Giữ tháng mười, Lâm Trạch tuyên bố phá sản, Thiên Lệ thu được tòa cao ốc. Hà Như Mộng chẳng thèm tính toán tài sản đó có giá trị bao nhiêu, cũng không hỏi Cơ Phồn Tinh đã giở trò gì, nhưng lại rất để ý chuyện ăn chia của em ấy với Lâm Nhuế. Tục ngữ nói đúng, 'làm vợ nên tích cóp một ít quỹ đen'.
Đến tháng mười một, Thái hậu cùng Thái Thượng Hoàng từ nước ngoài trở về, nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ hòa thuận quá nên cũng không có ý làm kỳ đà. Họ dứt khoát bảo muốn đi du lịch thêm một thời gian nữa, báo hại Cơ Phồn Tinh đành phải dùng lý sự cùn để nói với vợ là 'cả hai vừa xác lập quan hệ nên ba mẹ cần ra ngoài thích ứng, đến khi ổn định sẽ chuyển về nhà ở!'
Thái hậu sao lại không hiểu ý trong lời nói này, cho nên có chết cũng không đồng ý. Thái Thượng Hoàng vì muốn chăm sóc Thái hậu nên dự định từ chức ở trường học nhưng hiệu trưởng chỉ đồng ý cho ông nghỉ dài hạn. Thái Hậu cũng giao việc ở Bệnh viện lại cho người khác để có thể thảnh thơi cùng Thái Thượng Hoàng sống thế giới của hai người.
Giữ tháng mười một, Thái Thượng Hoàng nói 'sương mù trong nước quá dày', ông muốn dẫn Thái hậu ra nước ngoài nghỉ phép. Cả hai chỉ để lại một tờ giấy rồi xách hành lý ra đi, bắt đầu sống thế giới lâu dài của hai người.
Sương mù dày đặc bao phủ khắp thành phố S khiến Cơ Phồn Tinh cảm thấy vô cùng lười biếng. Thứ bảy, cô nằm trong ngực của Hà Như Mộng đọc truyện tranh rất an nhàn.
"Em thật sự không có ý định ra ngoài sao? Tiểu Lâm tử nói muốn đi đâu đó để 'tạo ra con người', chẳng lẽ em không có ý định này?"
Gần đây có người bảo muốn nuôi trẻ con, Hà Như Mộng cũng muốn một đứa, nhưng Cơ Phồn Tinh lại nói gì mà 'mùa đông sương mù quá dày, không thích hợp mang thai!', gì mà 'không đến bệnh viện, thụ tinh trong ống nghiệm rất khó, hơn nữa cô vẫn chưa nghĩ ra ai phù hợp sinh đứa nhỏ này!'
"Chị đừng nghe đứa não ngắn kia nói bậy, gì mà tạo ra con người chứ? Người phụ nữ xấu xa nhà cậu ta tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu. Họ chỉ vừa mới bắt đầu sống chung thôi, tự dưng sinh ra một đứa nhãi con đoạt vợ, cô ta làm gì chịu chứ!"
Cơ Phồn Tinh chăm chú đọc truyện tranh, cô vốn không tin chuyện Lâm Nhuế muốn sinh em bé.
Tivi trong phòng khách được Hà Như Mộng vặn nhỏ xuống, cô đoạt lấy quyển truyện trong tay Cơ Phồn Tinh, lần nào nói chuyện em ấy cũng đánh trống lảng. Lần này, cô tuyệt đối sẽ không để người kia lơ là.
"Vậy ý em là năm sau chúng ta sẽ sinh con?"
Mùa đông không được thì mùa xuân hoặc là mùa hè cũng có thể. Hà Như Mộng thật sự rất muốn sinh em bé, cô luôn cảm thấy có con rồi thì trong lòng sẽ có cảm giác an toàn.
"..."
Có thể không nói gì được không? Cơ Phồn Tinh thật không biết tại sao Hà Như Mộng lại chấp nhất chuyện con cái đến vậy. Sống thế giới hai người như bây giờ không tốt ư, tại sao cứ phải lôi ra một đứa quỷ nhỏ vào cho thêm rối?!
"Em không có ý kiến."
Cơ Phồn Tinh không thèm nhìn Hà Như Mộng, hai tay chống lên sofa ngồi dậy, sau đó cô cầm lấy điều khiển từ xa chuyển đến kênh pháp chế.
Hà Như Mộng vừa nhìn thái độ liền biết Cơ Phồn Tinh không muốn có con. Em ấy nói Trạm Cẩn Tịnh muốn sống thế giới hai người nhưng thật sự có phải thế đâu.
Cả hai đã ba mươi tuổi rồi, nếu bây giờ không sinh con thì về sau sẽ rất khó. Vả lại người lớn tuổi sinh con không tốt lắm, đợi đến khi con lớn rồi thì hai cô cũng đã già, làm sao còn có thể đi qua thế giới của hai người. Cơ hội thấy được cháu nội, cháu ngoại là cực kỳ nhỏ. Cuộc sống kiểu gì cũng sẽ có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, bây giờ có thể làm lại không chịu làm thì sau này có hối hận cũng không kịp.
"Em không thì thì để bàn lại sau. À chị hai của chị nói tháng mười hai này sẽ về đấy."
Sáng sớm, Hà Như Mộng đã nhận được điện thoại của người đã biến mất cách đây mấy tháng, cô cũng không biết nên nói với Cơ Phồn Tinh thế nào vì cô sợ em ấy sẽ có mâu thuẫn tâm lý.
"Cái gì? Bà chị khốn kiếp kia chịu về rồi à? Khi nào, chuyến bay mấy giờ?"
Nghe được kẻ đầu sỏ hại đời mình rốt cục cũng chịu xuất hiện, Cơ Phồn Tinh kích động hỏi một loạt vấn đề.
Hà Như Mộng thấy phản ứng kích động quá mức của Cơ Phồn Tinh liền cảm thấy hối hận. Hai chị em họ gặp nhau sẽ không chém lộn đấy chứ!? Khả năng này rất lớn.
"Họ chỉ nói là tháng mười hai trở về, chị cũng không biết lúc nào. Bây giờ tới đó còn đến nửa tháng, sao có thể xác định được thời gian cụ thể."
"Ừa."
Cơ Phồn Tinh lộ vẻ thất vọng, cô còn tưởng mình có thể báo thù, nhưng lại không biết ngày về.
"Thất vọng lắm à? Chị ấy nói chúng ta ở đây đi, hai chị ấy sẽ về Hà gia. Cha mẹ chị đã biết mọi chuyện, Cơ gia và Hà gia là một nhà, không được dọn ra ngoài, cũng không được ở chung. Chị nghĩ chúng ta ở chỗ này rất tốt, để hai chị ấy ở Hà gia."
Hà Như Mộng nói xong cũng không định nghe ý kiến của Cơ Phồn Tinh vì cô muốn ở lại Cơ gia. Nói vậy thôi chứ thật ra cô muốn hòa hoãn mối quan hệ của Cơ Phồn Tinh và Cơ Hạo Nguyệt một chút. Nếu chị em họ mà ở chung một nhà thì trận thế giương cung bạt kiếm sẽ diễn ra mỗi ngày, phải sáng suốt tách họ ra mới được.
Hà Như Mộng có tâm tư riêng, Cơ Phồn Tinh cũng có tính toán của bản thân. Cô không biết người ở nhà họ Hà có dễ nói chuyện hay không, nhưng nhìn cách sống của hai chị em Hà gia là biết lối cư xử hiếm có, chí ít không thể kém Thái hậu và Thái Thượng Hoàng tí nào đâu.
"Sống ở chỗ nào cũng được, em đi đâu thì chị đi đó."
Hà Như Mộng không biết Cơ Phồn Tinh đang suy nghĩ hay có ý xấu gì.
"Chị của em về rồi, vậy em vẫn làm ở công ty hay rời đi?"
Cơ Hạo Nguyệt trở về thì ai sẽ làm Giám đốc? Cô tin Cơ Phồn Tinh không hề thích làm ở vị trí đó. Không phải Thiên Lệ không tốt, mà là em ấy không thích bị trói buộc.
Cơ Hạo Nguyệt tính tình tùy tiện, có thể thích ứng ngồi làm mãi tại một chỗ. Cơ Phồn Tinh thì lại khác, em ấy khôn khéo, hiểu được biến báo, lại không thích bị người khác bắt ép, hạn chế tự do.
Cơ Phồn Tinh đi rồi thì Như Mộng làm gì còn tâm trí hứng thú làm việc nữa. Thật khó suy đoán mọi chuyện sẽ phát triển như thế nào.
"Mấy hôm trước về Cơ gia, em có nhắc đến chị với ông nội. Ông bảo nếu muốn sống cùng chị thì em nhất định phải về Cơ gia. Chị dâu lại đang mang thai nên anh họ em ngày nào cũng phải ở cạnh chăm sóc. Do anh ấy không thể đến công ty nên sẽ tạm thời để em tiếp quản. Em không có kinh nghiệm, còn anh hai và chị dâu đã đi Australia. Anh ba thì bị người ta truy đuổi chạy nạn khắp nơi, khả năng về nhà đoán chừng sẽ về giá trị âm."
Cơ Phồn Tinh nói như khóc, đàn ông nhà họ Cơ chẳng ai có tiền đồ, gã nào cũng như quả hồng mềm bị vợ quản nghiêm, không chỉ có như thế, điều khiến người ta nén giận chính là: ông chủ oai phong của một công ty vừa về đến nhà liền biến thành vú em siêu cấp. Chẳng lẽ đàn ông nhà họ Cơ đều sinh sai giới tính.
Hà Như Mộng ôm trán ai oán, cô cảm thấy đàn ông Cơ gia chẳng khác gì Hà Gia, nhưng mấu chốt là dòng họ em ấy không chỉ ba mà có đến tám người.
"Còn mấy ông anh khác thì sao? Chị thấy em trai thứ Tám của em cũng được đấy chứ."
"Anh Tư ở rể. Anh năm thì phụ xướng phu tùy, theo vợ đến Đế Đô làm bác sỹ thú y. Anh sáu và chị sáu đã di cư ra nước ngoài sống, kiên quyết không về nước. Cậu em thứ bảy thì bỏ công ty theo gái rồi. Còn thằng em thứ tám kia đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, nó thích con gái của một đại tướng mà người ta vốn chẳng thèm đếm xỉa tới."
Cơ Phồn Tinh càng nói càng đau khổ, chẳng có gã đàn ông nhà họ Cơ nào biết hiếu kính bề trên, có vợ rồi sẽ quên tổ quên tông.
Nghe Cơ Phồn Tinh nói, Hà Như Mộng không biết nên an ủi sao. Xem ra ông nội muốn em ấy về nhà thật rồi.
Dù Cơ gia không có đàn ông bảo vệ sản nghiệp thì chỉ cần ông Cơ thôi đã có thể nhẹ nhàng giải quyết. Vì sao hết lần này tới lần khác đều muốn Cơ Phồn Tinh trở về? Cơ gia cần một người cầm lái, Cơ Phồn Tinh có năng lực rất giỏi, ngoại trừ lười biếng ra, năng lực tuyệt đối không thua kém gã nào trong Cơ gia.
Hà Như Mộng nghĩ Cơ Phồn Tinh trở về Cơ gia, muốn ra ngoài cũng khó. Ông lão kia tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay. Tuy ai trong gia tộc cũng đều có cổ phần, Cơ Phồn Tinh không biết mình sở hữu bao nhiêu, nhưng tuyệt đối sẽ không ít hơn so năm phần trăm.
"Em có muốn chị ở chung với em không?"
Hà Như Mộng cảm thấy 'phụ xướng phụ tùy' như vậy cũng không tệ, sẽ chẳng có vấn đề gì khi giao công ty cho chị gái và Cơ Hạo Nguyệt. Tự mình bị kẹp ở giữa cha và vợ cũng không tốt lắm.
"Chị đừng bị ông Nội em gạt, đó là cạm bẫy đấy, vào dễ ra khó. Một mình em rơi vào bẫy là được rồi, chị không muốn đi làm thì cứ ở nhà, em có thể nuôi chị."
Cơ Phồn Tinh không chút do dự cự tuyệt, giơ hai tay lên phản đối.
"À... Nhưng chị không biết em kiếm được bao nhiêu tiền, chị dùng tiền cũng nhiều, lỡ như em nuôi không nổi, còn chị lại không đi làm thì chẳng phải là ăn bám đó sao?"
Hà Như Mộng hiểu ý cười một tiếng, còn cố ý kéo dài âm cuối.
Đi một vòng lớn, cuối cùng đã chịu vào đề.
Cơ Phồn Tinh cảm giác sau lưng có một cơn gió lạnh thổi qua. Chị ấy bảo mình để dành quỹ đen đấy ư?
Lần này cô lấy của Lâm Trạch không ít, chẳng lẽ chị ấy muốn thu hồi?
"Chị không cần lo lắng, em tuyệt đối có thể nuôi chị. Mẹ em có tạo cho em một tài khoản tiết kiệm, công ty hàng năm chia hoa hồng cũng rất nhiều và đều ở chỗ của mẹ, để hôm nào em về lấy lại."
Cơ Phồn Tinh không có dự định công khai quỹ đen, nhưng vợ săm soi mình còn kỹ hơn hồ ly. Từ nay về sau, mình sẽ không còn cơ hội ra ngoài nhảy nhót nữa rồi.
"Em không nói thì chị làm sao biết. Chẳng lẽ em gạt chị sao? Tục ngữ có câu 'anh em cũng phải rõ ràng' vậy theo em thì chúng ta có nên phân chia tình trạng tài sản rõ ràng một chút?"
Hà Như Mộng cười gian tà, Cơ Phồn Tinh vừa nhìn đã toát mồ hôi. Giờ cô mới biết cưới vợ giỏi sẽ bị quản gắt gao.
"Cái đó, hic... Em đau bụng quá, đi vệ sinh trước nha."
Cơ Phồn Tinh vứt điều khiển từ xa xuống, sau đó ôm bụng lớn chạy lên lầu để lại phía sau âm thanh gầm rú.
"Cơ Phồn Tinh, em nghĩ em có thể trốn được sao?"
Hà Như Mộng trông thấy Cơ Phồn Tinh chạy nhanh như chớp liền tắt ti vi, theo sát lên lầu.
Danh Sách Chương: