá trị hơn cả hai trăm vạn, hẳn không phải người bình thường a?
Cô lái xe đến chỗ đậu rồi xuống xe thăm dò trên xe kia có ai không. Vừa đi tới, cửa liền mở ra, một người phụ nữ tóc dài, mặc áo choàng trắng, dung mạo xinh đẹp bước ra.
"Tôi còn tưởng là ai, Tiểu Lâm Tử, cậu chỉ mới biến mất có một đêm đã tậu xe sang về nhà, thật đúng là lợi hại, chẳng hay xe là của người phụ nữ nào tặng?"
Cơ Phồn Tinh thấy Lâm Nhuế liền trêu chọc. Người biến mất có một đêm mà ngay cả khí chất cũng thay đổi, càng tăng thêm phẩm vị phụ nữ. Tình cảm đúng là thần kỳ, nó có thể biến người tự giả vờ hạnh phúc trở thành hạnh phúc chân chính chỉ trong một đêm.
"Ai cần cậu lo, tôi còn chưa tìm cậu tính sổ là may đấy."
Lâm Nhuế xuống xe, chuyện đầu tiên làm chính là chất vấn Cơ Phồn Tinh chuyện nhà mình. Cô không biết bản thân bị bán đứng đã thảm lắm rồi, hơn nữa còn giúp cậu ta kiếm tiền, thật hết thể chịu đựng được mà.
"Gì cơ? A, chúng ta vào nhà nói chuyện ha!"
Cơ Phồn Tinh lập tức sáng tỏ, cũng không thèm để ý tới Lâm Nhuế. Nếu muốn tranh cãi thì nên thư thả ngồi xuống đàm luận.
Cơ Phồn Tinh bước lên bậc thang, sau đó quay đầu nhìn người sau lưng chợt cảm thấy có gì đó sai sai và chỉ mất vài giây liền hiểu rõ. Cô nhếch môi mỉm cười duyên dáng lấy chìa khóa mở cửa, đổi giày, vào phòng khách.
Lâm Nhuế theo sát phía sau, cô cũng đổi giày rồi đi đến sofa ngồi. Hai chân bắt chéo dựa vào ghế trưng ra bộ dáng 'hưng sư vấn tội'.
Cơ Phồn Tinh rót hai ly nước nóng tới, mặt mỉm cười nhìn người phụ nữ đang ngồi tĩnh lặng, hậm hực mở miệng nói:
"Cả đêm không gặp, eo của cậu sao rồi?"
"..."
Lâm Nhuế bị hỏi một câu đến á khẩu. Nhắc đến eo của mình, thật đúng là muốn đánh Trạm Cẩn Tịnh một trận. Tối qua chị ấy đã hứa sẽ nằm im cho mình áp, nhưng nào ngờ lúc đang hôn lại đưa hai tay hướng xuống phía dưới báo hại mình rơi vào thế yếu.
Cô vẫn luôn tin mình ở trên sẽ thành 'công', đâu biết chị ấy ở dưới còn thuận tay hơn. Cuối cùng cô biến thành người bị áp nhiều lần suốt cả đêm, sáng sớm tỉnh lại, eo đau nhức dữ dội.
Người kia biết rõ đó là lần đầu tiên mà chẳng biết tiết chế, còn nói gì mà 'nhất thời khống chế không nổi'. Thật sự là 'nhất thời khống chế không nổi' sao? Rõ ràng chị ấy chơi rất vui vẻ. Lần sau, cô nhất định phải đòi lại gấp bội.
Lâm Nhuế thầm hạ quyết tâm, nhưng cô nào biết dù cho mình có dùng phương thức gì đi nữa thì Trạm Cẩn Tịnh đều có thể đảo khách thành chủ.
Nhìn thấy khóe môi Lâm Nhuế run rẩy, Cơ Phồn Tinh cười khoái trá. Ai bảo người nào đó giở trò ghi âm xấu xa. Có phải bị người phụ nữ xấu bụng kia áp nên cảm thấy rất không công bằng?
"Nhìn bộ dáng bây giờ của cậu, coi bộ tối qua cậu được người ta chăm sóc rất tốt nhỉ."
Cơ Phồn Tinh uống một hớp nước, cười trên nỗi đau của người khác.
"Cậu đang cười trên nỗi đau của người khác đấy ư? Cậu nhìn lại bản thân đi, tốt hơn tôi được bao phần?"
Lâm Nhuế ghét bỏ nhìn Cơ Phồn Tinh, chẳng thèm để ý lời nói của cậu ta. Dù sao thì một ngày nào đó, mình nhất định sẽ lấy được vị trí chủ đạo.
"Ha ha, vậy cậu có chịu xóa đoạn ghi âm đó không?"
Cơ Phồn Tinh vô cùng để ý đoạn ghi âm kia, nếu để người ngoài nghe được, cô sẽ chết mất.
"Không muốn. Tâm tình tôi không tốt nên chưa muốn xóa. Hôm nay tôi đến để hỏi cậu, có phải cậu đã lên kế hoạch trước khi tôi đến nơi đây?"
Lâm Nhuế cảm thấy Cơ Phồn Tinh hẳn đã sớm chuẩn bị, có lẽ cậu ấy muốn mình đến đây để giải quyết chuyện tình cảm này.
Mặc dù cô rất thỏa mãn với kết cục hiện tại, nhưng lại hiếu kỳ, không biết cậu ta đã giăng bẫy từ khi nào.
"Đúng a, nhìn thấy cậu ngày nào cũng chạy đến quán bar mà phát bực. Phụ nữ ở quầy rượu làm gì đẹp bằng nơi này? Cậu cần được chữa lành vết thương thì nơi này là thuốc thần. Gạt cậu đến đây để người tốt được hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp một chút."
Lâm Nhuế bĩu môi, cô chưa từng nghe được lời hay ho nào từ miệng người phụ nữ này, nói nhảm nhiều vậy cũng vô dụng.
"Thôi đi, tôi không cảm kích cậu đâu. Nói cho cậu biết, cậu xem xử lý số cổ phiếu Lâm Trạch mà tôi mua về đi. Còn nữa, tôi muốn dọn ra ngoài để tránh quấy rầy các cậu ân ái, tôi cũng không muốn ngày nào cũng xem hai người mây mưa hát ca."
Lâm Nhuế uống một hớp nước rồi đứng dậy lên lầu.
Cơ Phồn Tinh trông thấy người kia tức giận lên lầu liền hé miệng nở nụ cười. Cậu ta chịu dọn ra ngoài xem như đã giải quyết được một chuyện phiền toái. Cô thật sự sợ một ngày nào đó Trạm Cẩn Tịnh sẽ đốt nhà giết người.
Về phần Lâm Trạch, hôm nay cô cũng nên đi gặp chủ nhân của nó, nhưng trước hết phải gọi điện thoại cho người nào đó cái đã.
Cơ Phồn Tinh mở ra một dãy số xa lạ gọi, một phút sau, cô tắt điện thoại, lên lầu tiễn người khách muốn rời khỏi nhà nọ.
"Nhà ở sửa xong rồi sao?"
Cơ Phồn Tinh lên lầu giúp Lâm Nhuế thu dọn hành lý, vẫn không quên chuyện nhà cửa.
"Rồi, nhưng tạm thời chưa có ý định qua đó ở."
Lâm Nhuế xếp quần áo đưa cho Cơ Phồn Tinh bỏ vào vali.
"Vừa mới sửa xong mà, đợi vài hôm rồi dọn vào ở, chắc cô ấy cũng chẳng để ý đâu. Tiểu Lâm Tử, lần này cậu phải nắm bắt thật chặt đó, có nhiều thứ bỏ lỡ sẽ mất cả đời. Cô ấy đợi cậu mấy năm nay thật sự rất vất vả. Không có mấy ai may mắn gặp một người toàn tâm toàn ý đợi chờ giống hai chúng ta đâu."
Cơ Phồn Tinh đặt quần áo vào vali rồi bỏ mấy món vụn vặt thêm. Cô cảm thấy mình và Lâm Nhuế là người may mắn, thế gian này có mấy ai đủ kiên nhẫn chờ đợi một người vô điều kiện? Cả đời nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng hết lần này tới lần khác luôn có người nguyện ý dùng cả thanh xuân để chờ bạn thì bạn chính là người may mắn nhất. Có lẽ chỉ những ai từng trải qua mới hiểu.
"Tôi biết rồi. Cậu lo xử lý cho tốt chuyện của Lâm Trạch đi. Tôi không thạo vấn đề này cho lắm, hơn nữa đối phó Lâm Trạch cũng không phải chuyện dễ dàng. Nghe nói Lâm Trạch dùng danh nghĩa khác đưa công ty khác ra thị trường, cậu nên chú ý."
Tối qua, Lâm Nhuế đã nghe Trạm Cẩn Tịnh đề cập qua chuyện này. Tuy cô không biết tại sao chị ấy lại biết, nhưng cô cảm thấy chuyện này có thể giúp Cơ Phồn giải quyết Lâm Trạch.
"Ừ, hôm qua cũng có người nói với tôi rồi. Công ty kia chỉ là hữu danh vô thực, chủ yếu để huy động tài chính từ thị trường, cảnh sát cũng đã tham gia điều tra rồi."
Cơ Phồn Tinh dọn dẹp xong đồ rồi khép vali kéo khóa xách xuống lầu.
Dưới lầu, Lâm Nhuế chỉ nói qua loa vài câu về Lâm Trạch rồi lái xe rời đi.
Cơ Phồn Tinh trở lại biệt thự dọn dẹp một hồi mới chuẩn bị đi gặp khách lấy tư liệu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK