Cơ Phồn Tinh thấy Hà Như Mộng thật tình cũng hồi hộp theo. Cô vốn định trêu chọc chị ấy chút thôi, đâu ngờ người ta lại chuyển câu nói của mình thành lời hứa hẹn. Thật ra không cần nói cô cũng sẽ làm, chị ấy tưởng thật cũng chẳng sao.
Nhiều người cứ lo được lo mất, xem dối trá là lời nói thật lòng, có thể do yêu quá sâu nên mới tự lừa gạt bản thân. Cô không biết người khác nghĩ thế nào nhưng đối với cô, đời này tuyệt đối không cho phép ai làm tổn thương 'vợ' mình.
Cơ Phồn Tinh nhắm chặt mắt, hai tay chậm rãi dò vào trong áo, men theo ngực đưa tay về phía sau lưng tìm tới chỗ nịch vải rồi hơi dùng sức mở khóa ra, áo ngực lập tức được nới lỏng.
Hai tay lặng lẽ chuyển xuống phía dưới, dịu dàng nắm lấy hai nơi mềm mại.
Lưỡi điên cuồng quấn quít lấy nhau như cố nhân nhiều năm không gặp, ôm ấp, triền miên.
Có lẽ do đang mặc quần áo nên Cơ Phồn Tinh có cảm giác hơi là lạ, như thiếu mất gì đó, không được thoải mái cho lắm.
Đến khi cả hai đều cảm thấy hô hấp khó khăn, Cơ Phồn Tinh mới cam lòng rời đi.
"Mộng, chúng ta không..."
Cơ Phồn Tinh có chút ngượng ngùng, nói được nửa câu liền cúi đầu không dám nhìn Hà Như Mộng.
Hà Như Mộng thở hổn hển mấy hơi, hoàn toàn không hiểu Cơ Phồn Tinh muốn nói gì. Thấy đối phương ngượng ngùng đỏ mặt còn tưởng em ấy không dám làm tiếp, nhưng nhìn lại động tác liền hiểu ra em ấy muốn cởi quần áo.
Rèm cửa màu lam cản hết phân nửa ánh sáng bên ngoài nhưng trong phòng cũng không tối đi chút nào.
Cơ Phồn Tinh ngồi trên đùi Hà Như Mộng cởi hết quần áo bên ngoài, chỉ chừa áo ngực bên trong. Hà Như Mộng quan sát người yêu cởi quần áo tựa như đang thưởng thức một phong cảnh xinh đẹp, nhàn nhã tự đắc nên không vội cởi đồ. Người kia tưởng cô không muốn, định mở miệng lại bị người khác cướp lời trước.
"Em cởi giúp chị đi!"
"..."
"Chị nói em cởi đồ giúp chị!"
Hà Như Mộng ngồi dậy đưa hai tay ra, ngữ khí nữ vương đầy cưng chiều.
"Ờ..."
Cơ Phồn Tinh tưởng mình nghe lầm nhưng lần này nghe lại rất rõ ràng, người ta định sai cô hầu hạ đây mà!
"Sau này không được 'ờ', phải nói là 'tuân lệnh', vậy mới là người vợ ngoan."
Hà Như Mộng nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Cơ Phồn Tinh liền muốn trêu ghẹo một phen. Em ấy có lúc như thế đó, phản ứng trì độn, dáng vẻ ngây ngốc đáng yêu hơn lúc thông minh nhiều.
"Dạ, bà xã đại nhân."
Cơ Phồn Tinh đưa tay dịu dàng cởi áo của Hà Như Mộng ra. Áo ngực tức khắc tuột theo cánh tay ngọc lộ rõ hai cái bánh bao trắng nõn thơm sữa ra trước mắt.
Đây là lần đầu tiên Cơ Phồn Tinh được diện kiến chúng nó một cách gần gũi và chân thật đến vậy. Hai viên ô mai hồng hào nhô ra càng làm hai quả đào sữa thêm trắng trẻo.
Cơ Phồn Tinh không kiềm lòng được, tay bắt đầu miêu tả đường cong từ trên xuống dưới. Thứ mềm mại không xương ấy khiến lòng người dâng lên cảm giác kỳ quái. Cô dịu dàng đỡ chúng lên như đang nâng niu bảo bối quý giá nhất, sau đó duỗi ngón cái chạm nhẹ vào quả ô mai đang dựng đứng rồi xoay một vòng mới ấn vào.
"Mộng, nó thực sự quá đẹp, ước gì cả đời đều có thể giữ nó trong tay, càng muốn cả đời chúng nó chỉ thuộc về mình em, một người độc hưởng, chỉ được lưu giữ lại mùi vị của riêng em thôi."
Cơ Phồn Tinh cong người ra xa một chút, sau đó cúi đầu ngậm quả ô mai mềm mại nóng rực vào miệng.
Hà Như Mộng nhìn dáng vẻ si mê của Cơ Phồn Tinh, cảm nhận nhiệt độ ấm ướt trong bờ môi anh đào. Tiếng 'sột soạt' vang lên khiến thân thể đột nhiên phát run, hai tay theo bản năng chống xuống giường, thân thể bắt đầu trở nên mềm mại.
"Mộng, chị xem, có phải nó đang nở to lên không?"
Cơ Phồn Tinh cười ngây ngô như đứa trẻ, hai mắt ôn nhu vui vẻ dần mở to theo hai quả ô mai.
Hà Như Mộng không thể chịu nổi sự trêu đùa này, hai tay nâng gò má người kia lên, sau đó bá đạo hôn.
Cơ Phồn Tinh đang đắm chìm trong thế giới của mình lập tức tỉnh táo. Cô nhanh chóng đuổi kịp tốc độ của Hà Như Mộng, từ từ ép thân thể chị ấy xuống. Trong lúc cả hai đang hôn điên cuồng, nồng nhiệt thì cửa 'đùng' một tiếng mở ra, sau đó vang lên một thanh âm lười biếng.
"Tiểu Tinh Tinh, tôi đói..."
Âm thanh cứ như vậy im bặt đi, Lâm Nhuế bị bụng đói gọi dậy đến cửa phòng ngủ của Cơ Phồn Tinh. Cô cứ tưởng Hà Như Mộng đi làm đến tối mới về. Ai ngờ vừa mở cửa đã lập tức thấy được 'xuân cung đồ' bản thực liền cả kinh, cằm cũng sắp rớt xuống đất.
Hai người kia bị nhìn chằm chặp liền ngưng mọi động tác, trí óc tức tốc quay lại, sau đó cười ha hả nói:
"Các người bận rồi à, tôi không quấy rầy, cứ tiếp tục, tiếp tục đi ha."
"Ầm" một tiếng, cửa bị đóng chặt lại.
Cơ Phồn Tinh thẹn thùng đỏ mặt, càng xấu hổ hơn khi nhìn thấy bờ môi sưng đỏ của người dưới thân.
"À... em còn có việc, buổi tối làm tiếp."
Hiện giờ Cơ Phồn Tinh cũng không có tâm tình làm tiếp, bị bắt gặp thật là xấu hổ quá đi mất. Cô rời khỏi người Hà Như Mộng, tìm quần áo mặc vào.
Hà Như Mộng vừa bắt đầu khúc nhạc dạo đã bị phá đám, trong lòng khó chịu biết bao nhiêu. Vừa nãy bị bắt gặp cũng chẳng ngại gì mấy, làm gì mà như ăn trộm vậy, bộ xấu hổ lắm sao?
"Em bỏ chị lại đây như thế à?"
"Em..."
Cơ Phồn Tinh gãi gãi đầu, đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình cảnh siêu cấp lúng túng này, tay chân cũng nhất thời hoảng loạn. Bây giờ nghĩ kỹ lại mới thấy chẳng có gì quá đáng, dẫu sao đó cũng là chuyện phải trải qua. Cậu ta còn có lúc bạo hơn cả mình mà, đâu cần thiết phải như ăn trộm thế này.
Nghĩ thông suốt vậy thôi chứ muốn làm tiếp cũng có chút khó khăn. Cảm giác lưng chừng này giống như mắc xương ở cổ họng vậy, cần người hỗ trợ mới có thể giải quyết.
"Em cái gì? Buồn ngủ quá, chúng ta ngủ chung chứ?"
Hà Như Mộng hiểu Cơ Phồn Tinh đang nghĩ gì, kỳ thực bản thân cô cũng chẳng biết nên tiếp tục từ đâu. Nếu không thể làm tiếp thì đi ngủ cho khỏe. Còn cái đứa đang đói bụng kia tự biết ăn mà, nhà bếp có sẵn cơm, nếu cô ta đủ thông minh sẽ tự ăn được, không đủ thông minh thì cứ nhịn đói hoặc ra ngoài ăn cũng được.
"Ừm."
Có người cho bậc thang, Cơ Phồn Tinh đương nhiên muốn leo xuống. Cô vừa cởi quần áo, vừa kéo chăn ôm Hà Như Mộng ngủ.
Hà Như Mộng cởi đồ trong chăn ra rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lâm Nhuế ra khỏi phòng Cơ Phồn Tinh, sau đó vội vội vàng vàng chạy về phòng ngủ của mình đóng sầm cửa lại. Cô dựa cửa thở dốc, mình nhất định còn chưa tỉnh ngủ mới nhìn thấy hình ảnh kia. Nhưng đúng là Cơ Phồn Tinh đè nữ vương cao ngạo lạnh lùng kia mà! Rõ ràng lần trước cô đã ghi âm cậu ta nằm dưới, chẳng lẽ hai người đó là 'hỗ công'? Cứ tưởng con bạn thân sẽ bị ăn gắt gao, hóa ra không phải như vậy.
Sau khi bình ổn tinh thần, Lâm Nhuế mới xác định nhà này không thể ở lâu dài. Buổi tối cứ nghe thanh âm kỳ quái mãi, hơn nữa người ta còn muốn vận động giữa ban ngày. Nếu mình không có ở đây, có phải họ sẽ trực tiếp giải quyết trong phòng khách? Quả nhiên tình yêu cuồng nhiệt là người yêu điên cuồng.
Cũng may mình kịp thời đi ra, nếu lỡ cầm theo máy quay phim thì có lẽ người phụ nữ xấu bụng lạnh lùng kia sẽ biến cô thành đá mất.
Lâm Nhuế ôm bụng đang kêu gào, bộ dáng vô cùng oan ức. Chắc giờ người ta đã hành sự xong rồi, buổi trưa nhất định sẽ nấu cơm, hay là đi xuống lầu xem thử. Nghĩ vậy liền mang dép lót tót xuống lầu.
Đi vào nhà bếp nhìn thấy nồi cơm đang cắm điện, mở ra xem, bên trong thật sự vẫn còn cơm. Cô rút dây điện ra, bưng cơm và đũa vào phòng ăn.
Lâm Nhuế ăn như hùm như sói, mười phút đã càn quét sạch sẽ mọi thứ, sau đó cô ngồi thẳng người thở một hơi thật dài.
"No quá trời quá đất, vẫn là Tiểu Tinh Tinh nấu cơm ngon."
Nhìn bát đĩa bị càn quét không còn một mống, Lâm Nhuế nghĩ buổi chiều nên ra ngoài chơi, ở nhà riết sẽ bị ngu. Khổ nỗi cô không biết chìa khóa xe ở đâu, lại không thể lên lầu tìm. Lỡ đâu đụng trúng lúc cảm xúc mãnh liệt tăng cao thì khẳng định chết sớm.
Không có xe nên chỉ có thể đi bộ. Mới hai giờ chiều, đi bộ đến công viên cũng không tồi.
Nghĩ là làm, Lâm Nhuế dọn dẹp chén đũa bỏ vào bồn, cô chưa bao giờ rửa mấy cái này nên cứ để đó thôi. Cô làm bể chén bể đĩa như cơm bữa, vả lại Tiểu Tinh Tinh còn chia ngăn cất giữ, vẫn nên chờ chủ nhân làm thì tốt hơn.
Lâm Nhuế dọn dẹp xong lên lầu thay quần áo thể dục và giày thể thao, đeo túi trên lưng, cầm điện thoại di động xuống lầu, rời khỏi biệt thự.
Cô đi được mười mấy phút mới đến trạm dừng, sau đó tìm ít tiền lẻ bắt buýt đến công viên Ly Sơn.
Đợi xe buýt không lâu, ba phút đã tới rồi, do là buổi chiều nên người không nhiều. Ngồi trên xe, Lâm Nhuế nghĩ có nên nhắn tin cho Cơ Phồn Tinh hay không, nhưng lại nghĩ đến người ta đang bận chuyện 'sinh hoạt vợ vợ' rồi, đâu ai thèm đọc tin mình gửi. Cô không nhắn tin nữa, cất điện thoại vào túi rồi nhìn ngoài cửa xe, đây là lần đầu tiên cô được chiêm ngưỡng cảnh sắc của thành phố S.
Vào tháng mười, cây cối hai bên đường đâm hoa nở lá bạt ngàn, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi hơi thở của trời thu. Nghĩ đến đây là nơi sinh ra và lớn lên của người phụ nữ đó, trong lòng có chút quyến luyến.
Cô không biết mình rốt cuộc yêu thích gì ở chốn này, chỉ cần nghĩ tới nơi đây có dấu chân của cô ấy, cô liền cảm thấy tất cả đều tốt đẹp. Ngay cả hơi thở cũng ngập tràn mùi vị của người ta.
Đã qua nhiều năm, cô chưa từng quên lãng phần nào trong quá khứ. Cô đã từng thử cố quên nhưng càng cố gắng thì cảm giác trong lòng càng thêm mãnh liệt, muốn bản thân thoải mái nhưng vẫn không chịu dứt khoát. Chẳng biết có phải lần này đến đây vì trong cô vẫn còn tham lam mùi của người ấy hay không. Kết giao một năm, quan hệ của hai người cũng chỉ dừng lại ở cái nắm tay, một nụ hôn cũng chưa từng có.
Lúc ấy mình quá đỗi ngây thơ, rõ ràng đã xem qua rất nhiều phim ảnh nhưng cuối cùng vẫn không thực hiện. Mọi thứ trôi qua quá nhanh, trong khi cô vẫn chưa kịp thưởng thức cẩn thận thì nó đã đi xa rồi. Nhìn bầu trời xanh biếc, Lâm Nhuế cảm thấy có chút sầu não. Mình sẽ quay đầu không nhìn nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi thôi.
Qua mười phút, đến công viên Ly Sơn, cô xuống xe thấy người đông như chợ mới nghĩ đến đây là khu du lịch nên lập tức mất hết hứng thú, chỉ biết lang thang tản bộ một mình trên đường phố xa lạ.
Ngoại trừ cao ốc xung quanh chính là xe cộ tấp và dòng người qua lại không dứt.
Thành phố S rất lớn, cơ hội gặp lại người phụ nữ kia hẳn là rất nhỏ. Cô ấy sinh sống ở khu Hoàng Gia Ngự Uyển cách đây rất xa, hiển nhiên cơ hội gặp gỡ cực kỳ ít. Nghĩ đến điểm này, trong lòng đột nhiên thở một hơi. Cho dù gặp cũng chẳng biết nên nói cái gì, cô đã chặt đứt cảm tình, hai thân phận khác nhau không cách nào xóa đi khoảng cách.
Lâm Nhuế ngẩng đầu nhìn hai cô gái đôi mươi đang thân mật nắm tay nhau cười cười nói nói ở phía trước mới ý thức được mình vẫn luôn nghĩ về người phụ nữ kia, cảm thấy có chút buồn cười. Cô lắc đầu tự nhủ:
"Mình nhất định là điên rồi."
Cô quyết định không nghĩ tới mấy chuyện rối rắm trong đầu nữa, mình đang đi chơi mà, hà cớ gì phải phá hủy hứng thú. Nhưng cô mới vừa đi được hai bước liền nghe thấy một giọng nói lạnh lùng quen thuộc.
"Lên xe!"
Danh Sách Chương: