Cho dù Diệp Bạch tự xưng lão đại, hiện tại cũng không ai cảm thấy có gì không đúng.
Dường như hoàn toàn là như vậy.
Bình thường rất nhiều chuyện đều là Lâm Kính đang quản, nhưng Diệp Bạch muốn nhúng tay Lâm Kính luôn sẽ nghe theo. Trước kia cảm thấy là rất cưng chiều ‘nam sủng’, nhưng hiện tại rõ ràng là tiết tấu lão đại nghiêm chỉnh muốn lên tiếng. Bọn họ rốt cuộc là ánh mắt gì, trước kia giống như người mù không nhìn rõ ràng, còn ở đó dương dương tự đắc.
Thế giới quan của mọi người bị đánh nát rồi cải tạo lại.
Hơn nữa bọn họ phát hiện Lâm Hảo là dị năng không gian lại có thể công kích, tuy rằng uy lực trước mắt không mạnh nhưng dù sao có thể vận dụng dị năng công kích. Đây chính là dị năng không gian vẫn luôn được xưng là chỉ có thể dựa vào người khác bảo vệ, người như thế đều có thể công kích lại, chính là lúc bị bọn họ cho rằng ‘mở tư khố’ chỉ dạy vài câu.
Từ đó…
Diệp Bạch đi ra ngoài cũng không ai khinh bỉ khinh thường, tuy rằng vẫn bị chú ý như ngày thường, nhưng là được kính ngưỡng sùng bái.
Lâm Kính càng cảm giác được chỗ khác nhau giữa thiếu niên và Lộ Đồng, cho dù trong lòng còn không muốn thừa nhận, cũng hiểu được đời này thật sự không phải người mà anh ta nhận thức.
Diệp đại meo thích làm nhất vẫn là ngồi ở trên ghế lái phụ ăn cá khô nhỏ.
Cách mạt thế bắt đầu đã nửa tháng, hắn còn chưa tìm được tung tích Cố Chiêu, nhưng hắn cũng không vội vàng. Có trí nhớ của bạn tiên, Diệp Bạch biết người nuôi mèo nhà hắn sống rất khá, hơn nữa còn thành lập một khu an toàn. So với Lâm Kính, hiển nhiên Cố Chiêu càng có thực lực cũng càng cường đại hơn.
Đợi cho thời cuộc ổn định một chút, hội hợp với Cố Chiêu là chuyện vô cùng đơn giản.
Diệp Bạch lại sờ ngọc bội trong tay.
Đó là ngọc bội hình khuyên, chất ngọc trong suốt trơn trượt, cảm xúc ôn lương rất thoải mái, lúc không có ai hắn sẽ lấy ra sờ một cái, tìm kiếm cái loại cảm giác quen thuộc lại có chút xa lạ. Cảm giác đó rất giống với khi nhìn thấy Cố Chiêu, rồi lại có một chút khác biệt, nhưng muốn cẩn thận cảm nhận, hắn lại không nhận ra được.
Thần niệm tiến vào trong ngọc bội.
Kỳ thật không gian cũng không phải rất lớn, chỉ mạnh hơn dị năng không gian bình thường rất nhiều mà thôi. Bàn tới chỗ đặc thù ở mấy đời khác, đời này quả thực cực kỳ bình thường. Diệp Bạch quan sát không gian như vậy giống với tầng hầm bình thường, nhưng cũng không tìm ra được nửa phần cảm giác quen thuộc khi tiếp xúc đến mới có.
Hắn đang đắm chìm trong đó, lại bất chợt phát hiện xe đã dừng.
“Sao thế.”
Diệp Bạch mở mắt ra, hỏi Lâm Kính đang lái xe bên cạnh, hiển nhiên anh ta cũng không rõ ràng, bởi vậy lấy bộ đàm ra hỏi chiếc xe đằng trước, sau đó phát hiện là bởi vì phía trước có người chặn đường. Loại chuyện này một ngày sẽ phát sinh mấy lần, cho nên Diệp Bạch cũng lười xuống xe, thậm chí ngay cả Lâm Kính cũng chỉ là giao cho người đằng trước xử lý.
Nhưng mà…
“Lão đại, người phụ nữ đó ôm đứa bé, khóc rất đáng thương.” Người nọ có chút do dự.
Lâm Kính xuống xe nhìn tình huống, kết quả vừa đến đã nghe thấy một tiếng hừ lạnh truyền vào trong bộ đàm, Diệp Bạch trừng mắt nhìn đi xuống theo. Người yêu của bạn tiên Lộ Đồng chính là dị năng hệ băng, người cũng không nhiệt tình, nếu không chạm đến chuyện của Lộ Đồng thì cảm xúc cũng không dao động nhiều lắm, lần này rõ ràng khác thường.
Xuống xe nhìn ra lại có chút thất vọng, bởi vì rõ ràng không phải người hãm hại Lộ Đồng.
Kỳ thật năm đó động thủ cũng chỉ có ba người.
Những người khác phần lớn là thấy chết mà không cứu hoặc là cố tình nhìn như không thấy, trước mắt Diệp Bạch đã xử lý hai người, người còn lại dường như cũng không nên xuất hiện vào lúc này.
Chặn đường là một người phụ nữ yếu đuối.
Đối phương ôm một đứa trẻ còn ở trong tã lót, đang lắp bắp khóc lóc kể lể, “Thằng bé đã mấy ngày chưa được uống sữa tử tế, tôi… Van cầu mọi người cho chút đồ ăn đi mà!”
Diệp Bạch liếc nhìn cô ta.
Quần áo không ngay ngắn cũ nát vô cùng, nhưng mà chất liệu lại cực tốt, trên mặt nhìn như mặt xám mày tro, nhưng vẫn phảng phất mùi son phấn không rửa sạch sẽ. Này điều này có lẽ người bình thường không chú ý đến, càng không ngửi thấy được, nhưng cái mũi của Diệp đại meo luôn không thích những mùi này, tự nhiên ngay từ đầu đã bị sặc đến lui về phía sau một bước.
Thành viên khác: “…”
Sau chuyện tang thi cấp bốn, bọn họ nghĩ tới rất nhiều việc, ví dụ nhân phẩm của Tưởng Chính, vị này liếc mắt một cái đã nhìn ra, còn có mấy việc khác cũng thế. Bởi vậy Diệp Bạch phản ứng như vậy, khiến rất nhiều người cho rằng người phụ nữ này có vấn đề, trực giác cũng lui về phía sau một bước, không hề tham dự.
Thậm chí một vị vốn đỡ người ta, cũng yếu ớt lui trở về.
Diệp đại meo sờ sờ cái mũi có chút ngứa, lần thứ hai nhìn về phía đứa bé trong lòng đối phương, đã lâu như vậy mà đứa bé cũng không động lấy một cái, phát ra một tiếng.
Người phụ nữ này thấy hắn nhìn, liền thay đổi một vị trí thuận tiện hắn nhìn đứa trẻ rõ ràng hơn.
“Đã mấy ngày không ăn gì, đói bụng ngủ thiếp đi rồi.”
Cô ta dùng vẻ mặt từ ái, trong con ngươi cụp xuống lại tràn đầy tính kế, lúc ngẩng đầu lên càng thêm điềm đạm đáng yêu, “Thiếu gia tốt bụng cho chút đồ ăn đi, bảo tôi làm cái gì cũng được.” Dừng một chút, cô ta lại thì thào bổ sung, “Chỉ cần có thể khiến bé con sống sót, bảo tôi làm cái gì đều được.”
Có mấy đội viên tâm địa thiện lương đã nhịn không được muốn giúp đỡ một phen.
“Lão đại.”
Một người trong đó nhìn Lâm Kính, cuối cùng vẫn đặt ánh mắt ở trên người Diệp Bạch, “Rất đáng thương, cho cô ấy chút đồ ăn đi!”
“Anh cho?”
Diệp Bạch nhíu mày, “Anh có thể dự chi ba ngày để cho, nhiều thì không được, bởi vì lúc đó phỏng chừng anh đều đói bụng đến mức không có biện pháp làm nhiệm vụ, đương nhiên cũng không có khả năng có đồ ăn.”
Người nọ: “…”
Những người khác liếc anh ta một cái, thầm nghĩ không học ngoan, loại tình huống này bọn họ gặp được bao nhiêu lần, trừ bỏ mấy lần số ít ra, tình huống khác Diệp Bạch sẽ không hề động lòng trắc ẩn. Càng đừng nói hiện tại đồ ăn trân quý, ở trong tay bọn họ cũng không có nhiều, phân ra một chút là một chút, chưa chừng bản thân có một ngày cũng đang chịu đói.
Vẫn có không ít người đều không nghĩ ra.
Nghe thấy Diệp Bạch phản đối, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ có mấy người dường như còn muốn nói cái gì, nhưng Diệp đại meo lập tức một câu, “Cô ta vừa nói cái gì đều nguyện ý, các anh sẽ không phải vì mong muốn nào đó chứ!” Nói xong hắn nhìn về phía mấy người đàn ông mang vẻ mặt thương tiếc kia, cảm thấy khả năng này thật sự rất cao.
Những người đó: “…”
Tuy nói đã là tận thế, đạo đức tan vỡ, nhưng bọn họ còn không phát rồ như vậy, chỉ là thấy đối phương thật sự đáng thương, hơn nữa đứa bé kia mới sinh ra không bao lâu. Nghĩ như vậy trên mặt đương nhiên sẽ hiển lộ ra, Diệp Bạch liếc mắt một cái là nhìn ra tâm tư của bọn họ, cười lạnh một tiếng khinh thường nói:
“Nói với các anh bao nhiêu lần, làm người phải mang đầu óc ra cửa, bằng không còn không bằng ở nhà, ít nhất sẽ không mắc mưu bị lừa.”
Dừng một chút, hắn lại bổ sung: “Mức độ nghiêm trọng của hậu quả thì xem mức độ ngu xuẩn của các anh, nhẹ thì mất tài vật, nặng thì có thể ngay cả mạng nhỏ đều chơi xong.”
Có người khó hiểu, một người phụ nữ yếu đuối mang theo đứa bé, có thể làm gì?
Diệp Bạch giễu cợt.
“Chưa từng đi qua giang hồ chưa từng xem phim truyền hình à, chưa từng nghe qua tiểu nhân và đàn bà là không thể chọc nhất hả, các anh không nghĩ xem là vì sao?”
Một người trong đó nhịn không được nói: “Không có chút bản lãnh, bọn họ không dám ra ngoài lưu lạc giang hồ!”
Đây là chuyện mà rất nhiều người đều biết, Diệp Bạch gật đầu, dáng vẻ trẻ con có thể dạy tiếp tục giáo dục, “Anh nhìn cô ta xem, yếu đuối như vậy, có thể nói cho tôi biết vì sao tận thế đã nửa tháng rồi vẫn còn sống.” Người nọ còn chưa suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, chợt nghe Diệp Bạch đã vạch trần hết thảy.
“Cho dù trẻ con đang ngủ cũng không thể vẫn không nhúc nhích, huống chi nơi này ồn thành như vậy, coi như không có sức lực để khóc cũng sẽ có chút động tĩnh, nào giống như hiện.” Hắn nhất nhất đảo qua đám người, trào phúng: “Độc thân chưa từng chăm sóc trẻ con không đáng sợ, đáng sợ chính là ngay cả chút thường thức ấy cũng không có.”
Người phụ nữ kia cả kinh, lập tức nói: “Chỉ đói ngất đi thôi.”
Diệp Bạch lười biếng nhìn cô ta, thầm nghĩ người sống người chết hắn còn không nhìn ra? Rõ ràng sớm đã không có hơi thở, đứa trẻ nhà ai ngất đi giống như đã chết như vậy, rõ ràng thân thể đều cứng ngắc.
Mọi người: “…”
Người lúc trước đỡ cô ta lập tức phản ứng lại, tiến lên thăm dò hơi thở đứa trẻ, sau đó lắc đầu với mọi người. Người phụ nữ kia vừa nhìn tình huống này liền dứt khoát bỏ đứa bé xuống, ôm lấy chân Diệp Bạch, giống như lơ đãng dùng bầu vú cọ vào chân, vừa dùng giọng nói hết sức dụ hoặc nói:
“Lưu tôi lại đi, tôi thật sự cái gì đều nguyện ý làm!”
Diệp đại meo: “…”
Dám! Buông! Móng! Chó! Của! Cô! Ra! Không!!!
Hai đồng đội bên cạnh thấy thần sắc hắn cực kỳ phẫn nộ, nhanh chóng muốn lên trước kéo cô ta, nhưng mà một giây sau lại thấy sắc mặt lão đại nhà mình đột ngột thay đổi, ánh mắt sáng lên cười ra.
Đây là… coi trọng rồi?
Nhưng thuận theo ánh mắt kia nhìn qua, mọi người lại dễ dàng phát hiện Diệp Bạch đang nhìn căn bản không phải người phụ nữ đó, mà là một người đàn ông đang từ trên chiếc xe bên kia bước xuống.
Cố Chiêu.
Lâm Kính dựa vào trí nhớ nhận ra người này, cũng âm thầm kỳ quái tại sao đối phương lại ở chỗ này.
Diệp Bạch cũng đã một chân đá văng người phụ nữ kia ra, đang muốn chạy qua lại cảm thấy có chút không ổn, đổi thành chậm rãi bước đi, làm bộ làm tịch còn cố bắt chuyện.
“Chào anh!”
Khi nói chuyện, hắn nhìn thấy hai người từ chiếc xe phía sau đi xuống, còn không phải là hai người lúc trước từng gặp mang Tưởng Chính đi à, vì thế nháy mắt một cái lập tức bổ sung:
“Trước đó đã nghe bọn họ nhắc tới anh, hôm nay vừa thấy quả nhiên bất phàm.”