• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ Hạo Nguyệt xem như đã thấy được bộ mặt thật của vị ma nữ này, hình tượng ngự tỷ cao ngạo, lạnh lùng phút chốc sụp đổ. Dẫu đã biết chị ta xấu tính nhưng đến tận hôm nay cô mới nhận ra thêm tuyệt chiêu võ miệng.
Hai người đến biệt thự của Hà Giai Kỳ ở, Cơ Hạo Nguyệt cũng không có ý kiến, chỉ cần nhà không dột mưa, đông ấm, hè mát là được. Nhà họ Hào, họ Cơ hay họ Mai cũng bình thường thôi, cô cũng không giống con gái bình thường thích nhà sang trọng.
"Em muốn uống chút gì không? Nước trái cây hay trà."
Hà Giai Kỳ buông vali đi đến tủ lạnh, vừa quan sát người đang ngồi trên sofa xem tư liệu.
"Có nước sôi để nguội không?"
Cơ Hạo Nguyệt hé miệng cười một tiếng rất dịu dàng.
Hà Giai Kỳ nghe nói thế đã đen mặt, sợ nổi nóng sẽ hỏng chuyện, chẳng lẽ sở trường của người phụ nữ này là chuyên đối nghịch với mình sao?
"Không có."
"Vậy có nước ép trái cây không?"
"..."
Đại tiểu thư thật sự là khó phục vụ, Hà Giai Kỳ sắp nhịn hết nổi rồi, cả hai vừa mới đến thì lấy đâu ra nước ép trái cây. Cô thấy tình huống hiện tại cũng lười hỏi, bèn rót hai ly nước chanh trong tủ lạnh đưa tới trước mặt người nọ.
"Uống này không?"
Chậc chậc, Cơ Hạo Nguyệt nhìn thấy sắc mặt không vui của người kia, trong lòng càng sảng khoái gấp trăm lần. Có đôi khi, đối nghịch cũng vui.
"Uống, có người hầu hạ mà, ngu gì không uống."
Cơ Hạo Nguyệt nhận ly uống từng ngụm từng ngụm, tiếng 'ừng ực" vang vọng khắp phòng khách. Năm giây sau đã uống xong cả ly nước chanh vào bụng, sau đó cô cầm ly lắc qua lắc lại, trên mặt lộ vẫn chưa thỏa mãn.
"Mới uống hai hớp đã hết rồi!"
Cuối cùng Hà Giai Kỳ cũng biết mình đã làm đúng ý của người phụ nữ này. Bộ dáng tức giận đã chuyển thành gương mặt buồn cười, cô lập tức đoạt lấy cái ly trong tay Cơ Hạo Nguyệt.
"Cho em luôn ly này, hôm nay chị sẽ cho em uống đã mới thôi."
Cô nhét ly của mình vào tay Cơ Hạo Nguyệt rồi xoay người đi tới tủ lạnh lấy ra một bình nước chanh.
"Chưa đủ thì còn cả bình đây."
"..."
Cơ Hạo Nguyệt trợn tròn mắt, người phụ nữ này thật đúng là không thể trêu ghẹo.
Cơ Hạo Nguyệt biết nên biểu lộ sắc mặt thế nào khi đã lỡ chọc giận ma nữ. Ngẫm lại thì người ta từ thành phố S xa xôi đuổi theo mình rất vất vả, mình không thể quá đáng, hiện tại chỉ cần nói lời ngon tiếng đẹp là được rồi. Chị ấy mà buồn thì bản thân mình lại càng không vui.
"Ha ha, không uống nữa, tối qua tôi ngủ không ngon lắm, phòng của tôi ở đâu vậy? Tôi có thể nghỉ ngơi được chưa?"
'Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách!' Cơ Hạo Nguyệt biết giờ phút này không trốn thì đợi đến khi nào? Dáng vẻ cắn răng nghiến lợi của ma nữ thật đáng sợ, nếu cứ như vậy cô sẽ chuốc lấy kết cục không hay.
Hà Giai Kỳ đã nhìn ra đứa kia rất thích bỏ trốn. Làm xong lại không chịu trách nhiệm mà nhanh chân chạy trốn. Giờ cô đã bắt được, nợ mới nợ cũ phải tính cho rõ ràng hết một lần.
"Lên lầu rẽ trái, phòng đầu tiên."
Hà Giai Kỳ cho người nọ biết vị trí, sau đó ngồi một mình trên sofa uống nước lạnh cho thư thái, làm dịu mệt nhọc. Người ta không đi thì mọi điều đều dễ nói.
Cơ Hạo Nguyệt thấy người nọ hoàn toàn không xem cô như người ngoài mà lại đối xử với cô như thể cô là chủ nhân của nhà này. Có ai đối xử như thế với khách không? Vả lại vali đồ đâu có nhẹ, làm thế nào mà một cô gái xinh xắn nhỏ nhắn như cô lại có thể khuân hết lên tới lầu hai? Người ta vất vả như vậy, thử hỏi có thấy đau lòng không?
Thời khắc này, Cơ Hạo Nguyệt tự xem mình là phụ nữ xinh đẹp yếu đuối, nếu khi xưa có ai nói vậy, cô chắc chắn sẽ túm cổ áo người đó giáo huấn một trận. Lúc ấy, cô thường xuyên tự cho mình là 'con đàn ông', hình dáng 'phụ nữ xinh xắn, nhỏ nhắn, yếu ớt' chẳng có nửa đồng Mao quan hệ với cô.
"Chị không giúp đỡ tôi sao? Tôi còn tưởng chị yêu tôi lắm, hóa ra chả có gì hơn."
Cơ Hạo Nguyệt hừ lạnh, mạnh miệng vậy thôi chứ trong lòng rất tủi thân.
Hà Giai Kỳ nghe nói như thế liền cả kinh đặt đồ uống xuống, miệng mở rộng nhìn người nọ, còn cho rằng đó nhất định là ảo giác. Cơ Hạo Nguyệt vốn không phải là người thích nũng nịu hay ra vẻ ngạo kiều, lời em ấy vừa rồi thật khó khiến người ta tin tưởng.
Cô mở to hai mắt nhìn người đang ôm hành lý, phồng má tức giận đứng ở bậc thang, biểu tình này thực sự làm người ta cảm thấy rất muốn thương yêu.
"Thì ra em cũng biết tôi yêu em."
Hà Giai Kỳ buông đồ uống xuống rồi cười hì hì đi đến trước mặt Cơ Hạo Nguyệt, sau đó cô khom lưng đến gần khuôn mặt tươi cười kia.
Khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp pha lẫn hương chanh tươi mát khiến Cơ Hạo Nguyệt hơi co rúm cổ lại. Chỉ có cô biết không khí bây giờ kỳ quái biết bao nhiêu.
"Chị... chị đến gần tôi như vậy làm gì?"
"Để chứng minh cho em thấy tôi yêu em bao nhiêu."
Hà Giai Kỳ híp một mắt, mày cong cong, cười đáng yêu.
Cơ Hạo Nguyệt lại không cho rằng Hà Giai Kỳ quá đáng yêu, trực giác đầu tiên của cô chính là 'nguy hiểm', người phụ nữ này cười quá sức gian tà.
"Không... Không cần chứng minh, tôi lên lầu."
Cơ Hạo Nguyệt kéo theo rương hành lý của mình quay người lên lầu, bước chân thật nhanh. Giờ phút này, cô đã sớm quên vali nặng bao nhiêu, dưới chân tựa như có lắp đặt ròng rọc chạy vèo vèo.
Hà Giai Kỳ thấy người kia chạy trối chết liền bám theo giúp em ấy xách đồ.
Lên trên lầu, Cơ Hạo Nguyệt buông vali, cũng chẳng thèm nhìn Hà Giai Kỳ lấy một cái, chỉ cúi đầu lầm bầm một câu: "Cám ơn", sau đó mở cửa phòng.
Sau khi vào phòng ngủ cô mới nhìn rõ được phong cách trang trí theo sở thích của mình. Đơn giản nhưng đặc sắc, lấy màu xanh lam làm chủ đạo, bởi vì cô thích biển nên từ nhỏ đã yêu thích đồ vật màu này.
Nhìn thấy cảnh tượng như thế cũng có chút rung động, cô yên lặng một lát mới quay người nhìn phía sau, không biết nên nói gì.
"Thích không?"
"Có lẽ thích."
Cơ Hạo Nguyệt không muốn để cho người đối diện quá kiêu ngạo, nếu không cô đã cao giọng tán dương xuất sắc rồi. Cô không muốn nhìn thấy người phụ nữ lòng dạ hiểm độc kia vui vẻ, không thôi sau này làm sao cô chịu nổi?
Hà Giai Kỳ cũng đoán được em ấy sẽ trả lời như vậy. Cãi nhau như thế mãi cũng không tệ.
"Không ghét là được, hai chúng ta tạm thời ở đây một thời gian, nếu có kế hoạch đến nơi nào tốt hơn sẽ dọn đi sau."
"Chúng ta ở chung một phòng?"
Cơ Hạo Nguyệt không thể tin nhìn Hà Giai Kỳ, chẳng phải đây là phòng cá nhân sao? Chẳng lẽ ý chị ta là hai người ở chung?
Nếu quả thật là như vậy, Cơ Hạo Nguyệt cảm thấy mình thà về khách sạn ở còn hơn ngủ chung giường với người này, kinh khủng biết bao nhiêu. Lần đầu gặp mặt đã hôn chị ấy, lần sau say rượu quá còn đưa người ta lên giường. Nếu lần này chủ động ngủ chung sẽ phát sinh chuyện không tưởng nào nữa đây. Lỡ có gì là đời mình coi như đã bị chú định chạy không khỏi bàn tay của người phụ nữ kia.
Nghĩ đến hình ảnh đơn giản còn sót lại của đêm hôm đó, cô thật không muốn phục hồi trí nhớ chút nào. Dù sao thì cô nhất định sẽ không ngủ chung giường với chị ta, mặc kệ bất cứ nguyên nhân nào.
"Đúng a, chứ em nghĩ sao? Em cũng đã hứa rồi mà, sao bây giờ lại nuốt lời?"
Hà Giai Kỳ lạnh mặt quan sát Cơ Hạo Nguyệt, cũng không còn bộ dáng tươi cười nữa, ngược lại khôi phục dáng vẻ cao ngạo, lạnh lùng như ở công ty.
Đây không phải là lần đầu tiên Cơ Hạo Nguyệt thấy người nào đó trở mặt trong nháy mắt, nên sức miễn dịch của cô tuyệt đối đạt tiêu chuẩn. Cô chỉ cảm thấy mình lúc ấy nhất thời hồ đồ mới nói vậy thôi, giờ suy nghĩ kỹ mới biết mình thật sự quá ngu. Mọi chuyện đều là ngươi tình ta nguyện, không cần bồi thường gì cả.
"Không có, bất quá tư thế ngủ của tôi thật sự quá bất nhã. Lỡ như không cẩn thận đá cô xuống giường, đến lúc đó để đồng sự biết được sẽ tổn hại đến danh dự."
Cơ Hạo Nguyệt cười ha hả nhìn chằm chằm Hà Giai Kỳ, khóe môi nhếch lên vô cùng ưu nhã.
"Hơn nữa nếu để người khác biết tôi với chị ngủ chung sẽ đồn bậy đồn bạ, nước bọt cũng có thể dìm người ta chết đuối, nên tách ra vẫn tốt hơn."
Cơ Hạo Nguyệt đến bên cạnh vali, chuẩn bị kéo đến nơi khác.
"Tôi và em kết hôn đi, công khai cho người ta biết rồi thì khỏi sợ gì nữa."
Cơ Hạo Nguyệt vừa muốn đạp cửa ra ngoài liền nghe thấy hai chữ "Kết hôn", chân lập tức ngừng giữa không trung, cô nhanh chóng xoay người nhìn về phía Hà Giai Kỳ. Kết hôn là cái quỷ gì? Ai muốn kết hôn với chị?
"Ha ha, chị kết hôn thì liên quan gì đến tôi. Để tôi về khách sạn ở cho dễ xử."
Cơ Hạo Nguyệt tuyệt đối không muốn kết hôn, cưới một người phụ nữ đầy lực uy hiếp như thế thì ngày tháng sau này của mình sẽ ra sao? Không cần tưởng tượng cũng có thể đoán được.
Mệnh lệnh của Thái hậu rất đáng sợ, nhưng người này cũng đáng sợ chẳng kém. So đo một lúc, dù sao Thái hậu cũng là mẹ ruột của mình, có chết cũng không quá khó coi.
"Em nghe cho rõ đây, tôi nói là... tôi... và... em... cưới... nhau, em cảm thấy tôi nên cùng người nào kết hôn?"
Nghe được Hà Giai Kỳ trả lời, Cơ Hạo Nguyệt cũng không dám cười nữa. Cô không có cách nào đả kích phần cảm tình chân thành đó được.
Ngẫm lại cũng đã bảy năm, ai sẽ nguyện chờ người đã lấy đi nụ hôn đầu suốt bảy năm. Tiểu Tinh Tinh cũng đã từng nói mình nhớ mãi không quên cô gái năm xưa, nhưng kỳ thật trong lòng cô cũng cảm thấy thích thích.
Trốn tránh bảy năm, cuối cùng lại trở về điểm bắt đầu. Không phải là cô không muốn kết giao, nhưng chẳng có ai cho cô cảm giác tin tưởng và kính ngưỡng cả.
Lúc vào công ty, lần đầu tiên thấy được chị ấy, cô đã cảm thấy chị ấy có thể đặt chân vào thế thế giới của mình, khí chất đó tựa như vầng sáng bao phủ ánh trăng, cao ngạo, thuần khiết, trong trẻo, lạnh lùng, không thể chạm vào. Dẫu biết chị ấy "Xấu xa", nhưng cô lại chưa bao giờ xóa được cảm giác ban đầu đó.
"Nếu như là như vậy, chúng ta... Chúng ta thử kết giao một chút đi."
Cơ Hạo Nguyệt cúi đầu, nhỏ giọng nói. Tay phải gãi sau ót, di chuyển sự chú ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK