• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ Phồn Tinh nói ra chân tướng lại càng khó xử hơn, cả đêm không chợp mắt, sáng dậy sớm làm cơm. Lúc Hà Như Mộng tỉnh lại, cô đã nấu xong bữa ăn, ngồi đợi trong phòng khách.

"Hôm nay dậy sớm thế!?"
Hà Như Mộng không rối rắm như Cơ Phồn Tinh, cô biết bản thân nhất định phải tiến về phía trước. Người nọ bất cứ lúc nào cũng có thể chạy mất, việc cô cần làm lúc này là phải ngăn cản kẻ sắp đào tẩu.
Mọi chân tướng đã lộ rõ càng khiến sự tình trở nên phức tạp, đẩy tính đột biến lên quá cao. Cơ Phồn Tinh không phải người dễ dàng thỏa hiệp chỉ vì bị người khác yêu đơn phương, cô biết rõ cô ấy muốn gì. Người này xưa nay không hề muốn chuốc thêm phiền phức, cô ấy đã không động tâm thì chẳng ai có thể ép buộc được.
Cơ Phồn Tinh có thể thỏa hiệp vì Cơ Hạo Nguyệt, bây giờ chuyện của chị gái đã giải quyết xong, cô cũng nên bước chân ra khỏi nơi này rồi. Tất cả mớ hợp đồng kia đối với cô mà nói chẳng khác gì đống giấy lộn vứt đi.
Hà Như Mộng không cảm thấy vui vẻ chút nào, chân tướng bị vạch trần trái lại càng làm cô thêm đau đầu, chẳng biết làm gì để giữ người kia lại.
"Ừm, không ngủ được nên đi chạy bộ. Đánh răng rửa mặt xong chưa? Xong rồi thì tôi đi bới cơm cho. À, hôm nay cô đi làm đúng không?"
Cơ Phồn Tinh đứng dậy, gương mặt ung dung như thể tối qua chưa phát sinh chuyện gì. Hà Như Mộng vốn tưởng cô ấy sẽ lúng túng, xem ra mình đã đoán sai, bản thân chưa đủ hiểu đối phương rồi.
"Cũng định đi đấy nhưng nghĩ lại cũng không có việc gì gấp, hôm nay không đi cũng chẳng sao."
Hà Như Mộng nhàn nhã đi lên trước ngồi vào chỗ Cơ Phồn Tinh vừa ngồi. Cô muốn xem hôm nay người kia sẽ bị mình trêu chọc thế nào. Hồ ly giảo hoạt thâm sâu cũng có nhược điểm của mình. Cô không tin mình không hàng phục được con hồ ly có bề ngoài yếu đuối, nội tâm tà ác này.
Mọi vật trên thế gian này đều tương sinh tương khắc, Hà Như Mộng vẫn luôn cho rằng đó là quy luật sinh tồn của vạn vật. Dù Cơ Phồn Tinh có trí tuệ cỡ Chư Cát Khổng Minh cũng chưa chắc thoát khỏi lòng bàn tay cô.
Cơ Phồn Tinh dừng bước, quay đầu nhìn về phía Hà Như Mộng. Cô quét mắt đánh giá Tổng giám đốc một phen, vì muốn cô ấy ăn sớm đi sớm nên cô đã hy sinh giấc ngủ an bình, giờ người ta không đi thì mình công cốc rồi nhỉ?
"Vậy cô định ở nhà nghỉ ngơi sao? Lát nữa tôi phải ra ngoài gặp bạn rồi!"
Cô có chính sách, tôi cũng có sách lược. Cơ Phồn Tinh không nhận ra mình có vài phương diện hơn người. Đã là con gái của Thái hậu, ít nhiều gì cũng học được mấy phần thông minh tài trí, nếu không phải vậy thì những năm gần đây cô đã bị chúng sinh chèn ép chỉ còn dư lại da với lông rồi.
Lãnh đạo không đi đâu có nghĩ là mình không đi được? Cô đâu phải kẻ ngốc, gia sản nhà họ Cơ không chỉ nằm một chỗ, muốn ra ngoài ở cũng không đến mức phải ngủ đầu đường xó chợ.
"Bạn? Tôi có biết người đó không? Tôi chưa từng thấy bạn của cô nha. Nếu chúng ta đã kết giao với nhau thì tôi cũng nên tìm hiểu bạn bè của cô thêm một chút để sau này khỏi bị bẽ mặt, mang phiền phức không hay đến cho cô."
Hà Như Mộng hoàn toàn không bị Cơ Phồn Tinh ảnh hưởng, lúc nào cũng tỏ vẻ muốn tìm hiểu cuộc sống của đối phương, ngay cả đôi mắt cũng ẩn hiện sự chân thành. Cô dựa vào sofa, hai tay khoanh trước ngực, bắt chéo chân, rất có khí chất nữ vương, gò má trắng nõn mang theo nụ cười ưu nhã có thể làm cho người ta mê muội.
Cơ Phồn Tinh cúi đầu nhìn Hà Như Mộng, khắc đó vô tình khiến trái tim cô dao động, không biết là bởi nụ cười hay do thái độ bình tĩnh ấy nữa.
Vẻ mặt thắng chắc đáng yêu vô cùng. Cơ Phồn Tinh hé miệng nở nụ cười, sau đó hờ hững nói: "Chỉ là bạn bè bình thường thôi, gặp nhau có tí chuyện ấy mà. Bạn bè xã giao thôi, cô đừng để ý quá làm gì."
"Giao tình sâu cạn không đáng kể, quan trọng là cô muốn bỏ lại tôi."
Dáng vẻ bình tĩnh của Hà Như Mộng trong nháy mắt đã biến thành 'phụ nữ bị vứt bỏ', giọng nói trầm thấp mang theo hương vị cô đơn.
A a, Cơ Phồn Tinh cảm giác mình sắp chết đến nơi. Người phụ nữ này chỉ cần tung ra một chiêu đã khiến cô ngỏm củ tỏi. Sợ nhất chính là phụ nữ như vậy, đã có Thái hậu hại đời cô suốt ba mươi năm rồi, giờ lại xuất hiện thêm một người nữa, thiệt là nhức đầu quá đi! Rõ ràng cô ấy là người cao ngạo, tự dưng bắt chước bé gái khóc nhè thật khiến người ta bất ngờ, không tham gia giải Oscar thật là đáng tiếc.
"Haizz, được rồi, hôm nay tôi sẽ đến công ty cùng cô!"
Cơ Phồn Tinh bó tay, chẳng biết lát nữa vở kịch Nước chảy ngập núi có kết thúc không nữa, không thỏa hiệp sẽ khiến bản thân khó chịu. Cô bất đắc dĩ xoay người vào bếp.
Hà Như Mộng nhìn thấy vẻ mặt ''bó tay chấm com'' của Cơ Phồn Tinh, trong lòng tức thì vui vẻ. Cô ấy đúng là người dễ mềm lòng, tuy không giống như chính con người của cô ấy nhưng đôi khi cứ hồ đồ như thế cũng là một trải nghiệm mới mẻ. Cô ấy còn nhiều chuyện phải làm và nhiều thứ phải học trong tương lai lắm.
Hà Như Mộng là một người vô tình, nhưng vì yêu, cô sẽ làm hết tất cả, buông bỏ mọi kiêu ngạo để xứng với đối phương. Có thể có chút nhu nhược, nhưng dưới cái nhìn của cô, có thể làm cho người kia hài lòng và cảm động mới là vấn đề quan trọng nhất.
Tình yêu không phải là mưu kế, nhưng nó cần phương thức biểu đạt. Nếu cô ấy trốn tránh, hoặc không cảm giác được thì mình hy sinh một chút có làm sao? Tình yêu vốn không cần tính toán quá nhiều, hy sinh đồng nghĩa với đánh đổi cho sự bền lâu. Chẳng có gì tự nhiên mà có, phải biết cho đi mới nhận lại được.
Nhận thức về nhân sinh của Hà Như Mộng chính là vậy, cô chưa bao giờ hối hận khi dùng thủ đoạn với Cơ Phồn Tinh.
Hai người ăn cơm xong, Cơ Phồn Tinh theo Hà Như Mộng tới công ty. Bởi vì không có chuyện để làm nên chỉ có thể ngồi ngẩn ngơ trong văn phòng.
Lần trước Thái hậu bảo đến Anh Quốc tìm Tiểu Nguyệt Nguyệt, còn dặn không cần liên lạc. Cô mở điện thoại tìm số của Thái hậu, đang định gọi thì bỗng nhiên nghĩ đến: nếu Cơ Hạo Nguyệt liên hệ thông qua Thái hậu thì chắc chắn bà ấy đã biết hết mọi chuyện. Với quan hệ của Hà Như Mộng và Thái hậu, một khi hai người họ hợp tác trong bóng tối, chẳng khác nào muốn đẩy mình xuống hố sâu, muốn bò lên cũng không nổi?
Hà Giai Kỳ có thể đã tìm thấy Tiểu Nguyệt nguyệt, hai người họ có thể đã chạy đến Anh quốc, việc này chứng minh Cơ Hạo Nguyệt chết bầm kia sẽ không đi làm lại.
Nghĩ đến đây, Cơ Phồn Tinh hung hăng bóp chặt điện thoại di động. Bình sinh lần đầu bị người ta bày mưu tính kế thật tức đến độ không nói nên lời. Hiện tại cô không thể bỏ của chạy lấy người, "Đùng" một tiếng, trán va vào bàn làm việc. Cơ Phồn Tinh trợn mắt cảm khái cuộc sống thật bi kịch.
Cô không thể đi, vừa không muốn tiến triển thêm bước nào với người phụ nữ kia. Cô chỉ muốn mau chóng vượt qua mấy ngày khổ cực của "em vợ tương lai", chỉ làm những gì cần phải làm thôi, cơ mà bây giờ nhìn lại thật sự không thể làm tiếp nữa, nếu cứ như thế thì bản thân sẽ rơi vào hố sâu không đáy, muốn bò ra ngoài cũng chẳng xong.
Hà Như Mộng xử lý văn kiện được nửa ngày mới nhớ tới người nọ, cũng không biết cô ấy làm gì trong văn phòng. Chẳng phải lúc sáng đã nói còn nhiều việc cần làm sao, không biết đã làm xong chưa.
Hà Như Mộng nhìn đồng hồ chỉ mười giờ rưỡi trên cổ tay, cũng sắp tới giờ cơm trưa rồi. Cô khép lại văn kiện, đứng dậy đi tới văn phòng của Cơ Phồn Tinh.
Đang định gõ cửa nhưng nghĩ lại thấy không cần thiết, chỉ có mình cô ấy ở bên trong, mình vào cũng không có gì trở ngại.
Đưa tay mở cửa đi vào, chà chà, văn phòng rất an tĩnh, còn có thể nghe được người nào đó ngáy o o nữa. Cô ấy đến công ty để ngủ chứ làm việc cái quái gì.
Hà Như Mộng nhẹ nhàng đi tới, cởi áo khoác đắp lên người Cơ Phồn Tinh. Động tác này khiến người nọ cảnh giác bỗng nhiên bật dậy nắm lấy cổ tay cô.
Chờ đến khi thấy rõ người tới kèm theo chiếc áo tuột khỏi người mình mới biết đối phương đang làm gì.
"Thật ngại quá, mới nằm có tí đã ngủ rồi!"
Cơ Phồn Tinh nhanh chóng buông tay ra, dụi dụi mắt, xin lỗi Hà Như Mộng. Cô còn tưởng có trộm, nào biết an ninh công ty rất tốt, mình đúng là đa nghi quá rồi.
"Mệt thì đến văn phòng của tôi ngủ, ở đó có giường!"
Hà Như Mộng ân cần nhìn Cơ Phồn Tinh, trong lòng thương xót biết bao. Tối qua cô ấy ngủ rất muộn, sáng sớm đã thức dậy nấu cơm, bây giờ mệt mỏi như thế phỏng chừng đã thức trắng đêm, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân có chút quá đáng.
Cơ Phồn Tinh nhìn thấy sự thương tiếc trong ánh mắt của Hà Như Mộng, tim lập tức nhũn ra. Cô không thích ánh mắt như thế, nó dường như có thể đâm nhói tâm trí khiến cô khó chịu.
"Tôi không sao, tối qua ngủ không ngon lắm, nghỉ ngơi một hồi là ổn. Mấy giờ rồi, chúng ta đi ăn cơm?"
"Sắp mười một giờ rồi."
Hà Như Mộng mặc áo khoác đứng bên cạnh Cơ Phồn Tinh.
"Làm xong rồi à?"
Cơ Phồn Tinh cũng đứng lên, lễ phép nói chuyện với lãnh đạo. Cô đặc biệt rất chú ý về phương diện lễ tiết, bình thường có thể tùy tính, nhưng chỗ công cộng phải nghiêm chỉnh. Đây chính là luật đối nhân xử thế.
"Không, mới làm được một nửa thôi, chiều làm tiếp."
Nói đến công việc, Hà Như Mộng liền cảm thấy đau đầu, nếu có chị gái ở đây thì cô đâu cần nhọc lòng phí sức như vậy.
"Vậy chúng ta ra ngoài dạo một chút rồi dùng cơm. Làm việc thời gian dài cũng cần phải nghỉ ngơi cho thật khỏe."
Cơ Phồn Tinh dọn dẹp sơ tư liệu trên bàn rồi cất chúng vào ngăn tủ, sau đó phóng tới bàn bên trái.
"Được!"
"Đi thôi!"
Giờ phút này, Cơ Phồn Tinh đã quên béng đi mất chuyện ai hại mình ở đây chịu tội, bây giờ cô chỉ nghĩ phải dẫn người phụ nữ trước mắt ra ngoài hóng mát, giải tỏa mệt nhọc. Nhìn bề ngoài có vẻ hào hứng đấy nhưng khó có thể che lấp đi dáng vẻ mệt mỏi trong đáy mắt.
Cơn đau lòng thúc đẩy cô quyết tâm hóa giải không khí ngượng ngùng giữa hai người từ sáng đến giờ.
Hai người rời phòng làm việc, Hà Như Mộng về văn phòng lấy túi xách, sau đó cùng Cơ Phồn Tinh rời khỏi công ty.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK