Hiện giờ…
“Mặt này đánh thật vang!”
“Đúng đúng, nhìn xem Diệp Bạch diễn thượng tiên, nhìn lại thứ đạo diễn Vương quay ra, quả thực một bên là tiên một bên giả bộ mình là tiên.”
“Kém quá nhiều.”
Trên mạng phần lớn đều nói như vậy, đương nhiên còn có một đảng may mắn hoan hô, bọn họ lúc trước bởi vì Diệp Bạch có thể cự tuyệt quy tắc ngầm, cho nên dù phim không đủ đặc sắc cũng nhất định ủng hộ, hơn nữa chuẩn bị kỹ càng, lại không ngờ hiện giờ căn bản không cần bọn họ chống đỡ phòng bán vé cũng đã chật ních, tất nhiên là hưng phấn vô cùng.
Đoàn người Diệp Bạch cũng tụ với nhau ăn bữa cơm.
Nói là tiệc ăn mừng cũng không quá thỏa đáng, bởi vì đạo diễn Vương đối với bọn họ mà nói không tính là đối thủ, đả bại đối phương không có gì để chúc mừng, chỉ là tìm cớ để mọi người tụ lại. Lăng Kỳ và Tề Nhạc đương nhiên muốn có mặt, mặt khác còn có diễn viên thổ hào Hướng Ngôn cộng lại tổng cộng năm người, địa điểm chọn ở một ngôi nhà vườn vùng ngoại ô.
“Cá nơi này khá ngon,” Diệp Bạch nói với Hướng Ngôn, “Trong chốc lát nếm thử?”
Tề Nhạc rầu rĩ không vui, “Ngon chỗ nào chứ, kém hơn cá mà Cố Chiêu làm cho cậu nhiều, thật không biết sao cậu còn có thể ăn ngon như vậy.”
Mấy người đều nhìn về phía Lăng Kỳ, thầm nghĩ như vậy còn băn khoăn cá nhà người ta.
Lăng Đại đương gia: “…”
Bên kia Diệp Bạch đã chuyển động, Cố Chiêu ở một bên hỗ trợ rút xương chấm tương, mỗi món ăn vài miếng xong mới xem như trả lời vấn đề của Tề Nhạc, “Đồ ăn có ngon hơn nữa, anh cũng không thể ăn mỗi ngày được!” Cho nên đồ ăn ngon còn lại cũng cần nếm thử, sau khi ăn xong điểm tâm ngọt cũng muốn ăn, luôn không có khả năng cả đời đều chỉ ăn cá khô nhỏ!
Tề Nhạc: “…”
Gần đây anh ta vẫn đang cố gắng kiếm tiền, nhưng căn bản không sánh bằng Diệp Bạch, còn bị một ít quy củ thương trường gây sức ép đến nhức đầu.
Lăng Kỳ cứ vậy trơ mắt nhìn Tề Nhạc gầy xuống đặc biệt đau lòng, hơn nữa từ lúc bắt đầu đánh cuộc anh không gặp được con ngỗng ngốc này, đối phương giống như bận thế nào cũng không xong, bởi vậy đặc biệt hi vọng nhanh chóng chấm dứt, đương nhiên… Muốn thắng Diệp Bạch, cho dù là anh ra tay cũng không dễ dàng.
“Nhận thua cũng không mất mặt.” Anh ta ở một bên nhỏ giọng khuyên, “Thuật nghiệp có chuyên tấn công, nếu bàn về bắt cá ở trong nước, cậu ta khẳng định không được.”
Mọi người: “…”
Còn không phải à, anh để một con mèo xuống nước bắt cá, vậy có khác gì để con cá vui vẻ lên bờ nhảy nhót chứ, nhưng mà Tề Nhạc cũng như có suy nghĩ gì gật đầu.
“Nếu không chúng ta so bắt cá đi!”
Thân là ngỗng trắng, năng lực bắt cá của anh ta chính là thứ nhất thứ hai, trong yêu tu không có mấy người so được.
Hướng Ngôn không phải yêu tu, cũng không biết nguyên thân Tề Nhạc là con ngỗng, nghe vậy hơi có hứng thú nói, “Cần câu hay là dùng lưới bắt, tôi tự thấy có chút kinh nghiệm, muốn cùng nhau không?”
Tề Nhạc: “…”
Ba người Diệp Bạch: “…”
Dừng trong nháy mắt Diệp Bạch lập tức nói, “So thì so.”
Đến lúc đó không câu cũng không bắt, hắn trực tiếp dùng phép thuật nổ ra, không cần nghĩ Tề Nhạc khẳng định không phải là đối thủ của hắn, Lăng Kỳ bất đắc dĩ đỡ trán thầm nghĩ:
“Cậu luôn bắt nạt Tề Nhạc nhà chúng ta như vậy có ý nghĩa không.”
Diệp Bạch nhìn anh ta một cái, thần tình đều là, “Ngỗng ngốc tương đối dễ bắt nạt.”
Lăng Kỳ tức không nhẹ, đầu kia chính chủ Tề Nhạc lại đang vui vẻ ăn cá, anh ta đành phải đoạt đĩa nhặt xương cá ra, cũng không thể kém hơn Cố Chiêu quá nhiều được.
Hướng Ngôn nhìn cười khẽ.
Ngồi ở một bên, anh có vẻ thanh thản mà nhàn nhã, ngẫu nhiên uống một ngụm rượu trong chén.
Ăn đủ rồi Diệp Bạch nhìn nhịn không được trừng mắt nhìn, đột nhiên nhắc tới, “Tôi quyết định tiếp tục đầu tư hai bộ phim, Hướng Ngôn, diễn viên giao cho anh.”
Lăng Kỳ: “…”
Anh sai rồi, tên nhóc Diệp Bạch này căn bản không chỉ bắt nạt mình Tề Nhạc, cậu ta gặp ai cắn người đó!
Bên kia Hướng Ngôn cũng cười, “Không rảnh.” Tiếp theo không đợi Diệp Bạch truy vấn cũng đã tự mình nói ra, “Tôi đã đặt vé máy bay, chờ hai ngày nữa phần diễn hiện tại kết thúc thì ra nước ngoài chơi một chuyến, trở về cũng muốn đi đại giang nam bắc nhiều một chút, đại khái trong thời gian hai ba năm sẽ không nhận vai diễn mới.”
Diệp Bạch: “…”
Anh đừng tưởng rằng tôi không nhìn ra được anh đang nói láo, vé máy bay căn bản chưa đặt đúng không.
Nhưng đặt vé hay không cũng không khác, lấy năng lực kinh tế của Hướng Ngôn, dù mua trăm tám mươi tấm vé cũng không cần chớp mắt, quay đầu lại có thể cho bọn họ ra một tấm. Đừng nói không vé, tên này còn rất thông minh không nói mình muốn đi đâu, đến lúc đó nhiều quốc gia như vậy luôn có một nơi có thể bay, cho dù hiện tại đi sân bay nói không chừng có thể lập tức đi.
Diệp đại meo giựt giựt khóe miệng.
“Ngày đó nói còn dễ nghe hơn hát, lúc này mới hai bộ phim đã không muốn làm, đã nói muốn ‘hưởng thụ’ mọi việc cơ mà.”
“Tôi lại không ngốc.”
Hướng Ngôn lập tức nói, “Không thiếu tiền không thiếu thế, tôi việc gì phải chơi bạt mạng như vậy, người mà, có thể thoải mái qua cả đời ai nguyện ý bận muốn chết muốn sống chứ, tôi cũng không phải công tác cuồng.”
Anh ta luôn tùy tâm sở dục, muốn làm gì thì làm đó.
Tuy trước mắt bởi vì nhất bộ 《kiếm kinh tiên》 mà nổi tiếng, lại không nhận bất kỳ công tác nào, căn bản không muốn trường kỳ phát triển hoặc là kiếm tiền nhiều hơn. Dù sao anh không thiếu nhất chính là tiền, đến giới giải trí chỉ vì chơi đùa, chịu quay hai bộ cũng là bởi vì Diệp Bạch người này có chút ý tứ, nhiều hơn thì…
Xin lỗi, anh không tiếp!
Diệp Bạch tiếc nuối thở dài, người này quá thông minh không dễ bắt nạt, không giống như con ngỗng ngốc Tề Nhạc kia.
Hướng Ngôn rất hứng thú nhìn mấy người.
Gần đây vòng thương nghiệp của thành phố C bị bốn người trước mắt sắp chơi hỏng rồi, đầu tiên là Mục thị thay đổi người cầm quyền, mọi người còn đang chuẩn bị chế giễu phân bánh ngọt, thì phát hiện Cố Chiêu làm đồ ngốc nhiều năm quả thực còn khó đối phó hơn Mục lão, vì thế bởi vì khinh địch chịu thiệt không nhỏ, sau đó cũng không thể tìm về bãi.
Đây đúng là một tay thương nhân già đời, nào giống vừa mới bắt đầu tiếp nhận công ty.
Không biết bao nhiêu người chấn kinh.
Nhưng chờ bọn họ tiếp nhận sự thật này, lại phát hiện chẳng biết lúc nào Diệp Bạch đã xông vào vòng thượng lưu, cũng phân tới một khối bánh ngọt lớn.
Này này này…
Người ta còn không phải dựa vào Cố Chiêu trợ giúp.
Thủ đoạn của đối phương và Cố Chiêu hoàn toàn không giống nhau, người sáng suốt đã nhìn ra không chỉ đứng trên danh nghĩa, mà là chân chân thật thật đang làm việc của mình. Thiếu niên này thoạt nhìn lúc trước ở giới giải trí không quá nổi danh, lại thể hiện ra thiên phú kinh doanh cực tốt, chen chân đứng vững ở thành phố C.
Hiện ở bên ngoài đều bình là thiên tài thương giới.
Kỳ thật hai người trên coi như bình thường, khôi hài nhất vẫn là Lăng Kỳ và Tề Nhạc, đương nhiên, ‘đầu sỏ gây nên’ nhất định là Tề Nhạc không chạy.
Vị này hoàn toàn không hiểu vòng thương nghiệp.
Bởi vì anh ta đánh cuộc với Diệp Bạch, thêm lòng tin của Tề Nhạc đối với bản thân, cho nên anh ta kiên quyết không cho Lăng Kỳ hỗ trợ, chỉ tự mình lăn lộn ở khắp nơi, hậu quả đương nhiên có thể suy nghĩ là biết. Lăng Đại đương gia hiển nhiên sẽ không để cho loại hậu quả này phát sinh, cho nên vẫn luôn trộm ở sau lưng hỗ trợ, còn phải làm ra một bộ vô tội anh thật sự không hề giúp đỡ.
Dẫn đến…
Một ông chủ bình thường mới vừa khiến Tề Nhạc kiếm lời chút tiền trinh, bản thân có thể vớt được chỗ tốt từ trong tay Lăng Kỳ.
Chuyện này kỳ thật vô cùng bình thường, Hướng Ngôn nhìn lại cảm thấy thú vị, khiến cho anh kỳ quái kỳ thật vẫn là Diệp Bạch, “Lấy năng lực của cậu, chỉ sợ sớm đã có thể lăn lộn đạo diễn Vương kia muốn chết muốn sống, hai bàn tay trắng, vì sao phải chờ tới bây giờ, còn dùng phương thức chậm như vậy hơn nữa hiệu lực không tính tốt nhất.”
Điểm ấy anh nghĩ mãi vẫn không rõ.
Diệp Bạch nhìn anh ta một cái, khinh bỉ nói, “Uổng anh còn cả ngày đang diễn kịch, ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu.”
Hướng Ngôn: “…”
Anh ta vẫn luôn hiền hoà tự tin, đương nhiên sẽ không xù lông giống Tề Nhạc, bởi vậy không chịu chút ảnh hưởng chỉ chờ lời nói tiếp sau, trái lại khiến Diệp đại meo cảm thấy có chút không thú vị.
Diệp Bạch ho hai tiếng, mới nói, “Trong truyện đều nói như vậy.”
“Diễn viên luôn phải trải qua một loạt khó khăn, mới có thể thành công đẩy ngã nhân vật phản diện, cho nên tôi cuối cùng cho gã ta chút cơ hội, bằng không rất không có ý nghĩa.”
Hướng Ngôn: “…”
Anh ta xem như đã hiểu, vị này chính là nhàm chán giống anh ta.
Bởi vì không có truy cầu gì lớn lao, giá trị con người lại cực cao không thiếu tiền, cho nên anh du ngoạn khắp nơi vào giới giải trí, kỳ thật căn bản không thèm để ý nhận vai diễn, chỉ là giết thời gian tìm chuyện lý thú nhìn chút bát quái, mà Diệp Bạch sở dĩ không một lần giết chết đạo diễn Vương, cũng vì muốn tìm chút niềm vui, giống như mèo đùa chuột vậy.
Mà đạo diễn Vương này cũng rất phối hợp, một mực không ngừng muốn chết, hoàn toàn chứng minh một câu:
Không muốn chết sẽ không phải chết!
Còn về tiểu minh tinh ngày đó quấn quít lấy anh ta muốn vạch trần Diệp Bạch, gọi là cái gì Kiệt ấy thì gặp báo ứng sớm hơn, sự việc vừa mới phát sinh đã không còn trình diễn. Đối phương còn một lòng tưởng đạo diễn Vương làm, bởi vậy vắt óc tìm kế thông đồng những người khác, kết quả đương nhiên không tốt.
Có Diệp Bạch và Cố Chiêu, ai cũng sẽ không giúp gã.
Trong đó có một vị còn tuyệt hơn.
Người nọ nói: “Dạng vẻ cũng không tệ lại chơi được, tôi sẽ thỏa mãn một chút nguyện vọng của cậu ta, nhưng sẽ không cho cậu ta vai diễn, nhiều nhất để cho cậu làm diễn viên quần chúng.”
Nói trắng ra là, ngủ không trả tiền, diễn viên quần chúng còn cần anh tiến cử?