Mọi người bên dưới sẽ nói cho bạn biết, chủ thớt tuyệt đối nghĩ nhiều rồi?
Bản năng luôn là thứ rất thần kỳ, cho dù tu thành tiên, biến thành người thì điểm ấy cũng không sửa đổi được, bằng không lúc trước Diệp Bạch cũng sẽ không nhất thời ngứa tay lấy viên châu lưu ly kia, trái lại hại mình hạ giới. Hiện tại khối thân thể này tuy không phải của mình, không biến thành hình mèo, nhưng vươn mấy vuốt nhọn ra vẫn không thành vấn đề.
Cho nên ngày đó…
Mua những món đồ chơi cho mèo về hắn liền nhịn không được đùa giỡn một phen, mà gặp tai họa sâu nhất chính là cái trụ cào móng cho mèo kia.
Loại chuyện nhỏ nhặt này ai sẽ nhớ rõ ràng chứ, bởi vậy hắn không nghĩ tới sẽ bị Cố Chiêu phát hiện, hiện tại hắn muốn dùng huyễn thuật che giấu đi thì có còn hữu dụng nữa không?
Bên kia Cố Chiêu dường như đã tự mình tìm ra được lý do.
“Chắc không phải là mèo hoang vào được chứ!” Cùng lúc đó, anh đứng dậy nhìn xem cửa sổ đã đóng chặt hay chưa, Diệp Bạch lập tức huyễn thuật cho một cánh cửa chưa đóng.
Lại không dự đoán được…
Cố Chiêu dạo qua một vòng đã trở lại, tuy không tiếp tục nói chuyện về mèo, nhưng cũng không đóng lại cửa sổ kia.
Diệp Bạch nghi hoặc nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm gì về chuyện này, mà miễn cưỡng rúc vào trên ghế sô pha ngủ thêm, dẫn đến một trận cười của Cố Chiêu. Người này tối hôm qua rõ ràng ngủ cả đêm còn tham ngủ như vậy, ai không rõ còn tưởng là không được ngủ đấy, nhưng anh tự mình đi qua xem, tự nhiên biết đối phương ngủ cực kỳ thoải mái.
Chính vào lúc này di động vang lên.
Lần đầu tiên trong đời ông chủ Cố cảm thấy nhiều việc thật sự phiền toái, nhưng nhìn thấy dãy số bên trên vẫn tiếp nhận, đối phương là một nhân viên cảnh sát. Nghe giọng nói rất quen tai, hình như là nữ cảnh sát quan tâm Diệp Bạch ngày hôm qua, sau khi kết nối thì do dự trong chốc lát mới hỏi, “Ông chủ Cố, về chuyện khẩu cung…”
Cố Chiêu nhìn thoáng qua Diệp Bạch, sau đó quyết đoán lắc đầu, lấy ra thời khóa biểu.
Rất rõ ràng xế chiều hôm nay còn có lớp, hơn nữa… so với hình phác thảo ánh nắng tươi sáng, gió mát mưa phùn đủ kiểu của các tiết khác, tiết học này lại là sấm sét vang dội.
Ông chủ Cố nhanh chóng hiểu ý.
“Buổi sáng ngày mai đi!” Anh nhìn nơi đó một hình phác thảo ánh mặt trời xán lạn, tâm tình vui mừng quyết định.
Bên kia do dự trong nháy mắt, tựa như muốn anh nhanh chóng đến, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì, song phương hẹn thời gian xong thì cúp điện thoại. Một giây sau điện thoại của Thẩm Mạc gọi tới, câu nói đầu tiên của đối phương sau khi kết nối là: “Cục cảnh sát tìm cậu ghi khẩu cung chưa, chưa thì tạm thời đừng đến đó.”
Thần sắc Cố Chiêu lập tức căng thẳng: “Sao vậy?”
“Sự tình một hai câu không nói rõ ràng được, chờ gặp mặt lại bàn.” Thẩm Mạc đương nhiên quyết định, “Cậu đang ở chỗ Diệp Bạch à, vậy tôi đến đó.”
Cố Chiêu: “…”
Diệp Bạch nghe toàn bộ cuộc đối thoại: “…”
Thẩm Mạc có thể đoán được Cố Chiêu và Diệp Bạch ở cùng một chỗ không có gì đáng trách, nhưng cứ trực tiếp nói qua đây hơn nữa không cần địa chỉ như vậy, chứng tỏ rõ ràng đã sớm biết chỗ ở của hắn. Mà phòng ở là mới mua mấy ngày nay, lúc trước Diệp Bạch cũng không nhắc đến, cho nên vấn đề này chỉ cần không ngốc thì đều hiểu được.
Cố Chiêu cũng đang lo lắng điều này, lần đầu tiên nhân cơ hội đi theo Diệp Bạch, lại không ngờ rằng vừa qua tay đã bị Thẩm Mạc bán rồi.
Việc này…
Ông chủ Cố đau đầu không thôi, nếu đối phương là những người khác thì anh hoàn toàn có thể không để ý tới, nhưng Diệp Bạch không giống vậy. Anh không muốn làm cho Diệp Bạch vẫn biểu hiện ra tín nhiệm đối với anh hoài nghi, đương nhiên cũng không thể tùy tiện nói dối. Bởi vì trong lòng anh biết đối phương rất thông minh, có thể dễ dàng nhìn thấu, dù không nhìn thấu… anh cũng không muốn.
Cuối cùng, chỉ có thể quyết định nói thật.
“Lúc trước phát hiện trong thẻ nhiều hơn một trăm vạn, nên đã kiểm tra nguồn gốc tài chính của em.” Chưa dứt, anh tận lực chà độ hảo cảm, “Trước đó em là cô nhi, cho nên tôi lo lắng…”
“À.”
Cằm để ở trên gối ôm, Diệp Bạch miễn cưỡng lên tiếng trả lời, thuận tiện hỏi: “Còn tra được cái gì, nói nốt đi.”
Phản ứng của hắn quá mức bình tĩnh, nhất thời khiến Cố Chiêu không lần ra được tình huống chính xác, bởi vậy không dám giấu diếm khai toàn bộ, thậm chí còn đặc biệt gọi điện thoại để Thẩm Mạc mang văn kiện đến. Diệp Bạch đối thái độ của anh tương đối vừa lòng, thích ý nheo mắt lại tiếp tục làm ổ, bên kia trong lòng ông chủ Cố có quỷ nhìn thời khoá biểu trên bàn, hỏi:
“Thời khoá biểu này là thế nào.”
Diệp Bạch nhìn thoáng qua, “Chiều nay cô giáo có hơi dữ dằn, đám học sinh đều gọi bà ấy là Diệt Tuyệt sư thái, tuy tôi không biết bà ấy đáng sợ thế nào. Nhưng có một chút phiền toái, chính là nếu không đi tiết của bà ấy thì sẽ bị trừ điểm học phần, đến lúc đó tốt nghiệp sẽ có vấn đề, cho nên vẫn phải đi.”
Cố Chiêu đã rõ, rất nhanh hiểu được mấy tiết học có cảnh gió và mặt trời chỉ sợ là có thể trốn.
Diệp đại miêu lúc đầu căn cứ theo hoàn cảnh Thiên giới thiết lập ra, hắn vốn đã quen căn cứ thời tiết để hiểu biết tâm tình đám đại tiên, hiện tại làm việc này tự nhiên rất dễ dàng. Bên kia Cố Chiêu nhìn lại thấy cực có ý tứ, thật sự là càng tiếp xúc càng cảm thấy thiếu niên rất hợp tâm ý.
Anh cảm thấy vừa lòng, rồi lại lo lắng việc mình lén đi thăm dò đối phương khiến cho Diệp Bạch bất mãn.
Lúc Thẩm Mạc đến đã là nửa giờ sau, tuy trên đường anh ta đã đoán được những văn kiện này là cho Diệp Bạch, nhưng cũng không xác định. Cho nên thông minh dùng túi giả bộ, từ bên ngoài tuyệt đối không nhìn ra cái gì không đúng, như vậy nếu mình hiểu lầm thì cũng sẽ không tạo thành tai vạ gì.
Nhưng vì sao… trong ánh mắt Cố Chiêu nhìn anh ta lại hàm chứa bất mãn chứ.
Đại trợ lý Thẩm tất nhiên không rõ lúc trước mình đã bán tình hình thực tế ra rồi, bởi vậy có chút không hiểu ra sao cả. Ông chủ Cố đương nhiên không có hứng thú tính toán với anh ta vào lúc này, trước tiên cầm văn kiện đưa cho Diệp Bạch, rồi mới nhớ tới chuyện Thẩm Mạc đã nhắc trước đó, nghe ngữ khí dường như có chút nghiêm trọng?
Nhưng chuyện ngày hôm qua, có gì khó xử lý ư?
Diệp Bạch tiếp nhận văn kiện cũng không nhìn kỹ, bởi vì vấn đề thời gian, nếu không đến trường thì không kịp giờ. Cố Chiêu tự nhiên tỏ vẻ muốn đưa người đi, vội vàng đuổi Thẩm Mạc: “…”
Anh ta bị lệnh cưỡng chế không được đi theo, giống như một người thứ ba quấy nhiễu thế giới hai người khác.
Má nó!!!
Nội tâm đại trợ lý Thẩm gần như hỏng mất, làm sao cũng không nghĩ ra có một ngày sẽ biến thành bóng đèn quấy rầy đời sống tình cảm của ông chủ, còn là loại lóe sáng lóe sáng kia nữa.
Phải biết rằng trước kia Cố Chiêu căn bản chưa từng nói đến yêu đương, ngay cả dấu hiệu cũng không có.
Đáng tiếc không ai bận tâm cảm thụ trong lòng anh ta, Cố Chiêu một lòng đưa người đến trường, thuận tiện quan sát biểu tình thiếu niên khi xem phần văn kiện này một chút. Bên kia Diệp Bạch cũng tương đối nóng vội coi trộm, nghe nói là tư liệu do đại trợ lý Thẩm một tay điều tra ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc đã tra được tới trình độ nào.
Hắn vẫn rất tin tưởng vào huyễn thuật của mình, bây giờ nhìn xem đơn giản là vì xác nhận.
Còn về việc Cố Chiêu kiểm tra chuyện của hắn, kỳ thật Diệp đại miêu căn bản không có cảm xúc không thoải mái linh tinh gì. Tuy rất không tự giác coi đối phương trở thành ‘người nuôi mèo’ chỉ thuộc về chính mình, nhưng Diệp Bạch vẫn rất rõ ràng đối phương cũng không phải linh thể hắn chế tạo ở Thiên giới, đây là một thân thể không cần linh lực.
Một nhân loại có tư tưởng của mình.
Hơn nữa đối phương dường như rất có tiền tài thế lực, người như vậy ở tình huống bình thường muốn tiếp xúc với người nào, tất phải hiểu biết đối phương. Huống chi hắn còn trả thêm tiền vào thẻ cho đối phương, ở trong biệt thự của đối phương, với tình huống bình thường đều sẽ kiểm tra lai lịch các thứ một lần.
Người ở thế giới này dường như đều như vậy, hắn cũng không cần cảm thấy có gì không ổn.
Càng huống chi, hắn kỳ thật luôn muốn biết mình làm việc có sơ hở hay không. Dù sao có tin tưởng hơn nữa, thì cũng là lần đầu tiên hắn ra tay ở hạ giới, khó tránh khỏi ý tứ muốn nghiệm thu kết quả. Nhưng khổ nỗi lúc trước luôn không có cơ hội, hắn cũng không thể tự mình đi thăm dò chính mình.
Dù sao cũng quá khó để giải thích, vạn nhất bản thân người ta không cảm thấy cái gì, hắn làm như vậy ngược lại phát giác ra cái gì thì phải làm sao.
Cứ như vậy, việc làm này của Cố Chiêu trái lại đã giúp hắn được một chuyện.
Phần đầu là chuyện cũ của nguyên thân, Diệp Bạch không có hứng thú đọc kỹ trực tiếp chuyển tới phần thứ hai. Bên trên ghi lại một vài hành động những ngày qua của hắn rất rõ ràng, nhưng cũng chỉ có những việc hắn nguyện ý để cho người ta nhìn thấy, một vài việc thông qua huyễn thuật ẩn tàng đối phương tự nhiên không có khả năng phát giác đồng thời kiểm tra ra được.
Diệp Bạch đối với lần này hết sức hài lòng.
Mà về lai lịch tiền của hắn, mới đầu kỳ thật chính là trúng ba giải thưởng lớn, một giải năm trăm vạn, ba giải là một ngàn năm trăm vạn.
Về sau hắn sử dụng số tiền này vào cổ phiếu, ánh mắt độc đáo kiếm được không ít, sau đó là đầu tư cửa hàng siêu thị, hiện tại kinh doanh không tệ, nhưng bởi vì cửa hàng nhỏ hơn nữa thời gian ngắn vẫn chưa hồi vốn. Nhưng quả thật là đang càng ngày càng tốt, hơn nữa không thể không thừa nhận ngày sau có lợi nhuận không nhỏ.
Lúc ấy Cố Chiêu đọc qua, không thừa nhận cũng không được, thiếu niên rất có thiên phú.
Lại xem mặt sau chính là mua nhà linh tinh, tóm lại vấn đề nào cũng không nhìn ra khác biệt gì, Diệp Bạch thấy rất vừa lòng.
Toàn bộ sự việc trong này đều không có tin vịt gì, đầu tư cổ phiếu cũng là dùng thực lực của chính hắn kiếm được, cửa hàng lại càng do Diệp Bạch khảo sát xong tự mình mua. Muốn nói có vấn đề, vậy có vấn đề nhất chính là số tiền vốn đầu tiên, hắn đương nhiên không có vận khí tốt đến mức cứ mua xổ số là sẽ trúng thưởng, trong đó đương nhiên có tác dụng của huyễn thuật.
Mà sau đó…
Diệp Bạch tuy không cứng nhắc như đám người Tưởng Tuyên, nhưng trong lòng cũng biết không thể dựa dẫm vào sức mạnh không thuộc về phàm trần quấy nhiễu sự vận hành của trần gian. Về phần số tiền kia, hắn không trúng thì người khác cũng sẽ không trúng, nhưng dù sao sau này cũng sẽ tự có nơi đi của nó, vì thế thông qua phương thức khác lại cho nhà nước xuất hàng xổ số một ít hồi báo.
Phương thức khác này đương nhiên là thuật biến đá thành vàng.
Hắn biến rất nhiều vật chất khác có trong một mỏ vàng đang được khai thác trong nước thành vàng, không thể hoài nghi phần nhân quả này được trả vô cùng sạch sẽ.
Quả thực không thể khen ngợi hơn!!!
Diệp Bạch tâm tình tốt đẹp tùy tay ném tư liệu ở trong xe rồi đi học, lưu lại Cố Chiêu không hiểu ra sao có chút không lần được tình hình chính xác chỉ có thể đi tìm Thẩm Mạc.
Vừa thấy mặt, câu nói đầu tiên của đại trợ lý Thẩm chính là:
“Đám côn đồ ngày hôm qua có chút vấn đề.” Không đợi Cố Chiêu hỏi là vấn đề gì mà kinh ngạc lớn như vậy, Thẩm Mạc đã thêm một câu, “Dương Siêu điên rồi.”
Cái gì???