• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Như Mộng hiếu kỳ việc Cơ Phồn Tinh đang làm, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ sẽ phái người điều tra. Cô cảm thấy em ấy nhất định có cách xử lý của riêng mình, điều tra chẳng khác nào không tín nhiệm. Coi như đã biết em ấy làm gì thì sao chứ?! Ngăn cản hay giúp đỡ? Em ấy là người có chủ kiến, ắt hẳn sẽ biết nặng nhẹ.
Đôi khi, phụ nữ nên sống đơn giản một chút, cần gì phải gượng ép bản thân vì người khác. Chẳng phải ngốc một chút càng đáng yêu sao?
Hai người Lâm Nhuế bận rộn suốt một buổi tối, đến bảy giờ rưỡi, Cơ Phồn Tinh mới đi làm cơm. Hà Như Mộng dùng điểm tâm xong đi làm, còn cô tiếp tục ngủ.
Hà Như Mộng ngồi trong phòng làm việc nhìn núi văn kiện. Sản phẩm bị trộm đã qua ba ngày, hiển nhiên mức tiêu thụ của Lâm Trạch trong ba ngày nay tăng trưởng đột biến. Dù cô có tức tối hoặc không hài lòng thì biết làm thế nào đây? Sự tình thành ra như vậy, cô cảm thấy mình cũng phải chịu một phần trách nhiệm.
Xem văn kiện đến trưa khiến mắt vô cùng mỏi mệt. Cô đưa tay xoa xoa huyệt Thái dương, nghỉ ngơi một chút.
Qua hai phút sau liền mở website xem tin tức gần đây, vừa đăng nhập đã thấy dòng tin đập ngay vào mắt...
"Tập đoàn Lâm Trạch lấy trộm series tác phẩm Hải Chi Lam của Thụy Hằng", "Chủ tịch tập đoàn Lâm Trạch cưỡng gian thiếu nữ vị thành niên cách đây một năm rồi lấp liếm sự thật". Hai tin lớn chiếm đầu đề website.
Hà Như Mộng tò mò mở link liền nhìn thấy rất nhiều tư liệu và hình ảnh tổng giám đốc Thụy Hằng nhảy lầu tự sát. Người viết cung cấp rất nhiều thông tin, thậm chí ngay cả cảnh sát cũng chưa chắc có đủ tư liệu.
Vào xem tin thiếu nữ tự tử mà thấy giật mình, có thể nhận ra tác giả rất căm ghét cái ác, hoàn toàn kích động cộng đồng mạng vì phía dưới có đến mấy triệu bình luận chỉ trong một đêm, ngôn từ sắc bén, đa phần đều là công kích Lâm Trạch. Sự kiện này dấy lên sự căm phẫn chẳng cách nào che giấu.
Hai tin đăng cách nhau một tiếng, nhìn văn phong hẳn là cùng một người viết. Tuy tác giả đã sử dụng hai bút danh nhưng vẫn không thể giấu được cô.
Thời gian bố cáo chính là ba bốn giờ sáng nay, nghĩ đến Cơ Phồn Tinh cả đêm không về, chẳng lẽ chuyện này liên quan đến em ấy.
Không ai có thể chịu nổi đả kích này, hôm nay chỉ có hai tin thôi, biết đâu ngày mai còn đáng sợ hơn. Tác giả hiển nhiên muốn dồn Lâm Trạch vào chỗ chết, khiến nhà họ Cổ thân bại danh liệt.
Cổ Tuấn Hanh rất có năng lực, muốn tránh thoát cũng không khó lắm. Đề tài này có thể làm xã hội chú ý, chính phủ muốn bình ổn lòng dân phải chứng minh được ngọn nguồn mọi chuyện, nhưng cũng có rất nhiều người trong chính phủ muốn thoát thân hoặc ít hoặc nhiều cũng sẽ giữ mình trong sạch.
Lâm Trạch xảy ra chuyện, Hà Như Mộng rất lấy làm vui mừng, mặc kệ ai làm nên sóng gió, nhưng đây tuyệt đối là chuyện có lợi với cô.
Nhân viên của Thiên Lệ đều rất hứng khởi, khác hẳn với không khí âm trầm trong văn phòng của tổng giám đốc Lâm Trạch, nó giống như là điềm báo trước giông bão, khiến người ta nghẹt thở.
"Các người là đồ ngu sao? Chuyện mới xảy ra có mấy giờ mà chẳng ai tra được!"
Cổ Tuấn Hanh nhặt tài liệu trên bàn, hung hăng ném vào ba người đang đứng báo cáo ở phía trước. Tài liệu dày cộm đập vào đầu, vào mặt nhưng họ vẫn cúi đầu, không dám lên tiếng.
"Các người chỉ cần điều tra địa chỉ IP phát tin là ở đâu thôi! Chỉ có một chuyện đơn giản mà lại không làm được, giữ đám ngu ở công ty chỉ thêm lãng phí tiền. Cút hết cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy các người lần nào nữa."
Cổ Tuấn Hanh giận xanh cả mặt, công ty hiện giờ đang loạn tung tùng phèo. Sản phẩm mới đang được khách hàng ký kết, nhưng chỉ vì hai tin tức này mà toàn bộ đều bị từ chối.
Ông vốn chỉ muốn công ty có thể lợi dụng sản phẩm mới lần này mà thu được nguồn tài chính, ngờ đâu lại bị hai tin tức kia phá đám. Không chỉ có vậy, công ty sớm muộn cũng sẽ bị ban ngành chính phủ triển khai điều tra.
Chuyện đã qua ba năm, vì sao lại bị khui ra? Năm đó, rõ ràng chuyện đã được bịt kín kẽ không một lỗ hổng, xem ra ông ba phong lưu kia đã gây phiền toái lớn cho công ty rồi.
Có lẽ sau lưng có ai đó nhún tay vào, Cổ Tuấn Hanh càng nghĩ càng thấy mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như thế. Rốt cuộc ai muốn dồn Lâm Trạch vào chỗ chết? Thậm chí còn khiến Cổ gia thân bại danh liệt. Chẳng biết sau lưng Thiên Lệ có cao nhân nào giúp đỡ, không thể tra được địa chỉ IP phát tin, nhất định là sớm có dự mưu.
Thôi kệ, không nghĩ nhiều nữa, Cổ Tuấn Hanh cũng bó tay rồi, cơ mà giờ khắc này, gã bỗng nghĩ tới Sài Phong. Dựa vào thế lực xã hội đen, hẳn là rất dễ dàng giải quyết chuyện này.
Cầm điện thoại di động gọi một dãy số, qua hồi lâu mới có người nghe.
"Sài bang chủ, đã lâu không gặp."
"Đúng vậy, đã lâu không gặp, bất quá cũng không cần phải gặp. Tôi biết lý do anh gọi cho tôi, nhưng lần này tôi không muốn xen vào chuyện của anh. Chúng tôi sẽ không đắc tội người ta, có thể không đắc tội thì mắc gì phải vướng vào. Anh đã đắc tội người không nên đắc tội rồi, Thanh Thành chúng tôi không thể giúp, cho dù có năng lực cũng tuyệt đối không đấu đá với người ấy. Anh hiểu chứ!?"
Sài Phong là người thông minh, hôm qua Cơ Phồn Tinh chỉ đến để cảnh cáo thôi mà mới có mấy tiếng đã xảy ra chuyện. Đúng là không thể trêu chọc. Xã hội đen có quy tắc của xã hội đen, không thể vì một tên không quan trọng mà phá vỡ quy luật.
Cổ Tuấn Hanh nghe Sài Phong nói xong lập tức hiểu được người kia đã tìm anh ta cảnh cáo trước rồi. Xã hội đen cũng không dám đắc tội thì đó nhất định là nhân vật vô cùng ghê gớm. Lần này, ngoại trừ đánh cắp tác phẩm của Thiên Lệ ra thì Lâm Trạch không hề gây thù với ai nữa, nhưng Thiên Lệ làm gì dính líu tới xã hội đen, vậy rốt cuộc là ai ?
"Sài bang chủ, ý của anh là người kia đã tìm đến anh, hơn nữa còn cảnh cáo? Với quan hệ bao năm giữa chúng ta, chắc hẳn Sài bang chủ cũng biết kết quả chứ?"
"Tổng giám đốc Cổ, Sài Phong tôi ra đời không phải một hai ngày, anh uy hiếp tôi như vậy chẳng có tác dụng gì đâu. Dù anh có nói mấy chuyện đó ra cũng sẽ không có ai tin. Qua cầu rút ván, anh cố mà nhớ cho kỹ, là chính anh tự đặt mông mình vào bãi phân, không ai lau giúp được. Tôi còn có việc phải xử lý, không tranh cãi với anh nữa, nếu không tôi đã tặng quà lớn cho Lâm Trạch ăn mừng rồi."
Sài Phong thầm tức giận vì Cổ Tuấn Hanh dám uy hiếp người. Nếu gã không nể mặt giao tình và giao tiền bao năm qua thì gã tuyệt đối sẽ đánh Lâm Trạch thêm một chùy hết bò dậy nổi.
Cổ Tuấn Hanh nghe tiếng dập máy liền biết hy vọng duy nhất đã không còn nữa. Gã cầm điện thoại vứt mạnh xuống đất, rốt cuộc lần này đã đắc tội với ai mà đến một chút xíu tin tức cũng tra không được. Đây là lần đầu tiên gã cảm thấy uất ức đến vậy.
Giữa trưa, Hà Như Mộng cho phép nhân viên phòng thiết kế nghỉ, tuy ai cũng cao hứng nhưng vẫn phải thừa nhận áp lực cực lớn, đặc biệt là giám đốc thiết kế. Cô phải trả giá rất nhiều mới có thể bò đến vị trí này, khổ nỗi chỉ mới ngồi trên ghế được một năm đã xảy ra chuyện, áp lực lớn hơn Hà Như Mộng rất nhiều.
Mười hai giờ, cô lái xe về, vào nhà mới thấy ai đó đang nằm trên giường ngủ say như chết. Thấy em ấy ôm chăn ngủ như đứa bé liền muốn trêu chọc một chút.
"Chị về rồi hả? Tối rồi đó ư?"
Cơ Phồn Tinh ngủ rất cạn, vừa nghe tiếng mở cửa đã cảm nhận được hơi thở quen thuộc, không nhìn người cũng biết là ai.
"Em thấy sao?"
Hà Như Mộng cảm thấy rất buồn cười, người này vẫn chưa tỉnh ngủ, mặt trời chói chang mà lại tưởng là ban đêm. Phòng ngủ này rất sáng, dù có kéo hết rèm cửa sổ cũng có thể cảm nhận được ánh sáng bên ngoài. Em ấy quả thật là còn chưa tỉnh ngủ.
Cơ Phồn Tinh hí hai mắt liếc nhìn Hà Như Mộng rồi nghiêng người nhìn cửa sổ. Ánh sáng chói chang đến thế kia mà, ngay cả nói dối cũng khó lòng khiến người ta tin.
"Chị ăn cơm chưa? Để em đi nấu."
Cơ Phồn Tinh ngồi dậy duỗi hai tay dụi dụi mắt ngáy ngủ, sau đó xuống giường xỏ giày, nhưng thả chân xuống tìm tới tìm lui chẳng có, chẳng lẽ ban sáng cô đã vứt đâu đó khác rồi. Nghĩ vậy nên Cơ Phồn Tinh nằm sấp người tìm kiếm. nhìn thấy giày liền mang vào rồi đi rửa mặt.
Hà Như Mộng khẽ nhếch môi khi chứng kiến một loại động tác cùng dáng vẻ mơ màng của em ấy. Cô không dám mở miệng vì sợ một khi lên tiếng sẽ dọa người ta ngất đi.
Rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ mà, nấu ăn rồi có đốt luôn nhà bếp không đây?
Qua năm phút đồng hồ, người kia từ toilet bước ra, nhìn thấy Hà Như Mộng đứng bên giường có chút đần độn, nghi ngờ hỏi:
"Chị buồn ngủ?"
Lần này, Hà Như Mộng không thể giữ bình tĩnh, trông mình như đang buồn ngủ ư? Sao mình có thể ngủ trong khi em ấy đi làm cơm được?
"Em thật sự tỉnh rồi?"
Hà Như Mộng duỗi hai tay bưng mặt Cơ Phồn Tinh lên. Cô muốn nhìn rõ người này đã tỉnh táo thật chưa. Bình thường em ấy cứ như minh tinh vậy, giờ nhìn bộ dáng này, đố ai tin em ấy từng là hoa khôi đại học Hàn Lâm, đúng là đời không như mơ.
"Tỉnh rồi, bất quá..."
Cơ Phồn Tinh nhếch miệng nở nụ cười rồi đưa tay ôm lấy lưng Hà Như Mộng, sau đó canh lúc người kia sơ ý liền nghiêng đầu hôn lên.
"Hương vị không tệ."
Lần này coi như Hà Như Mộng đã bị dọa trước sự chủ động của người này rồi. Nhìn đoán không ra em ấy hôn trộm lành nghề như thế.
"Tỉnh rồi thì đi nấu cơm đi, chị đói quá."
Hà Như Mộng như cô gái nhỏ đang yêu. Cơ Phồn Tinh có lúc rất khô khan nhưng cũng không quá cố chấp, không dễ nhìn thấu. Giống bây giờ vậy, cô hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi em ấy sẽ chủ động.
"Được thôi, lời của vợ chính là thánh chỉ, không dám không nghe theo."
Cơ Phồn Tinh thả Hà Như Mộng ra, cười cười đi xuống lầu.
Hà Như Mộng vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng, Cơ Phồn Tinh càng ngày càng đáng yêu. Dáng vẻ như vậy hoàn toàn khác xa trước kia, bỗng nhiên lưu manh tức giận, đôi lúc rất khô khan lại còn lạnh lùng như băng. Có vẻ em ấy mang rất nhiều mặt nạ, chỉ có trút bỏ từng lớp ra mới có thể đến gần trái tim của em ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK