Cơ Hạo Nguyệt và Hà Giai Kỳ cảm giác bầu không khí trong nhà hơi là lạ, muốn mở miệng hỏi cho ra nhẽ nhưng khi trông thấy dáng vẻ trầm mặc của hai đứa em cũng không biết nên hỏi thế nào.
Ăn xong cơm tối, cả hai lên lầu ngủ, Cơ Hạo Nguyệt thấy tình trạng không ổn lắm bèn lặng lẽ theo chị gái và Hà Giai Kỳ.
Cơ Phồn Tinh cũng không biết mình bị gì, chỉ cảm thấy trong lòng đầy bất an.
Âu Thích Tân là người cô không muốn nhìn thấy nhất. Trước kia, cô kết hôn cùng Hà Như Mộng, sau đó còn hao tổn tâm cơ sinh con. Đến bây giờ, cô không thể phủ định những hy sinh của chị ấy, nhưng chuyện bất đắc dĩ kia lại khiến cô cảm thấy bất lực.
Đoạn thời gian trước, cô đã rất kinh ngạc khi gặp mặt cô ta, vốn nghĩ đó chỉ là tình cờ, nào ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như thế. Sự tình đã phát triển đến mức này, ngay cả chính cô cũng không biết phải kết thúc nó như thế nào.
"Còn giận sao?"
Trong ánh đèn lờ mờ, Hà Như Mộng nằm trên giường thấy Cơ Phồn Tinh nhắm mắt liền biết em ấy chưa ngủ.
"Không, ngủ đi."
Tâm trạng của cô vào lúc này như bị ai đó xé rách từng chút một, rất rối bời. Cô chưa bao giờ cảm thấy tồi tệ đến thế, cũng không hiểu nổi bản thân muốn gì.
Cô thừa nhận cô rất ghét Âu Thích Tân, ghét đến tận xương tủy, ghét tất cả những ai dám theo đuổi Hà Như Mộng. Loại chán ghét đó không đơn giản là không thích, mà là sự chối từ bắt nguồn từ nội tâm, thậm chí cô còn nghĩ đến việc đưa người đó đi đến một nơi thật xa, tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện nữa.
"Chúng ta giải quyết xong vấn đề rồi ngủ được không? Em còn giận chuyện hôm nay sao? Chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, chị cũng không biết cô ta sẽ đến tiệm, thật xin lỗi."
Hà Như Mộng đưa tay ôm Cơ Phồn Tinh, giọng nói rung rung, thân thể căng thẳng.
"Chị không cần xin lỗi, không phải lỗi của chị. Ngủ đi, ngày mai còn phải làm việc."
Cơ Phồn Tinh đưa tay tắt đèn để bóng đêm vùi lấp đi tất cả bi thương.
Cô cứ lo sợ sẽ đánh mất tình cảm bao nhiêu năm nên luôn thận trọng nắm giữ, sợ chị ấy sẽ rời khỏi mình như lúc ở bệnh viện với bóng tối vô tận. Hiện giờ, cảm giác ấy càng thêm mãnh liệt, nội tâm tràn đầy sợ hãi.
Cô vốn cho rằng tình yêu chỉ cần cố hết sức gìn giữ sẽ được hạnh phúc, nhưng sự thật không phải như thế, có đôi khi rất mệt mỏi, thở cũng chẳng xong.
Âu Thích Tân dây dưa đến khi nào mới kết thúc? Phiền phức sẽ không ngừng kéo nhau đến. Cô không hiểu tại sao Hà Như Mộng không quả đoán cự tuyệt, để Âu Thích Tân náo loạn hết lần này đến lần khác. Chị ấy chưa từng nghĩ đến cách giải quyết triệt để mà lại tùy ý cô ta làm loạn, hết thảy đều không phù hợp với tính cách của chị ấy.
Cơ Phồn Tinh thậm chí còn hoài nghi Hà Như Mộng đã chán ghét đoạn hôn nhân này hay chị ấy cảm giác không được tự do.
Hà Như Mộng không nói thêm gì nữa, cô biết Cơ Phồn Tinh hiện giờ không muốn đề cập đến vấn đề này. Nhắm mắt lại để nước mắt tuôn rơi, sau đó chậm rãi biến mất.
Một đêm dài dằng dặc như trải qua cả mấy thế kỷ cuối cùng cũng đến sáng, Cơ Phồn Tinh vẫn thức dậy đi làm khá sớm, dù là thứ bảy nhưng rất bận rộn.
Hà Như Mộng ở nhà trông bọn trẻ, lúc tỉnh lại phát hiện bên giường xuất hiện hộp trang sức óng ánh, tinh xảo. Cô đưa tay mở hộp, một sợi dây chuyền sáng loáng hiện ra trước mắt, bên trên có một viên bảo thạch màu lục, phía trong còn khắc mấy chữ, "Mộng Mộng, yêu chị".
Cô trông thấy món quà đó liền bật khóc, người ấy bận rộn thế nào đi nữa cũng sẽ không bao giờ quên ngày này. Tất cả uất ức, tủi hờn bỗng chốc hóa thành cảm động. Yêu đến độ nào mới có thể bao dung tất thảy?
Cơ Phồn Tinh bận còn hơn cả trước đây, đêm nào trở về đều nồng nặc mùi rượu, cũng không biết nghiệp vụ gì cần phải uống rượu mỗi này như thế. Đến khi Hà Như Mộng tình cờ nghe được em ấy nói mớ mới minh bạch nỗi niềm riêng.
Hai người không phải có gì cũng nói thẳng ra được vì họ sợ sẽ đả thương người khác, nhưng họ nào biết sự lãnh đạm mới thật sự tổn thương người.
Cô muốn tìm cơ hội hỏi em ấy nhưng lần nào lên giường cũng ngủ mất bóng, cô vất vả lắm mới nhịn được đến sáng, cơ mà người ta lại bảo công ty bề bộn nhiều việc, trở lại hẵng nói. Cứ như vậy kéo dài hơn một tháng, đồng thời còn có thêm một chuyện quái dị - gần đây Âu Thích Tân hình như cũng bận bịu đến nỗi không có thời gian tìm cô.
Đối với Hà Như Mộng, người kia không quấy rầy, thời gian trôi qua ngược lại càng thêm thuận lợi. Dù Cơ Phồn Tinh bận rộn không có thời gian quan tâm cô nhưng được ôm em ấy ngủ mỗi ngày cũng là một chuyện cực kỳ hạnh phúc.
Sáu người trong nhà, trừ bỏ hai đứa bé, sẽ rất dễ dàng nhìn thấy tình huống gì sẽ xảy ra giữa bốn người. Cơ Hạo Nguyệt và Hà Giai Kỳ không biết em gái nhà mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng họ ngầm hiểu mối quan hệ của hai đứa nó gần đây rất kém. Ngày nào Hà Như Mộng cũng rất hoảng hốt như đã xảy ra chuyện gì đó, còn Cơ Phồn Tinh đến giữa đêm mới vác bộ mặt say khướt trở về.
Cả hai rất mẫn cảm với sự biến hóa này, họ nỗ lực đến hỏi Hà Như Mộng nhưng đối phương lại chẳng muốn hé răng, hoặc là chính em ấy cũng không biết vì sao lại phát sinh sự tình đó.
Để biết rõ ràng chân tướng sự việc, Cơ Hạo Nguyệt đã phái người đi điều tra và phát hiện Cơ Phồn Tinh thường xuyên ra vào quán bar. Chỗ đó cũng không phải là nơi em ấy thích, ngẫu nhiên đi vài lần còn bỏ qua được, nhưng thường xuyên ghé chơi là chuyện bất bình thường.
Những ngày này đều do Hà Giai Kỳ nấu cơm. Tối hôm đó, Cơ Hạo Nguyệt tan tầm không về nhà mà lại đến quán bar nhỏ tọa lạc ở Phú Hoa, địa điểm khá kín, người tới đây chơi rất ít, có vẻ như ông chủ của Bar này không dùng nó để kiếm tiền, chẳng có PR rầm rộ, ngay cả bảng hiệu cũng rất nhỏ, chỉ có hai chữ 'Không Về' đơn giản, hơn nữa chữ viết còn xiêu vẹo một độ nghiêng nhất định, nếu như không nhìn kỹ sẽ khó mà thấy rõ.
Người bình thường rất khó lý giải hàm nghĩa của hai chữ 'Không Về' này, là không có nơi để về? Hay khách đến đây đều có trái tim không còn nơi thuộc về?
Cơ Hạo Nguyệt rất ít đi bar, sau khi sống chung với Hà Giai Kỳ là triệt để bái bai. Bầu không khí bên trong quán bar kỳ quái rất khác biệt, nó không quá mức ồn ào, náo động, cũng chả có tiếng nói ầm ĩ của khách. Trên sân khấu vang lên một ca khúc tiếng Anh nhưng vì quá nóng lòng nên cô không để tâm tên của ca sĩ, chỉ là giai điệu có chút quen thuộc mà thôi.
Xuyên qua đám người, ở gần quầy bar, Cơ Hạo Nguyệt trông thấy thân ảnh quen thuộc, bên cạnh em ấy còn có một người khác khá quen, là Lâm Nhuế, đồng đảng của Cơ Phồn Tinh.
Thời điểm Cơ Hạo Nguyệt đi qua, thỉnh thoảng còn bị vài cô gái bắt chuyện nhưng cô chỉ lễ phép cười cười, đối phương thấy cô khéo léo cự tuyệt cũng rất thức thời bỏ đi.
"Uống nhiều rượu cũng không giải quyết được vấn đề."
Cơ Hạo Nguyệt không ưa nổi sự trốn tránh này của Cơ Phồn Tinh, cho dù là song sinh nhưng cô vẫn không thừa nhận mình cũng có tính này.
Cô đưa tay đoạt lấy ly rượu sắp vào miệng của Cơ Phồn Tinh rồi ngồi xuống bên cạnh em gái.
"Hóa ra là Tiểu Nguyệt Nguyệt a, đã lâu không gặp."
Lâm Nhuế không mấy ngạc nhiên khi thấy Cơ Hạo Nguyệt, lúc trước cô đã gặp qua mấy lần. Cô khách khí chào hỏi rồi ra hiệu gọi thêm một ly nước tới. Rất nhiều người biết Cơ Hạo Nguyệt không hay uống rượu ở ngoài, không biết có phải sau đại họa 'uống say làm bậy' kia hay chỉ là do cô không thích uống rượu.
"Đã lâu không gặp."
"Sao chị lại tới đây?"
Cơ Phồn Tinh có chút ngoài ý muốn, vừa uống có một ly nên vẫn còn rất tỉnh táo. Cô nghiêng đầu kỳ quái nhìn Cơ Hạo Nguyệt.
"Gần đây có người luôn say rượu về nhà nửa đêm, tôi có thể không lo lắng sao?"
Cô đưa lại ly rượu trong tay cho tiếp viên đổi lấy sữa bò.
"Thật xin lỗi."
Cơ Phồn Tinh cười khổ, cô không biết nên làm thế nào mới như thế. Nội tâm rối rắm và thống khổ kèm theo bộ dáng lo lắng của Hà Như Mộng càng khiến lòng cô đau đến không thở nổi. Cô không muốn tổn thương chị ấy nhưng cuối cùng vẫn làm. Cô biết bản thân ghen tuông rất vớ vẩn nhưng trong lòng luôn để ý thì biết làm sao?
"Tôi đến đây cũng không phải để nghe cô nói xin lỗi, huống chi cô đâu phải có lỗi với tôi."
Nhận ly sữa Cơ Phồn Tinh đưa rồi lại cầm thêm ly nước chanh. Cơ Hạo Nguyệt chẳng thèm dòm ngó đến mặt mũi của Cơ Phồn Tinh mà chỉ cúi đầu nhìn ly pha lê.
"Tôi biết."
Cơ Phồn Tinh thở dài, bả vai trĩu nặng, làm sao cũng không thẳng lên được.
"Biết thì làm ngay đi, đâu có mấy ai chịu chờ đợi chúng ta mãi. Thời gian đáng sợ lắm, hạnh phúc hôm nay nhưng mai sau sẽ chẳng còn ở cạnh."
Lâm Nhuế dừng lại một chút, tựa hồ đang suy nghĩ gì. đó: "Tôi là người từng trải nên hiểu chuyện hơn cậu đấy Tiểu Tinh Tinh. Yêu người ta thì cố mà trân quý, đâu ai biết ngày mai ra sao. Chúng ta vẫn luôn hối hận về những chuyện chưa thực hiện được hơn là chuyện đã từng làm."
Thời gian thoi đưa theo ánh đèn u ám, bây giờ đã chín giờ rưỡi rồi, khách tới ngày càng nhiều hơn nhưng toàn là phụ nữ. Ban đầu Cơ Hạo Nguyệt có chút hiếu kỳ, nhưng về sau mới biết chủ nơi này chính là Lâm Nhuế.
"Cậu biến thành bà già tang thương như thế từ bao giờ vậy?"
Cơ Phồn Tinh buồn cười nhìn Lâm Nhuế, cô rất ít khi nghe cậu ấy nói mấy lời sầu não vì thể loại an ủi này căn bản không phù hợp với tính cách của cả hai. Đại khái là từ sau thời điểm Lâm Nhuế chia tay Trạm Cẩn Tịnh, hai cô gặp mặt cũng sẽ không đối thoại nhiều về vấn đề đó nữa.
"Học theo cậu đấy. Chẳng phải trước kia cậu luôn khuyên nhủ tôi như thế sao, bây giờ tôi chỉ trả lại cho cậu thôi. Tâm tình của tôi lúc ấy có giống cậu bây giờ không?"
Lâm Nhuế không uống rượu, nước trong ly là nước quýt. Đôi khi Cơ Phồn Tinh cũng quở trách cô, chủ quán rượu lại không uống rượu.
"Quả thực là vậy, giờ thì tôi đã hiểu được tâm trạng của cậu khi đó."
Cơ Phồn Tinh cười cười, miễn bình luận. Ai cũng có thể an ủi người khác, nhưng họ sẽ vĩnh viễn không hiểu được người ấy thương tâm và đau đớn đến dường nào.
Danh Sách Chương: