Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc chiến loại nhỏ chưa từng đánh cho đến đã ghiền như vậy, mãi đến khi trở về chủ hạm, một đám người Đế quốc vẫn vô cùng hưng phấn, quả thực muốn giơ Diệp Bạch giơ ném lên cao.

Diệp đại meo suýt nữa kêu ra tiếng, ‘lông’ đầy người đều xù lên.

Hắn tỏ vẻ:

Không kích thích chút nào được không!

Cố Chiêu vội vàng kéo mèo nhà mình đến bên cạnh mình, từng nuôi mèo đều biết, bản thân loại sinh vật này bò cao dẫm thấp, nhưng nếu có người ném lên thì sẽ sợ. Diệp Bạch dù không đến mức như thế, nhưng sinh lý cũng không thích bị người tung đến ném đi, vậy sẽ khiến cho hắn rất không thoải mái.

Sau này lại đánh mấy trận.

Diệp Bạch cũng không phải trận nào cũng xuất hiện, nhưng chỉ cần hắn lên sân khấu vậy nhất định là đại thắng, còn là cái loại Liên bang muốn chạy cũng chạy không thoát, người Đế quốc giết đến thống khoái.

“Không kém lắm.”

Híp mắt, thoải mái cọ chăn, Diệp đại meo lười biếng phân tích, “Liên bang hẳn sẽ không dây dưa như vậy nữa, rất nhanh sẽ có động tác mới.”

Cố Chiêu gật gật đầu.

“Hoặc là rút, hoặc là…” Anh chỉ ‘trứng ngỗng’ trên kệ để đèn đầu giường, nói, “Bọn họ sẽ đến.”

Charmaha nghe vậy nhanh chóng uy hiếp, “Các ngươi tốt nhất lập tức thả ta ra, bằng không bị bọn họ biết, tuyệt đối khiến cho các ngươi gà… gà chó không yên.”

“Không tồi, còn học được cả thành ngữ của bọn tao.” Diệp Bạch híp mắt cười.

Sau đó hắn đưa tay lột quả ‘trứng ngỗng’ này, hai ba lần đã lột thành ‘trứng gà’, vừa lột còn vừa rảnh rỗi nói: “Có điều lời uy hiếp mà mày nói quá không có sức sát thương.”

Charmaha: “…”

Dừng một chút mới nhớ tới lời cam đoan lúc khai ra hết trước đó, bởi vậy cả giận nói, “Ngươi nói không giữ lời.”

Cố Chiêu thầm nghĩ bọn họ chỉ đáp ứng lúc ấy không lột nó, hiện tại khác rồi, mà Diệp đại meo nhìn ngó ‘trứng gà’, cảm giác chơi còn thuận tay hơn ‘trứng ngỗng’ nên vô cùng vừa lòng, nghe nó chất vấn cũng không tức giận, chỉ trái lại hỏi một câu: “Không giữ lời đó, mày cắn tao đi nè!” Sau đó lại ném lên trên kệ đèn.

Cố Chiêu: “…”

Rốt cuộc là bắt đầu từ một đời nào, con mèo này đã biến thành như vậy.

Chiến trường bên ngoài Liên bang đã không thể đánh, lúc trước mới chỉ có một Cố Chiêu, hiện tại Diệp Bạch còn biến thái hơn Cố Chiêu năm đó, chỉnh đến một đám kẻ địch không dám có một chút dư âm phản kháng. Chỉ riêng việc thao tác cơ giáp đối phương đã quá nghịch thiên, làm cho người ta hoàn toàn không thể thoát khỏi cái loại trường hợp xấu hổ quân đội bạn biến thành quân địch.

Không phải là không có người nghĩ tới việc giết chết Diệp Bạch, nhưng ở trên chiến trường, việc này cơ bản là chuyện không có khả năng.

Trong cuộc chiến sau này, trừ hai người Lâm Tinh và Tương Vĩnh ra, bên cạnh Diệp Bạch còn có mấy chiến sĩ tinh anh che chở, hơn nữa bản thân hắn ở trong không gian giống như một mảnh lá rụng bay tới thổi đi, làm cho người ta không nắm được điểm rơi tiếp theo, lại luôn có thể đúng lúc tránh đi rất nhiều đạn pháo, khiến việc muốn bắn trúng cơ giáp của hắn quả thực muôn vàn khó khăn.

Quan chỉ huy Liên bang gấp đến độ tóc đều bị túm rớt không ít.

Thật sự là…

Bản thân muốn tiếp cận một người có thể điều khiển cơ giáp người khác đã không dễ dàng, thật vất vả liều mạng tổn thất lớn đến gần, nhưng vẫn không bắn trúng người. Chỉ cần một lần không thể thành công, cái người tên Diệp Bạch đó lập tức có thể trở tay diệt sạch cơ giáp đang tiến lên của bọn họ, phải biết đối phương điều khiển chính là cơ giáp cấp 2S.

Cố tình Charmaha bên kia lại không có tin tức.

Sau này lại phái thêm mấy tinh hệ cấp cao cũng không truyền lại tin tức hữu dụng gì, rất nhanh đã mất đi liên hệ với Charmaha, việc này khiến bọn họ càng thêm nôn nóng. “Một Đế quốc nhỏ mà thôi, quân sự yếu như vậy, lại cứ có vận khí tốt, có một Cố Chiêu không nói hiện tại lại tới một Diệp Bạch.”

Việc này trực tiếp làm cho kế hoạch thống nhất của bọn họ phải hoãn lại.

“Rõ ràng là chuyện tốt, đám người Đế quốc này sao cứ nghĩ không thông chứ.”

Quan chỉ huy phẫn nộ nói, “Đại Liên bang ta có quân sự mạnh, công nghiệp mạnh, ngay cả người đều thu vào cao hơn bọn họ, chấp nhận thống nhất, mọi người cùng nhau làm giàu cứ khó khăn như vậy à?”

Diệp Bạch: “Ha ha!”

Sau đó hắn thuận tay xé đầu quan chỉ huy này xuống.

Lúc trước hắn nhàm chán nên điều khiển cơ giáp ra khỏi thế lực phương mình, một đường khống chế cơ giáp ngầm của quân địch thuận lợi tới nơi này, lại vừa vặn nghe thấy một câu như thế.

Thật sự là không xé gã thì xé ai.

Nếu Liên bang gã thực sự mạnh mẽ như vậy, vậy để Đế quốc đánh thử xem, thất bại nhiều như vậy còn tưởng mình thiên hạ vô địch, tự đại cũng phải có một mức độ thôi chứ. Chiến tranh vĩnh viễn không phải chuyện một người có thể thay đổi kết cục, bất luận là Cố Chiêu hay là hắn, kể cả quan quân Nguyên soái cũng chỉ có tác dụng mang tính lãnh đạo, chân chính có ảnh hưởng mang tính quyết định vẫn là những quân nhân bình thường này.

Còn có lòng dân hướng tới.

Cho dù Liên bang bên kia có tốt hơn nữa, ở trong lòng dân chúng Đế quốc cũng chỉ có Đế quốc của mình.

Bọn họ trên trường quân đội, tòng quân, anh dũng giết địch, chính là vì đuổi đi những kẻ xâm lược này, trong lòng có mục tiêu đương nhiên mọi việc đều thuận lợi, trên chiến trường cũng càng thêm sắc bén.

“Phiền nhất là đám cả ngày tự cho là đúng như mấy người.”

Hắn liếc ánh mắt về phía hai gã quan quân liên bang khác bên cạnh, đối phương đang vẻ mặt khiếp sợ nhìn một màn này, một người hoàn hồn không thể tin chỉ, “Mày, mày cũng dám!”

Bổn meo dựa vào cái gì không dám?

Hắn biết những người này đang suy nghĩ gì, chỉ chính là thân phận đặc thù của quan chỉ huy, cho dù có cơ hội Đế quốc cũng chọn bắt giữ người mà không phải giết. Nhưng… “Tôi không có hứng thú mang đám não tàn này trở về, giết hay lưu không nói còn phải đàm phán với Liên bang mấy người, không bằng trực tiếp xé cho xong chuyện.”

Sau đó hắn xé luôn cả hai người khác nữa

Mãi đến lúc này, ba vị quan quân cấp cao của Liên bang mới biết được, cái người tên Diệp Bạch này không chỉ có thể khống chế cơ giáp, bản thân chiến đấu một mình cũng vô cùng cường hãn.

Bọn họ còn không kịp ấn nút cảnh báo.

Rốt cuộc có một lần kinh nghiệm giết chết Nguyên soái quân địch, biết đây là biện pháp thắng lợi nhanh nhất, Diệp Bạch nghĩ thầm trở về còn cần đánh Liên bang nữa không. Có điều lần này hắn cũng không phải tới vì quan chỉ huy này, xách ‘trứng gà’ Charmaha đặt ở trong túi áo ném lên trên mặt đất.

“Ngoan ngoãn chỉ đường, nếu không… Ha ha!”

Charmaha lập tức rụt cái cổ gần như không nhìn thấy, cảm thấy tên này tuyệt đối đang nghĩ đến việc lột nó thành một quả trứng cút.

Mà lúc đó, các quan Đế quốc đang thương thảo về việc ‘người’ tinh hệ cấp cao, đám ‘người’ này chắc chắn khó đối phó hơn quân đội Liên bang. Dù Liên bang có thế nào cũng chỉ mạnh hơn bọn họ một chút ở trên trên quân sự, nhưng ‘người’ tinh hệ cấp cao thì khác, bọn họ có thể lột da một người giả dạng làm hình dạng của người đó.

Thần không biết, quỷ không hay đã thay thế một người.

Thấp là quân nhân bình thường, trung đến một số sĩ quan, lên tới Nguyên soái đại nhân, cứ một tầng bị giả tạo như vậy, Đế quốc còn có thể chơi gì nữa? Hơn nữa ngày nào đó bị đám người kia tìm được cơ hội, vạn nhất trực tiếp lột da giả tạo cả lãnh đạo quốc gia thì làm thế nào, đến lúc đó Đế quốc còn tồn tại nữa không?

Hơn nữa…

“Lần này bọn họ chỉ năm mươi người, trên tinh hệ đó chắc chắn không chỉ có mấy người như vậy.”

Không nói đến văn minh cùng với khoa học kỹ thuật tinh hệ cấp cao, chỉ nói chiêu thức ấy đã khiến cho người ta khó lòng phòng bị, cho dù không vào lãnh đạo cấp cao, chỉ ở trong những dân chúng bình thường thôi cũng chịu không nổi rồi. Nghĩ thử mà xem, vợ anh đột nhiên không phải vợ anh, con anh đột nhiên bị ‘người’ lột da giả tạo, mẹ anh trong vòng một đêm…

Quả thực là tiết tấu thiên hạ đại loạn.

Chuyện này trước mắt còn nằm trong trạng thái được kiểm soát, nếu một ngày nào đó bị người phát hiện báo ra ngoài, vậy chỉ riêng việc làm yên lòng quần chúng đã khiến bọn họ lo trắng đầu rồi.

“Cố tình còn không thể giết.” Một vị quan quân buồn bực không vui nói.

Những câu uy hiếp của Charmaha còn ở bên tai, bọn họ tuy nhìn như không thèm để ý lại không thể thật sự không để ý tới, dù sao cái gọi là tinh hệ cấp cao thật sự quá biến thái.

Cố Chiêu nghe thảo luận không có kết quả, tâm tư lại bay tới chỗ meo meo nhà mình.

Bọn họ đeo máy truyền tin nhỏ, có thể nghe được tiếng của đối phương, lúc này anh đang vừa họp vừa chú ý động tĩnh bên kia của Diệp Bạch.

Lúc này Diệp Bạch đã mang theo Charmaha tìm đến đám người tinh hệ cấp cao còn lại.

Đám người kia được sắp xếp ở Liên bang cấp cao, chia nhau biến thành một đám quân nhân diện mạo không tồi, lúc Diệp Bạch tìm đến bọn họ, có một vài ‘người’ đang ở ăn rất nhiều, còn lại không phải đang uống rượu bia chính là thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm mỹ nữ trên TV, tóm lại sống khá thoải mái. Diệp Bạch xuất hiện làm cho bọn họ lặng đi một chút, ngay sau đó có người nhớ tới hắn là ai, lập tức nhìn chằm chằm Charmaha phẫn nộ nói, “Ngươi lại bán đứng chúng ta.”

“Các anh em lột da hắn.”

Nhưng mà… “Ta còn có da để lột không.” Charmaha cũng cả giận nói.

Đông đảo ‘người’ tinh hệ cấp cao vừa nhìn tình huống của nó, đánh giá không còn chút da, lập tức cảnh giác nhìn về phía Diệp Bạch, thầm nghĩ không phải là người này lột chứ!

Bọn họ lập tức bày ra hình thức chiến đấu.

Diệp đại meo nở nụ cười.

Mỗi người một kiểu không có chút phối hợp nào, chỉ vậy, cho dù nhiều hơn mấy người cũng không đủ hắn xé, nhưng hiện nay không thích hợp tạo ra động tĩnh quá lớn, bởi vậy trực tiếp khởi động cơ giáp lôi kéo đám ‘người’ này trực tiếp chạy ra khỏi quân hạm Liên bang, khiến cho một đám ‘người’ tinh hệ cấp cao ồn ào tức giận mắng to.

Đáng tiếc bọn họ thật sự nhất thời không thoát được dây thừng đang trói chặt.

Quân đội Liên bang nháy mắt đại loạn.

Một phi cơ địch lao từ trong quân hạm bên mình ra, phía dưới còn treo một đống ‘quân đội bạn’, sau đó tuôn ra sự thật quan chỉ huy cùng hai phó chỉ huy đều bị giết.

Lòng quân đại loạn.

Mà nhìn thấy ‘quân đội bạn’ làm cho bọn họ nhất thời không dám nổ súng, dẫn đến cuối cùng cũng không còn cơ hội nổ súng, khiến Diệp Bạch kéo một đường đã về tới trong vòng phạm vi thế lực bên mình. Mà quân nhân bình thường của Đế quốc đương nhiên đều là biết hắn, bởi vậy vừa thấy cơ giáp hình mèo lớn lập tức hỗ trợ che giấu, giúp hắn an toàn trở lại chủ hạm.

Đến nỗi người đi ra ngoài làm gì, những việc cơ mật như vậy không phải bọn họ nên biết, chỉ cần trợ giúp người một nhà là được rồi.

Đương nhiên, còn phải thông báo cho cấp trên.

Bởi vậy, các tướng quân Nguyên soái đang họp lập tức biết được tình huống, lúc nhìn lại, Diệp Bạch đã mang theo một đám ‘người’ tinh hệ cấp cao nhanh chóng đến phòng họp.

“Đây, đều là đồng bạn của Charmaha.”

Cố Chiêu bình tĩnh chỉ ra.

Mà một câu này lại làm cho đám quan quân sửng sốt một lúc lâu, cái gì, đều là người tinh hệ cấp cao, đều bị bắt tới, chỉ một mình cậu ta đi bắt?

Người nghịch thiên như vậy, anh nhặt được ở đâu.

Nói cho bọn tôi biết, bọn tôi cam đoan cũng đi nhặt một người trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK