• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Như Mộng vừa nhìn màn ảnh, vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt của Cơ Phồn Tinh. Giờ khắc này, nam chính và nữ chính đang mây mưa ngập màn hình, còn người kia thì mặt không đỏ, thở không gấp, trái lại còn thoáng chút tức giận. Cô chẳng biết tại sao cô ấy lại nổi giận, nam nữ chính đang hành sự có phản cảm đến thế không?

Diễn xong cảnh nóng, Hà Như Mộng không đánh giá gì nhiều, vừa an tâm ăn bỏng, xong lại uống coca, thoáng chốc đã cạn sạch đồ ăn thức uống.
"Ăn xong rồi à? Tôi còn nhiều lắm này. À, uống nước chanh nha!"
Cơ Phồn Tinh nhét gói bỏng ngô chưa ăn được bao nhiêu vào tay Hà Như Mộng, sau đó mở túi nilon lấy ra một chai nước chanh, mở nắp bình đưa cho người nọ.
Sự săn sóc của người bên cạnh khiến Hà Như Mộng vui mừng nở nụ cười.
"Cô không ăn nữa sao? Hay chúng ta ăn chung đi."
Hà Như Mộng đặt gói bỏng ngô ở giữa, tiện cho Cơ Phồn Tinh lấy.
"Không ăn. Dạo này tôi đang giảm béo, tối cũng chẳng muốn ăn gì. Mẹ bảo tôi béo quá sẽ không ai thèm lấy."
"Tôi đâu có chê, tôi cưới cô là được rồi."
Cơ Phồn Tinh chỉ thuận miệng nói bừa mà lãnh đạo lại trả lời như vậy làm cô ngơ ngác rồi cảm thấy lúng túng, trong lòng bắt đầu rối rắm không yên. Đúng là con ếch chết vì cái miệng, tự dưng nói mấy câu đó làm gì không biết. Nếu cô ta thật sự cưới mình thì chỉ có nước ngồi khóc như mưa.
"Ha ha."
"Nếu tôi không cưới được cô thì cô có thể cưới tôi."
Hà Như Mộng thấy phản ứng của Cơ Phồn Tinh liền nghĩ cô ấy không thích 'bị' cưới nên lập tức sửa lời. Cơ Phồn Tinh nghe nói thế, trên mặt bỗng dưng co giật. Nữ Vương đại nhân, tôi không muốn kết hôn với cô, cũng không muốn cô cưới tôi. Muốn cưới thì cưới Cơ Hạo Nguyệt ấy, em gái như tôi chịu thay chị gái hẹn hò đã đủ vĩ đại rồi, muốn tôi cưới vợ dùm luôn thì dẹp đi nhé! Tôi đâu có điên mà khi không tự ôm ác mộng vào người.
Cơ Phồn Tinh vừa rủa xả trong lòng, vừa nhìn gò má của Hà Như Mộng. Cô ta mới uống nước chanh xong, bờ môi ướt át hiện ra ánh sáng lộng lẫy dưới ánh đèn lờ mờ hệt như viên Lưu Ly tuyệt đẹp chốn nhân gian.
Cơ Phồn Tinh say mê ngắm nhìn đến khi giật mình nghĩ tới cảnh trong mơ, lén nuốt nước bọt một cái, nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác.
Trời ạ! Tại sao mình lại có ham muốn hôn người phụ nữ kia cơ chứ!? Vừa liếc nhìn màn hình, trong lòng căm giận không thể tả, đều tại bộ phim kia hết! Sau này cô thề sẽ không đến xem phim rạp lần nào nữa.
Lúc này chẳng hiểu sao mặt mũi Hà Như Mộng lại đỏ lên ưng ửng. Trên màn ảnh đã không còn cảnh 'mây mưa' nữa, nhưng vì sao mặt cô lại đỏ ké như thế? Chẳng lẽ nóng? Trong này làm gì nóng!
Hà Như Mộng hoàn toàn không đoán được Cơ Phồn Tinh đang nghĩ gì, trong lòng tò mò chết đi được.
"Ừ, rốt cục cũng xong, chúng ta đi thôi."
Xem hết phim, Cơ Phồn Tinh vội vã gom đồ phóng ra khỏi rạp, chạy đến cửa không ngừng thở gấp, thỉnh thoảng còn dùng tay quạt quạt như sắp chết nóng đến nơi.
"Bên trong nóng lắm sao?"
"Cô làm gì đi như ma vậy!?"
Hà Như Mộng bỗng nhiên lên tiếng khiến Cơ Phồn Tinh thót tim nhảy dựng lên, sau đó lập tức quay ra sau quát.
"Không phải, tôi thấy cô chạy gấp quá nên tưởng cô xảy ra chuyện gì?"
Hà Như Mộng vòng ra trước mặt Cơ Phồn Tinh, thời khắc này, cô thấy người nọ rất đỗi lạ thường, nhưng chẳng biết lạ chỗ nào.
"Không có gì đâu, tôi chỉ.. chỉ hơi nóng thôi, bên trong tù túng quá. Muộn lắm rồi, chúng ta về nhà đi."
Cơ Phồn Tinh ấp úng đi một mình ở phía trước, Hà Như Mộng chậm rãi bước theo sau. Đến bãi đậu xe, Cơ Phồn Tinh mới ý thức được một vấn đề chính là: nếu Hà Như Mộng đưa cô về thì đến nhà cũng hơn mười một giờ, phụ nữ về trễ vậy rất không an toàn. Nếu Thái hậu biết cô để người ta về một mình thì chẳng khác nào đi ngỏm củ tỏi?
Sớm biết vậy thì mình đã tự bắt xe về rồi, như bây giờ nhất định phải giữ người kia ngủ lại. Giờ này chắc Thái hậu đã ngủ, đưa cô ta vào phòng của Cơ Hạo Nguyệt là okay nhất. Nghĩ tới đây, Cơ Phồn Tinh bắt đầu khen bản thân thiệt thông minh.
Hà Như Mộng mở xe, Cơ Phồn Tinh vào chỗ phụ lái rồi thắt chặt dây an toàn nhìn Hà Như Mộng bước vào ghế bên cạnh. Thấy dáng vẻ mỏi mệt của lãnh đạo, quan tâm hỏi: "Để tôi lái xe cho, cô qua đây ngồi đi!"
Cơ Phồn Tinh mở dây an toàn, ý bảo Hà Như Mộng vòng qua.
"Tôi tự lái được rồi."
"Sao cô nhiều lời thế, qua đây nhanh lên, muộn lắm rồi, cứ ngại ngùng như vầy thì có đến hừng đông cũng không về được."
Cơ Phồn Tinh thấy người kia còn muốn tranh chấp liền lớn tiếng quát, quên béng đi mất mình đang nói chuyện với ai.
"Được rồi."
Hà Như Mộng cũng không tức giận, cười cười vòng qua xe, ngồi vào chỗ kế tài xế.
Cơ Phồn Tinh khởi động xe, dịu dàng nói một câu: "Cô cứ ngủ một chút đi, khi nào đến nhà thì tôi gọi."
"Không cần, tôi không mệt. Vất vả lắm mới có thể đi với cô, tôi muốn trò chuyện nhiều một chút."
"Cũng đâu phải là không thể gặp mặt nhau nữa, cô cứ nghỉ ngơi đi. Bình thường bận rộn công việc, mình mệt mỏi cũng chẳng ai quan tâm, bây giờ có thể lười biếng nghỉ ngơi nên tranh thủ ngủ cho khỏe. Nếu cô không nghỉ ngơi thì lần sau tôi sẽ không đi với cô nữa."
Cơ Phồn Tinh nhìn thấy người bên cạnh ngang ngạnh quá nên chỉ biết xệ mặt xuống, giọng điệu nghiêm túc.
Những lời này trong mắt Hà Như Mộng chẳng khác nào lời tâm tình ngọt ngào. Nếu Cơ Phồn Tinh nói chút lời ngon tiếng ngọt, e rằng sẽ làm cô chết đi sống lại. Đây là cách cô ấy quan tâm người khác, tuy không đủ ôn nhu nhưng rất chân thành.
"Được, đến nơi thì gọi tôi."
"Ừ."
Cơ Phồn Tinh lái xe chậm lại rồi ngừng ở ven đường, sau đó cởi áo khoác của mình ra, chỉnh điều hòa lại, tiện tay tắt bớt đèn trong xe.
"Đắp áo lên người đi, cẩn thận kẻo bị cảm."
Cởi áo ra đưa tới trước mặt Hà Như Mộng, sau đó khởi động xe rời đi.
Hà Như Mộng chứng kiến một loạt động tác dứt khoát, chăm chú quan sát sườn mặt của người lái xe, dưới ánh đèn lờ mờ, gương mặt kia thật mờ ảo, mê người.
Đắp áo khoác trong tay lên người, duyên dáng nở nụ cười, cô ấy đúng là khiến người ta yêu mãi không thôi mà.
Qua nửa giờ, xe lái vào trước biệt thự. Cơ Phồn Tinh nhìn người trên xe ngủ rất say, thật sự không muốn đánh thức.
Nhìn lãnh đạo dưới khoảng cách gần, trăng tối nay rất tròn, ánh sáng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào nửa gương mặt say ngủ, đặc biệt là sắc môi hồng tỏa ra ánh sáng lộng lẫy khiến người ta càng nhìn càng lưu luyến. Cơ Phồn Tinh từ từ tới gần, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của người nọ.
"Đã tới chưa? Sao không gọi tôi dậy."
Hà Như Mộng híp một mắt, đưa tay che mắt còn lại, sau đó liền bắt gặp gương mặt hốt hoảng đỏ như khỉ của Cơ Phồn Tinh. Hôm nay cô ấy đã đỏ mặt bao nhiêu lần rồi nhỉ? Cô ấy thật sự dễ dàng đỏ mặt như vậy sao?
"Ừ, thấy cô ngủ ngon quá nên không nỡ gọi."
Cơ Phồn Tinh cởi dây an toàn, không thèm liếc nhìn Hà Như Mộng, nhanh chóng mở cửa xuống xe, sau đó giơ hai tay lên vỗ nhẹ khuôn mặt nóng như lửa của mình. Cô vừa định làm gì thế này? Làm quái gì mà đưa mặt sát như thế? Cô ta có gì đáng xem chứ? Chỉ là dáng dấp hơi đẹp chút thôi mà. Vấn đề then chốt không phải là 'gái đẹp' mà là tại sao mình lại mất lý trí muốn hôn người ta.
Hôm nay nhất định là điên rồi, tại sao mình lại lúng túng như thế? Một người chưa từng yêu đương lại trở nên khát khao, vừa thấy phụ nữ đã muốn hôn. Cô ta là ai? Là người phụ nữ đã lên giường với Cơ Hạo Nguyệt mà, tại sao cô có thể trỗi lòng ham muốn được? Tuyệt đối không thể nào! Nhất định là do bộ phim đó ảnh hưởng.
Cơ Phồn Tinh tự an ủi mình một phen, chờ hồi lâu cũng không thấy Hà Như Mộng xuống xe nên liền xoay người lại xem, ai ngờ người nọ đã ngồi vào ghế lái.
Cô kéo cửa xe hỏi người bên trong: "Sao cô không xuống xe?"
"Tôi còn lái xe về nhà nữa, trễ thế này rồi, nhất định dì đã ngủ, không nên quấy rầy dì nghỉ ngơi."
Hà Như Mộng cười cười, không được chủ nhân cho phép, mình cũng không thể dày mặt vào nhà, đúng không?
"Đã muộn lắm rồi, cô cứ về như vậy thì sao tôi yên tâm được. Cô cứ an tâm đi, dù Thiên Lôi có đánh xuống thì mẹ tôi cũng không tỉnh đâu. Cô xuống xe nhanh đi, không thôi lúc chúng ta rửa mặt thì trời đã sáng mất rồi."
Cơ Phồn Tinh không thèm dài dòng, đưa tay trực tiếp kéo người kia xuống xe, sau đó dò vào rút chìa khóa ra ấn khóa. Kéo người kia đến cửa rồi lấy chìa khóa nhà mở cửa, sau lại kéo người kia đi vào.
Thái hậu đang ngồi ở phòng khách xem ti vi liền nhìn thấy hai người tay trong tay đi vào. Tuy mặt mũi Tiểu bảo bối nhà mình không quá xinh đẹp nhưng dòm cũng không đến nỗi xấu.
"Mấy đứa về rồi đó hả." Thái hậu biết rồi còn hỏi.
"Chào dì ạ."
"Mẹ, sao mẹ chưa ngủ nữa, trễ lắm rồi đó. Đi ngủ nhanh đi!"
Cơ Phồn Tinh thấy ánh mắt Thái hậu tia thẳng vào tay mình, cúi đầu nhìn mới biết chuyện gì đang xảy ra, lập tức thả tay Hà Như Mộng ra. Trong lòng ảo não, hồi nãy táo bạo quá nên quên luôn hành động của mình.
"Chờ con với Mộng Mộng về đấy. Mấy đứa đánh răng rửa mặt đi ngủ đi, mẹ lên lầu. Đúng rồi Tiểu bảo bối, tuần này mẹ ra ngước ngoài dự hội nghị, ít nhất cũng cả tuần không về, con với Mộng Mộng ở lại giữ nhà nghen."
Thái hậu ném một câu rồi dùng tay bưng miệng ngáp một cái, lên lầu đi ngủ.
Cơ Phồn Tinh cân nhắc ý tứ trong câu nói kia của Thái hậu, cái gì mà 'con với Mộng Mộng'? Mẹ ra nước ngoài thì cứ đi đi, cớ gì lại muốn mình giữ nhà với người phụ nữ này. Đây là nhà của mình mà, đâu phải nhà của cô ta.
"Lên lầu rửa mặt đi."
"Ừ."
Hà Như Mộng chưa kịp trả lời Thái hậu, bất quá đã hiểu ý tứ câu nói sau cùng của bà. Bà ấy đang cố ý tác hợp mình và con gái. Nghĩ đến chuyện kỳ quái lần trước, dựa theo dòng suy nghĩ liền thông suốt mọi thứ.
Hai người lên lầu, Cơ Phồn Tinh lấy giúp Hà Như Mộng sữa rửa mặt, bảo cô đi tắm trước. Âm mưu đưa cô ta đến phòng Cơ Hạo Nguyệt đã bị Thái hậu phát hiện, mình khẳng định không thể thực hiện được nên đêm nay đành chịu thiệt một chút. Cô thở dài một hơi, đặt quần áo lãnh đạo bỏ lại lần trước ở đầu giường để mai cô ta có đồ mà mặc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK