Mẹ nó!!!
Ngày đó rốt cuộc là người nào không biết thường thức nói với anh ta rằng mèo không thể ăn ‘cá’ hả!!!
Thẩm Mạc toàn thân đều không tốt trở lại công ty còn chưa quá muộn, trở về lại nhìn thấy Cố Chiêu đi công tác trở về đang ngồi ở sau bàn làm việc không biết nhìn cái gì. Vẻ mặt đó rõ ràng không đúng, không giống như đang nghiêm túc bình tĩnh xử lý công việc, trái lại càng giống như… biểu lộ của mấy ngày trước khi gặp được Diệp Bạch.
“Làm sao vậy?” Anh ta tiến lên tò mò hỏi.
Nhưng không cần đối phương trả lời, chỉ nhìn lướt qua anh ta đã hiểu, sự tình quả nhiên liên quan đến thiếu niên kia. Đây là tư liệu mấy ngày trước anh ta điều tra được, sớm đặt ở nơi này của Cố Chiêu, chỉ là đối phương đã đi công tác nhiều ngày, cho nên kéo dài tới lúc này mới có thời gian xem.
Lại nói, anh ta cũng khó hiểu.
Hồ sơ Diệp Bạch sạch sẽ, tuân thủ quy củ bình thường nghiêm chỉnh, trừ việc hơi thảm chút thì không có gì xuất sắc đặc biệt. Nhưng trên thực tế người nọ rõ ràng lại không phải vậy, nếu không phải tướng mạo hoàn toàn giống nhau, mấy thứ này căn bản không làm giả được, bọn họ quả thực hoài nghi đây là hai người.
Hơn nữa: “Tôi vừa mới gặp cậu ta, cậu ta dường như đang nuôi một con mèo.”
Vẻ mặt Thẩm Mạc cổ quái, nghĩ đến mình lại bị thiếu niên xem thường thì có một chút rối rắm, nhưng vấn đề trọng yếu nhất mới khiến anh ta suy nghĩ cẩn thận, “Cậu ta rõ ràng đang ở ký túc xá, sao có thể nuôi mèo?”
Cố Chiêu vẻ mặt khựng lại, “Đi kiểm tra thẻ phụ* của tôi.”
(*: thẻ phụ cho phép khách hàng có quyền chia sẻ quyền lợi cho người yêu thương của mình)
Thẩm Mạc: “…”
“Cậu đưa thẻ phụ cho cậu ta á?” Làm sao có thể, mới gặp một lần, sau đó… đã cho thẻ phụ rồi?
Nhưng Cố Chiêu nói như vậy, anh ta làm trợ lý đương nhiên hành động nhanh chóng kiểm tra xem ghi chép thu chi của cái thẻ kia, kết quả… Ai có thể nói cho anh ta biết mắt của anh ta không có vấn đề gì đi.
“Nhiều… nhiều… nhiều hơn một trăm vạn.”
Cố Chiêu: “…”
Lúc ấy thật ra anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ là lúc thấy thiếu niên thay quần áo thì rơi cái ví rất nát ra, nên đã đưa cái ví lúc trước mình dùng. Lúc tiễn người đi anh mới nhớ tới, bên trong có một cái thẻ phụ của anh, cũng không biết là xuất phát từ tâm tư gì mà không ngừng lại, mãi cho đến lúc này mới nhớ ra.
Nhưng mà, “Nhiều hơn một trăm vạn?”
Không riêng Thẩm Mạc, ngay cả Cố Chiêu vẫn luôn bình tĩnh cũng có chút kinh ngạc.
Một trăm vạn kỳ thật cũng không nhiều, đừng nói Cố Chiêu, chỉ riêng lương hàng năm của Thẩm Mạc cũng có mấy trăm vạn, nhưng vấn đề là… “Cậu cho cậu ta thẻ phụ, kết quả người ta trả tiền cho cậu không nói, còn trả nhiều hơn một trăm vạn?” Đại trợ lý Thẩm mấp máy miệng, lại mấp máy miệng, rốt cuộc nói ra: “Hai người các cậu rốt cuộc là ai bao nuôi ai hả?”
Có ai thấy qua kim chủ cho người ta thẻ, kết quả tiền trong thẻ không những giảm trái lại còn tăng, có người như vậy để cho tôi bao không trời?
Nói trở lại: “Cậu thật sự quyết định…”
Cố Chiêu bất đắc dĩ xoa trán, bất đắc dĩ vì liên tưởng phong phú của bạn tốt, đành phải ném một đống công việc qua, thuận tay đuổi người ra khỏi phòng làm việc.
Còn chính anh…
Trong lòng chất chứa một đống nghi vấn.
Thiếu niên là cô nhi, hơn nữa lần trước gặp mặt còn phải làm thuê ở trong quán bar duy trì sinh kế, sao có thể có một khoản tiền lớn nhanh như vậy, tiền lấy ở đâu. Đối phương là nhớ nhầm thẻ nên để tiền vào thẻ của anh, dù sao có rất ít người bỏ tiền vào trong thẻ tín dụng, bởi vì không có lợi tức không nói, lấy ra còn phải nộp phí thủ tục.
Trong lòng ông chủ Cố ngứa như có con mèo đang gãi ở bên trên, nhịn không được cầm chìa khóa xe đứng dậy.
Lên xe lại cảm giác mình quá xúc động, vừa rồi Thẩm Mạc mới nói Diệp Bạch đi mua đồ dùng cho mèo, lúc này nhất định là đang ở nhà không ở trường học. Mà tư liệu của bọn họ là từ mấy ngày trước, khi đó căn bản không biểu hiện thiếu niên có phòng của mình. Dừng trong nháy mắt, Cố Chiêu gọi điện thoại cho Thẩm Mạc trên tầng: “Đi thăm dò xem cậu ấy mua phòng ở nơi nào.”
Trong lòng Thẩm Mạc vừa động, cười nói quả nhiên là động tâm rồi!
Cố Chiêu bất đắc dĩ cau mày, cuối cùng không phản bác lời này, tuy rằng chính anh lại cảm thấy không phải như vậy.
Diệp Bạch mua nhà đương nhiên là dùng giấy căn cước của mình, bởi vậy tra ra đặc biệt dễ dàng. Mà vừa có kết quả, Cố Chiêu đã ra ngoài lái xe đi tìm.
Thẩm Mạc: “…”
“Này!!!” Vẻ mặt anh ta không nói gì, “Hiện đã là tám giờ tối, tuy cái gọi là sống về đêm vừa mới bắt đầu, nhưng trời đã tối rồi, tối rồi đó!!!”
Cậu thật sự không phải định nhân cơ hội đi làm chút gì đó chứ?
Bên này Diệp Bạch đã sớm bỏ công việc ở quán bar, ngược lại dựa vào tiền từ việc biến đá thành vàng mua cửa tiệm, mở một gian siêu thị không lớn. Đối với thế giới này, hắn thích ứng tương đối nhanh chóng, mà bây giờ trải qua sự kiện mua đồ dùng cho mèo, hắn lại quyết định mở một gian cửa hàng bán đồ dùng cho mèo của riêng mình.
Người phục vụ nhất định phải biết rõ thường thức, không cần nói dối mèo không thể ăn cá.
Điểm này thật ra Diệp Bạch nghĩ đến khá nhiều, cái việc mèo ăn cá này ngay cả đứa trẻ con cũng biết, người đem một câu mèo không thể ăn đồ giống người lý giải thành mèo chỉ có thể ăn thức ăn cho mèo như Thẩm Mạc thật sự không nhiều lắm. Hơn nữa người phục vụ cũng không thể nói là không có thường thức, chẳng qua bọn họ càng nhiều là vì bán đồ, mấy thứ đó khách hàng không hỏi bọn họ tự nhiên sẽ không nói.
Bằng không đều cho ăn cá không thêm muối bổ sung dinh dưỡng, thì thức ăn cho mèo của bọn họ còn bán thế nào.
Hơn nữa…
Trừ Miêu đại tiên Diệp Bạch, rất nhiều con mèo nhỏ vẫn rất thích thức ăn cho mèo, dù sao ở dưới nhu cầu của những người yêu mèo, mùi vị hình thức của thức ăn cho mèo cũng càng làm càng tinh xảo.
Diệp Bạch ôm ý tưởng mở cửa tiệm, lại vòng vo vài vòng ở trên đường.
Hắn quan sát trang thiết bị trong cửa hàng bán đồ dùng cho mèo, đồ được bán bên trong, cùng với vị trí của mỗi mặt tiền cửa hàng và lượng khách. Qua nửa ngày, hắn đại khái đã có một ít hiểu biết rất nhỏ, cũng đã nghĩ kỹ nên mở cửa hàng ở nơi nào. Chỉ là ba gian mặt tiền ở nơi hắn vừa ý đều đã có chủ, vả lại mua bán không tồi, không nhất định có thể nắm bắt được tới tay.
Diệp đại miêu nghĩ nghĩ, thật sự không được hắn sẽ cho thêm tiền.
Dù sao, thứ khác không có, tiền thì hắn còn nhiều, rất nhiều.
Gian siêu thị được mở lúc trước cũng là vì che dấu tai mắt người khác, vì để cho người ta cảm thấy tiền của hắn không phải vô căn cứ, trừ lần đó ra hắn còn tính toán nho nhỏ để lộ ra một chút tin tức hắn đang đầu tư cổ phiếu. Dù sao nơi này dường như cũng từng có không ít người đầu tư cổ phiếu giàu sau một đêm, đương nhiên, phá sản nhảy lầu cũng không thiếu.
Lúc đi qua cửa hàng xổ số, Diệp Bạch dừng lại đi vào mua mấy tờ.
Trúng thưởng xổ số cũng là biện pháp tốt, không phải sao?
Có thể nói không cần quá nhiều thời giờ, chỉ cần cho Diệp Bạch thêm mười ngày nửa tháng, ai cũng sẽ không phát giác ra tiền hắn đột nhiên nhiều lên, ngược lại đương nhiên sẽ tiếp nhận. Hơn nữa, bọn họ sẽ tự cho ra lời giải thích hợp ở trong lòng, người ta vận khí tốt trúng thưởng xổ số, người ta sẽ đầu tư cổ phiếu, người ta có ánh mắt buôn bán, đầu tư siêu thị.
Tóm lại, thuộc loại người thành công có thể hâm mộ ghen tị hận.
Đến lúc đó, đừng nói lúc trước không có người nào có ấn tượng đối với cô nhi là hắn, ngay cả có cũng chỉ có thể cảm khái một câu ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, mà sẽ không nghĩ nhiều.
Đương nhiên làm việc này cũng không đơn giản.
Tuy Diệp Bạch là đại tiên, có chút pháp thuật, nhưng cuộc sống không giống đánh nhau, hắn đã rõ ràng mình không thể giống như ở Thiên giới, khó chịu một cái thì trực tiếp xé người. Bởi vậy chỉ có thể phủ thêm lớp da ôn hòa thiện lương, giả dạng thành một bộ tinh anh nói chuyện với người ta, cũng may ở Thiên giới hắn cũng thường xuyên ứng phó với các đại tiên như vậy, trái lại cũng không coi là làm khó hắn.
Vừa lăn lộn tìm kiếm, cũng không tính là không có kết quả.
Ba cửa hàng kia thì ra của cùng một chủ, đối phương không lộ mặt, nhưng người phụ trách việc này tỏ rõ không bán, nói là nơi này cho nhiều tiền hơn nữa cũng không thể bán.
Kết quả này thật sự khác quá xa so với chờ mong của Diệp Bạch.
Cũng may hắn cũng không phải những người trẻ tuổi cao hứng bừng bừng muốn gây dựng sự nghiệp, cũng sẽ không có thần sắc thất vọng không cam lòng gì, chỉ rối rắm sợ là ngày mai mình còn phải tiếp tục khảo sát, để chọn vị trí mặt tiền cửa hàng. Chỉ cần vừa nghĩ tới còn phải đi đường xa như vậy, Diệp đại miêu với bản tính lười nhác liền có chút ưu sầu.
Ngay cả đường về nhà cũng cảm thấy dài đằng đẵng, bởi vậy đi cũng không quá vội, nhưng hắn lớn lên rất đẹp, bộ dáng chậm rãi như vậy nhìn lại càng giống như đang nhàn nhã tản bộ.
Cố Chiêu híp mắt, cuối cùng vẫn buông tha cho việc dừng xe qua đó.
Một mình anh chạy xe ra làn xe, dừng ở ven đường đuổi theo hướng Diệp Bạch. Ông chủ Cố vẫn luôn có tiết tấu nhanh chỉ trong nháy mắt như vậy, cảm thấy có một người cùng chậm rãi đi với mình như thế cũng không tồi. Anh lập tức ném bỏ ý nghĩ trong đầu, nhìn về phía Diệp đại miêu nhàn nhã đi ở phía trước.
So với đường lớn, mèo nhỏ vẫn thích đường nhỏ hơn.
Bởi vì gần, hơn nữa ngõ nhỏ mà người thường thấy tối đen ở trong mắt Diệp Bạch lại không khó đi, một hòn đá nhỏ bên trong hắn đều nhìn thấy rõ ràng.
Cố Chiêu cùng đi phía sau lại nhíu mày, phải biết rằng đường nhỏ như vậy rất dễ xảy ra chuyện.
Đang nghĩ, anh đã nhìn thấy dường như có mấy người lộ rõ vẻ bất lương hỗn tạp đi vào, tóc của đám người đó nhuộm đủ mọi màu sắc, trên lỗ tai còn treo một loạt hoa tai, một tên trong đó thậm chí khóe miệng đã lộ ra nụ cười gian manh, rõ ràng cho thấy đang hướng về phía thiếu niên đi trong hẻm nhỏ.
Anh cảm thấy căng thẳng, nháy mắt đã bấm điện thoại cho Thẩm Mạc, sau đó ngay cả nói cũng sợ lãng phí thời gian chạy về hướng bên đó.
Bên kia…
Dương Siêu tránh ở trong góc chuẩn bị hiện thân đúng lúc, làm anh hùng cứu mỹ nhân một phen quả thực kinh ngạc!
Này này này…
Chẳng lẽ vở kịch mà anh ta tỉ mỉ trình diễn cũng bị Cố Chiêu cắt ngang? Ấn tượng về người này ở trong lòng Diệp Bạch càng không dễ hủy diệt, anh ta muốn tiếp tục chà độ hảo cảm không thể nghi ngờ là khó càng thêm khó.
Không được…
Dương Siêu cảm thấy không thể cứ bỏ qua như vậy, tâm quýnh lên cũng đã vọt vào ngõ tắt nhỏ.
Nói cái gì thì hôm nay cũng phải lộ mặt ở chỗ Diệp Bạch, vận khí tốt còn có thể lấy bộ dáng thanh niên tốt của xã hội, bạn học tốt của Diệp Bạch tiến vào mắt Cố Chiêu.
Đáng tiếc chính là…
Bởi vì Cố Chiêu đột nhiên can dự, Dương Siêu cảm thấy hơi loạn xông tới quá sớm, mấy người hỗn tạp kia còn chưa kịp hành động. Giờ phút này nghe thấy có người tiến vào không khỏi nhìn lại, theo ánh trăng không tính là sáng miễn cưỡng thấy rõ người đến, bởi vậy kỳ quái hỏi: “Sao vậy, chẳng lẽ nhận lầm người, người mà ông anh dùng tiền muốn bọn tôi đối phó không phải tên nhãi đó?”
Dương Siêu: “…”