Lần đó linh lực thế gian đang dần xói mòn, lần này cũng hoàn toàn không có linh lực.
Nguyên chủ tương đối đặc biệt.
Tự nhận là có thể khống chế thời tiết, muốn tinh không vạn lí hoặc là mưa to như trút nước đều không có vấn đề, thậm chí phạm vi nhỏ hắn còn tạo tuyết tháng sáu, khiến quan phụ mẫu địa phương sợ tới mức thanh tra toàn bộ án kiện của gần ba mươi năm trở về đây một lần, rất sợ có việc oan gì tạo thành.
Triều đình thậm chí còn phái khâm sai đặc biệt tường tra việc này.
Kết quả đương nhiên sống chết mặc bây.
Án oan án sai tra ra một đống, nhưng cái nơi nhỏ chỉ lớn hơn hạt vừng một chút này, oan lớn nhất cũng chỉ là phán gà thuộc về nhà họ Trương cho nhà họ Lý, hoàn toàn không tính là oan lớn.
Dù sao sự việc nháo ra quá lớn, nguyên chủ không còn dám làm cái gì nữa.
Nhưng sau này liên tục đại hạn ba năm, hoàng đế nước Nam Hiển phát bảng vàng, nói rõ chỉ cần có thể cầu trời mưa chính là quốc sư, trước kia có thân phận như thế nào đã từng làm chuyện gì đều không quan trọng. Vì thế nguyên chủ đã đi lấy bảng vàng, bắt đầu nghiệp lớn cầu mưa, có điều hắn chưa từng nghĩ đến việc mình cầu nửa ngày, cũng không rơi một giọt mưa.
Việc này đương nhiên là có nguyên nhân.
Để đại tiên như Diệp Bạch hoặc là người tu chân bình thường đến xem, nguyên chủ có thiên phú xuất chúng độc nhất vô nhị có thể câu thông thiên địa, cho nên mới có thể làm được việc cầu mưa tuyết. Mà hiện giờ hắn không thể tất nhiên là có người đang phá rối, giới tu chân phong tỏa một vùng này, dẫn đến chút năng lực bé nhỏ của hắn không cầu được mưa.
Việc này lại khổ tiểu bạn tiên.
Tính ra đến thế giới này mới là thảm nhất, nguyên chủ cầm một con bài xấu, không cầu được mưa sẽ bị trực tiếp xử tử, căn bản là không làm được cái gì.
Diệp Bạch bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Hắn nhắm mắt lại bắt đầu câu thông thiên địa, việc này đổi thành hắn làm, hiệu quả đương nhiên không phải nguyên chủ có thể so sánh, kết giới mà người Tu Chân thiết trí bị trực tiếp xuyên thủng, lại xông lên đưa dông tố tới… Một giây sau, các đạo sĩ nghiêm túc làm phép đều vui sướng nhìn hạt mưa từ bầu trời rơi xuống, tùy ý chính mình bị xối thành ướt sũng cũng không thèm để ý.
“Quốc sư, quốc sư thật sự cầu được mưa.”
“Thì ra…” Trên mặt người đó cũng không biết là nước mắt cảm động hay là nước mưa, hắn ta không lau mà trực tiếp hưng phấn nói, “Thì ra vừa rồi chúng ta khiêu khích thực sự có tác dụng.”
Có tác dụng cái len, tác dụng lừa dối người à?
Diệp Bạch đứng dậy đón gió.
Hắn vốn là tiên nhân, mặc dù khối thân thể này không linh lực nhưng lại có khả năng câu thông thiên địa, bởi vậy có thể ngăn cách mưa, đứng ở nơi đó lại càng có phong tư.
Kế tiếp chính là tổ chức yến chúc mừng.
Diệp Bạch may mắn kiến thức đến các loại mỹ thực của nước Nam Hiển, chọn món hắn thích ăn không chút khách khí, cuối cùng hoàng đế còn gọi người đóng gói đưa tặng rất nhiều. Hành động này khiến rất nhiều đại thần không biết nên nói gì, sôi nổi lắc đầu cảm thấy quốc sư không trang trọng, nhưng hoàng đế lại đặc biệt vừa lòng, quốc sư như vậy rất tốt.
Không can thiệp triều chính, không ảnh hưởng vương quyền của ông ta, còn về ăn… ông ta sẽ thiếu chút đồ này à?
Diệp Bạch thì không thèm để ý.
Hắn vẫn luôn sống rất tùy ý, từ lúc làm thương nhân ở mấy thế giới trước đã như thế, sau này cùng tham dự quyết sách quốc gia với Cố Chiêu cũng không khác gì, có rất ít việc gì có thể khiến cho hắn nhẫn nhịn né tránh. Cho dù đời trước Cố Chiêu vẫn luôn không ngồi vào vị trí cao nhất, làm cho bọn họ bị người kiêng kị thăm dò, Diệp đại meo cũng chưa bao giờ thu liễm.
Những người đó bởi vậy trái lại yên tâm đối với hắn không ít, dù sao nhìn… không có tâm cơ?
Người muốn tính kế bọn họ không phải là không có.
Lúc đầu họp thường xuyên bị nhắc đến kỹ năng thần kỳ ‘khống chế cơ giáp’, cũng muốn hỏi ra rốt cuộc làm như thế nào, để dạy cho rất nhiều nhân tài đế quốc… Mỗi lần Cố Chiêu chỉ đáp một câu, “Thiên phú, nghe nói ngày hôm qua con trai Lý thượng tướng đã thành công điều khiển cơ giáp lên tới cấp S, không đưa ra nghiên cứu một chút, cũng để càng nhiều người có được cơ giáp cấp S?”
Lý thượng tướng: “…”
Điều này có thể giống nhau không, cơ giáp cấp S của đế quốc không có một trăm cái cũng có tám mươi cái, nhưng có thể khống chế cơ giáp thì chỉ có một mình Diệp Bạch.
Có mới nới cũ, Diệp Bạch và Cố Chiêu lại không phải kẻ ngốc, đã sớm dự đoán được những việc này, nếu lúc ấy dám bộc lộ ra thì chưa từng sợ, đương nhiên có thể ứng đối. Huống chi có một đám bốn mươi chín ‘người’ Charmaha trợ giúp, dù đế quốc có vắt óc tìm kế muốn đào ra bí mật trong đó, cũng chỉ có thể nhịn không dám động thủ.
Dù sao tinh hệ cấp cao thật sự khiến người ta kiêng kị.
Cũng không phải là không có người cố gắng dùng ‘đại nghĩa quốc gia’ thuyết phục Cố Chiêu, một đám người ngồi ngay ngắn ở hai bên phòng họp, ánh mắt nhìn thẳng vào rất có áp lực.
Cố Chiêu chỉ cười, “Tôi cảm thấy làm yên lòng đám người tinh hệ cấp cao càng có ý nghĩa hơn việc để các vị làm nghiên cứu.”
“Các vị cảm thấy thế nào?”
Chưa xong, anh lại đề nghị, “Nếu không như vậy, các vị tìm người nhận lấy Charmaha bọn họ, tôi đi tìm Diệp Bạch nói việc để các vị nghiên cứu?”
Quay đầu lại, việc này bị Diệp đại meo cười hồi lâu.
Hắn sợ việc này?
Nếu đám người kia thật sự dám ra tay, hắn dám để cho quốc gia đổi lại họ, dù thế nào đi nữa bọn họ cũng không phải không có năng lực thống trị, không chừng còn làm có trách nhiệm hơn ấy.
Diệp Bạch sở dĩ khá khoan dung với Lý Vũ, cũng là bởi vì việc này.
Cả ngày bị một đám lão hồ ly tính kế, cái loại nhi đồng chỉ số thông minh thấp như Lý Vũ thật sự là niềm vui hiếm có, Diệp đại meo khá quý trọng, cho nên trái lay phải đẩy cũng không hoàn toàn đánh người. Khiến mỗi lần đối phương đều cảm giác mình có một ngày xui xẻo, vận khí không tốt, lần sau nhất định có thể thắng.
Không phải là không có người muốn động thủ từ trên người Charmaha.
Nhưng chỉ có Diệp Bạch biết rõ việc cái gọi là ‘tinh hệ cấp cao’ chỉ còn bốn mươi chín người chúng nó, nếu bọn họ bán Diệp Bạch kia bản thân cũng chỉ có con đường chết, chỉ cần không ngốc là biết đế quốc tuyệt đối sẽ không để mặc cho chúng nó tùy tiện lột da người, khi đó giết sạch toàn bộ mới là phương thức xử lý tốt nhất.
Bởi vậy…
Mỗi khi có người tiếp cận chúng nó đều bị trêu đùa một hồi.
Loại sinh vật như đám Charmaha vốn có phương thức sinh tồn tàn khốc, còn đều sống không biết bao lâu, một đám lão hồ ly tự nhận là thông minh, nhưng đối với đám người kia vẫn không có kế hay để áp chế, bởi vậy dưới đủ loại kiêng kị dẫn đến nhiều lần thất bại, có một vị còn suýt nữa bị lột da.
Bọn họ từ đó vô cùng hoảng sợ, không dám tùy ý tính kế Diệp Bạch.
Nhưng mọi người không rõ ràng chính là…
Việc này đi qua, đám ‘người’ Charmaha tranh công với Diệp Bạch, hỏi năng lực diễn trò của mình thế nào, những người đó hoàn toàn không nhìn ra kỳ thật chỉ là giả vờ lột xuống.
Diệp đại meo rất hài lòng, cho mỗi người bọn họ một tấm da chim.
Charmaha: “…”
Da heo da gà da chuột đều từng dùng, đây là đến phiên chim rồi, vấn đề là mặc da chim vào bọn nó cũng không biết bay, này còn là chim không, có thể đổi một tấm không.
Nhớ tới những ngày ấy Diệp Bạch không tự giác cười ra tiếng.
Những ngày có Cố Chiêu ở bên người luôn an tâm thoải mái, giống như cái gì cũng không cần lo lắng, hắn chỉ phụ trách làm việc mình muốn làm là được.
“Cố Chiêu.”
Thế giới này, cũng không biết đối phương ở nơi nào.
Hoàng đế cùng với một đám đại thần nước Nam Hiển đều xuất hiện trên yến chúc mừng, Diệp Bạch không nhìn thấy Cố Chiêu ở trong đó, cũng đã xác định người không ở Nam Hiển. Dù sao thân phận mỗi một đời của ‘người nuôi mèo’ đều không bình thường, đời này nếu ở nước Nam Hiển không phải hoàng thân cũng có thể là hoàng tử thừa tướng, không có khả năng hoàn toàn không có bóng dáng.
Hơn nữa…
Đại hạn ba năm, nguyên chủ nhìn đoán không ra, nhưng hắn lại dễ dàng có thể nhìn ra đó là thủ đoạn của tu sĩ.
Nhắm mắt lại gõ mặt bàn.
Kỳ thật phương thức xử lý an toàn nhất là không cầu được mưa, sau đó lại xuống tay từ trên người hoàng đế bảo vệ cái mạng nhỏ của mình. Đối với Diệp Bạch mà nói, việc này không khó, hơn nữa ứng phó hoàng đế hiển nhiên đơn giản hơn người tu chân mà hiện tại hắn hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng trong chuyện này còn có một vấn đề, đó là đã đại hạn cả ba năm.
Dân chúng phải làm thế nào?
Đến lúc đó tất phải sống lang thang, lấy rễ cây cắn vỏ cây, còn có thể đói chết rất nhiều người.
Cho nên hắn không có thời gian chậm rãi tra mấy vấn đề này, để biết được đám người tu chân kia muốn làm gì, chỉ có thể trước mặc cho mưa rơi xuống cứu dân chúng. Còn người tu chân đó, Diệp Bạch hắn cũng không phải là nguyên chủ, cũng không phải tiểu bạn tiên, muốn tính kế hắn thì phải trả giá đắt, giống như rất nhiều tiền lệ lúc trước.
Xuống tay nhẹ còn có thể có kết cục tốt, mà ý xấu không đổi thì đi tìm chết đi.
Hoặc là, không chết tử tế được.
Híp mắt, tùy ý thị nữ bên cạnh để đĩa cá đã bỏ xương lên trên bàn nhỏ, Diệp Bạch dùng muỗng nhỏ múc vào miệng, nếm thử, “Mùi vị không tồi.” Nhưng mà…
Mức độ rút xương cá lại xa xa không bằng Cố Chiêu.
Thị nữ phủ quốc sư đều từ trong cung chọn ra, mỗi người bộ dạng xinh đẹp động lòng người không nói, hầu hạ người cũng vô cùng ổn thỏa thích đáng, khiến ngươi không tìm ra chút bất mãn nào. Một đám thị nữ ra ra vào vào cũng không hề rối loạn, trái lại gọn gàng ngăn nắp, đổi thành người khác sẽ cảm thấy vô cùng đẹp mắt.
Nhưng Diệp đại meo thì… thật muốn cào vạt váy.
Khụ!
Nếu hắn thật sự làm vậy thì ngày mai có thể truyền ra quốc sư háo sắc, ngay sau đó không cần nghĩ các loại mỹ nữ sẽ được ban thưởng vào trong phủ, hậu viện cũng không thể để trống.
Nhưng vạt váy lúc ẩn lúc hiện… đột nhiên lại không động.
Các thị nữ tới tới lui lui ra ra vào vào ngừng bước chân, một đám giống như bị ấn nút tạm dừng đứng yên bất động, Diệp Bạch thầm cười lạnh một tiếng nói rốt cuộc đã tới.
Hắn đã biết, mục đích của đám người tu chân kia nhất định là hắn.