Hà Như Mộng nào chịu để Cơ Phồn Tinh lùi bước. Đã đi đến bước này thật không dễ dàng, đêm nay cô phải đánh thức cái đầu gỗ ngốc nghếch kia mới được, nếu không có đợi đến bạc đầu thì cô ấy cũng chưa chắc chủ động.
"Hôm nay, tôi sẽ dạy cô, cởi quần áo ra đi."
Hà Như Mộng biết Cơ Phồn Tinh không thể chủ động, bèn ra tay trước. Cô định cởi đồ giúp nhưng quần áo lại bị người kia giữ chặt.
"Như Mộng, chuyện này không cần học."
Cơ Phồn Tinh lặng thầm gào khóc, cô không bỏ cuộc được sao? Cô thật sự rất mắc cỡ, cả đời nghiêm trang làm vậy xấy hổ lắm luôn á. Chưa kể lần đầu làm không tốt sẽ rất mất mặt.
Cô gắt gao nắm chặt áo ngủ, chỉ sợ sơ sẩy sẽ bị người kia cởi mất.
Hà Như Mộng nhận thấy tình hình không khả quan mới phát hiện cô ấy mặc đồ ngủ rời, không cởi áo được thì cởi ở quần, cô ấy làm sao có thể che chắn được hai phía?
Tổng giám đốc thừa dịp Cơ Phồn Tinh không chú ý, lập tức kéo mạnh quần xuống tới đầu gối.
Cơ Phồn Tinh giật mình trợn mắt nhìn Hà Như Mộng, cô hoàn toàn không thể tưởng tượng ra một cô gái thanh cao sẽ sử dụng chiêu này.
"Cô... cô không thể lưu manh như vậy được!"
"Cô thích nằm dưới đúng không?"
Hà Như Mộng bỗng nhiên ý thức được một vấn đề chính là: Cơ Phồn Tinh thích nằm dưới?
Dù gì cũng phải có người 'công' người 'thụ', vừa 'công' vừa 'thụ' càng tốt. Trông dáng vẻ hiện tại của người trước mắt có vẻ không có khả năng 'công', chẳng lẽ cô ấy lại 'thụ' giống Cơ Hạo Nguyệt?
Nếu Cơ Phồn Tinh muốn làm thụ cũng được. Tuy cô thích 'lật qua lật lại' nhưng cô ấy muốn làm 'thụ' cũng chẳng sao, cơ mà cô tuyệt đối sẽ không làm 'vạn năm công' đâu.
"Tôi... Tôi..."
Cơ Phồn Tinh ấp úng nói không thành lời, cô thầm nghĩ nằm dưới trong lần đầu 'ân ái' cũng là chuyện bình thường.
"Thật sự là vậy sao!? Tôi còn tưởng cô thích ở trên."
"Ai thích ở dưới chứ!."
Cơ Phồn Tinh lập tức phản bác. Cô không quan tâm lắm đến vấn đề 'trên - dưới', miễn sao thoải mái là được. Nếu nhất định phải phân chia, cô cảm thấy ở dưới cũng không thành vấn đề.
"Vậy cô thích ở trên?"
"Tôi mới không cần ở trên."
Cơ Phồn Tinh mất công mất sức kéo quần lên, nhưng Hà Như Mộng căn bản chẳng cho cô toại nguyện, nắm mãi không buông.
"Mặc kệ là trên hay dưới, hôm nay cô nhất định phải học, không thôi lần sau cô sẽ chạy mất. Tiểu Tinh Tinh, thật sự sẽ không đau đâu. Lúc cô đưa ngón giữa vào, có phải cảm thấy rất thoải mái không? Chúng ta cởi quần áo được không?"
Hà Như Mộng hạ giọng, thừa dịp Cơ Phồn Tinh phân tâm liền cởi áo cô ra, đến khi cô chú ý thì đã muộn.
"Tiểu Tinh Tinh, tôi thật sự rất yêu cô, cũng thích cảm giác cô đem tới. Hôm nay chúng ta chỉ học thôi, sau này sẽ thực hành cho tốt, được không?"
Cơ Phồn Tinh nghe vậy sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, chỉ học chứ không làm, cũng được ha!
"Chỉ học thôi đó."
Cơ Phồn Tinh nhấn mạnh lần nữa, cô sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lỡ như làm thiệt khiến Hà Như Mộng bị tổn thương thì sao? Dù gì đây cũng là lần đầu không có kinh nghiệm.
"Ừ ừ."
Hà Như Mộng gật đầu liên tục, sau đó giúp Cơ Phồn Tinh cởi hết quần áo ngủ.
Hai người cởi đồ xong liền khoác chăn mỏng nhăn nheo lên mông.
"Tiểu Tinh Tinh, cô ngồi dậy đi."
Cơ Phồn Tinh nghe mệnh lệnh của Hà Như Mộng, hoàn toàn không biết cô ấy muốn làm gì. Người phụ nữ này thật kỳ quái, lúc nào cũng khiến người ta nhìn không thấu.
Do đã đồng ý 'chỉ học tập thôi' nên Cơ Phồn Tinh cũng nghiêm túc ngồi dậy.
"Há mồm."
Cơ Phồn Tinh khó hiểu nhưng lại cảm giác chắc không làm gì quá đáng bèn hé miệng ra một chút.
Hà Như Mộng vui mừng khi Cơ Phồn Tinh nghe lời như vậy. Cô dang hai chân quỳ lên đùi đối phương, một tay đỡ gáy Cơ Phồn Tinh lên, một tay nâng 'cặp vếu' của mình bỏ vào miệng người nọ, nhẹ nhàng nói:
"Ngậm nó đi, mút tận tình vào."
Cơ Phồn Tinh hoàn toàn bị hình ảnh trước mắt dọa sợ đến ngây người. Cô thật không biết người phụ nữ này đang dạy cái gì? Thời điểm ngậm lấy hai quả 'ô mai' thơm sữa vào môi đem đếm cảm giác rất thoải mái.
Cơ Phồn Tinh duỗi đầu lưỡi chạm vào đỉnh 'ô mai' vài cái, thân thể như bị ai làm phép mất tự chủ, hai tay bất giác dang ra ôm chặt mông người nọ.
"Ừm... a... Đúng rồi, ngậm sâu thêm tí nữa."
Hà Như Mộng hưởng thụ ôm cổ người yêu.
Cơ Phồn Tinh vừa chạm vào liền có cảm giác mình đang nếm trải mỹ vị nhân gian. Hai quả 'ô mai' kia có vẻ bất mãn sưng lớn trong miệng để cô tùy ý dùng lưỡi cưng chiều, mút mát, bên tai không ngừng vang lên âm thanh 'ưm ưm, ư ư'.
Cho dù không nhìn thấy cũng có thể cảm nhận được Hà Như Mộng đang ôm cổ mình chặt hơn, thân thể cũng khít hơn. Âm thanh vui vẻ tựa hồ có thể đâm thủng mọi ma chú khiến động tác càng thêm bá đạo.
"A... a..."
Tiếng rêu dài kéo lý trí sắp mất của Cơ Phồn Trinh trở lại. Cô buông miệng ngẩng đầu nhìn Hà Như Mộng, chẳng lẽ mình làm cô ấy đau?
"Đau lắm hả?"
Hà Như Mộng cúi đầu nhìn dáng vẻ đau lòng của Cơ Phồn Tinh, thẹn thùng đỏ mặt, ngượng ngùng nói nhỏ:
"Cô làm... Làm rất tốt."
Cơ Phồn Tinh vừa nghe Hà Như Mộng nói thế, mặt vui cười bỗng chốc hồng lựng, nhanh chóng cúi đầu không dám nhìn nữa. Ngực cô lại bắt đập loạn, khẽ nhúc nhích mới biết hai tay mình đang đặt ở vị trí nào.
Lúc này, hai tay cô đang đặt ngay mông người kia. Cơ Phồn Tinh phát hiện cả người mình nóng rực như sắp bốc cháy. Thật xấu hổ, rốt cuộc mình đang làm gì thế này? Thật muốn nhảy lầu mà, giá như đây chỉ là giấc mộng xuân thì hay biết mấy.
Hà Như Mộng nhìn thấy Cơ Phồn Tinh muốn rút tay về liền vội vã ngồi xổm xuống.
"Tiểu Tinh Tinh, cô làm rất tốt, thật đấy. Đừng xấu hổ, sau này chúng ta sẽ thường xuyên làm giống như vậy, đó là một phần trong cuộc sống của chúng ta."
Cô nghiêng người về phía trước, dịu dàng hôn lên cặp môi mềm mại thơm tho của Cơ Phồn Tinh, tiếp tục nói:
"Nếu cô muốn làm ngay, tôi sẽ không từ chối, vì đó là cô. Tôi sẽ chấp nhận vô điều kiện."
Cơ Phồn Tinh đưa tầm mắt nóng rực nhìn chằm chằm Hà Như Mộng. Nếu đã như vậy thì cứ xem đó là lời thề hẹn đi. Cô đã từng nghĩ, chẳng biết mình có thể gặp một người để yêu thương và sống một cuộc sống đơn giản hay không. Nhưng cô đã trải qua rất nhiều năm cũng không gặp được người như vậy nên chẳng cố công đi tìm nữa.
Hôm nay, cô quả thật có dục vọng, Lâm Nhuế từng nói cô lãnh cảm nên cô cũng chẳng để ý đến nhu cầu của bản thân.
"Như Mộng..."
"Tôi là người phụ nữ của cô, lúc trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, tương lai cũng vậy. Chúng ta sống chung không lâu, cũng có thể sau này sẽ gặp nhiều vấn đề, nhưng tôi tin nếu chúng ta đồng tâm nỗ lực nhất định sẽ vượt qua. Giống như tôi có thói quen chờ đợi cô xuất hiện, và rồi sau đó cô thật sự đã đến bên cạnh tôi."
Hà Như Mộng nói với vẻ mặt hết sức ôn hòa, không hề oán trách người đối diện đã để cô chờ đợi.
Cơ Phồn Tinh lẳng lặng nhìn, kiên nhẫn nghe. Mười một năm, ai có thể yêu thầm một người suốt quãng thời gian đó? Hơn nữa người kia còn không biết sự tồn tại của mình. Chẳng có mấy ai làm được vì cuộc sống sẽ đổi thay từng ngày. Hoa nở rồi hoa tàn, duyên đến rồi duyên đi, ai có thể xác định ai là ai của ai, hoặc có thể mất cả đời cũng chẳng gặp được nhau.
Cô ấy là người đứng đầu doanh nghiệp lớn, là người khiến vô số đàn ông ngưỡng vọng, ước ao có được. Thế mà cô ấy lại chờ đợi một người phụ nữ trong vô vọng suốt mười một năm. Đó là cố sự hay đồng thoại? Phim ảnh hay kịch truyền hình?
Có biết bao người trong xã hội coi trọng vật chất hiện nay có thể làm được? Đối với nhiều người, tình yêu là một món hàng xa xỉ. Cũng có rất nhiều người có được liền ném đi, sau đó lại cất công đi tìm, cuối cùng chợt nhận ra mình đã quên đi cách yêu mà chỉ tìm kiếm vì bị kích thích.
Có thể cô gái trước mắt chính là người mình chờ đợi bấy lâu. Tuy bây giờ tình yêu chưa đủ sâu, hiểu chưa đủ thấu, nhưng cô sẽ đem mười một năm chờ đợi bồi thường thường lại hết cho cô ấy, sẽ yêu thương cô ấy thật đậm sâu, sẽ cưng chìu cô ấy hết mực, sẽ làm cô ấy trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất.
"Hình như tôi thích cô thật rồi."
Cơ Phồn Tinh cười rất nhẹ, rất hiền, trong đáy mắt đã không còn vẻ thẹn thùng, trốn tránh nữa mà là sự khẳng định, nghiêm túc.
"Ừm..."
Hà Như Mộng nghe xong không kìm được nước mắt, cuối cùng hai dòng lệ cũng hăng hái theo gò má chảy xuống.
"Đừng khóc, tôi sẽ yêu cô, sẽ học tập thật giỏi, sẽ xem cô là người duy nhất."
Cơ Phồn Tinh đưa tay lau đi giọt nước mắt trên má Hà Như Mộng, cô thật sự rất muốn cưng chiều cô ấy. Cô không biết và cũng không muốn biết yêu bao nhiêu mới gọi là sâu. Cô chỉ biết nếu cô ấy không bỏ cuộc thì mình cũng tuyệt đối không buông tay.
"Được, vậy chúng ta làm tiếp được không?"
Hà Như Mộng vô cùng hài lòng khi đã khai thông được Thỏ nhỏ. Nghĩ còn bài tập chưa làm xong cần phải giảng dạy, đó mới là một cô giáo tốt.
"Cái gì?... À, chuyện đó, hay là... hay là mai học tiếp được không?"
Hà Như Mộng bỗng nhiên đề cập lại vấn đề kia khiến Cơ Phồn Tinh lập tức trở nên ấp úng.
"Không được, hôm nay nhất định phải học xong, ngày mai chính thức thực hành."
Thái độ Hà Như Mộng quá cứng rắn, sao có thể làm nửa đường rồi bỏ được, à phải nói là mới vào khúc dạo đầu thôi, còn khúc sau mới then chốt.
"À, cái đó... Vậy cô làm luôn đi."
Cơ Phồn Tinh thật không có bao nhiêu can đảm, nếu mình không làm được thì cứ để người kia làm, sớm muộn gì cũng phải làm mà. Nói xong, tức thì nằm co thành con bạch tuộc.
"..."
Hà Như Mộng ức chế trước tình thế thay đổi, đây là tình huống gì thế này! Mình đang dạy cô ấy học mà, thế quái nào lại biến thành tự thân cầm súng ra trận?
Danh Sách Chương: