Ai truyền, hoặc là truyền như thế nào, Diệp Bạch đã không thèm để ý.
Tuy rằng cái chết của bạn tiên có liên quan với hoàng đế, nhưng trên mức độ rất lớn đều là nguyên chủ tự gây nghiệt. Hắn đưa tới mầm tai vạ cho cả quốc gia, rồi ba năm lại chưa từng quan tâm, đợi đến khi có bảng vàng mới chạy theo cái danh quốc sư, mà năng lực bản thân lại không đủ. Tội khi quân không thể tha, bạn tiên lại không có phương pháp ứng đối, chỉ có thể nhận quả đắng này.
Rốt cuộc không phải hoàng đế người bày mưu.
Hơn nữa chỉ sợ vị hoàng đế bệ hạ này căn bản không biết người mà ông ta chém căn bản không phải người lúc trước ở trên đại điện lời thề son sắt lập quân lập trạng, thề thốt không cầu được mưa thì cam nguyện chịu đao chém vạn lần.
Quan trọng nhất là đại hạn ba năm vừa mới chấm dứt, quân vương thật sự không nên tiếp tục xảy ra sai lầm, bằng không chỉ sợ thiên hạ sẽ có đại loạn.
Lúc đó không biết sẽ chết bao nhiêu dân chúng vô tội.
Còn không bằng cứ lưu lại đối phương tiếp tục vất vả quốc sự như vậy đi, dù sao đầu sỏ gây nên không phải hoàng đế, ngược lại là một người khác hoàn toàn, Diệp Bạch cảm thấy người này mới chân chính không thể buông tha.
Hắn trước mắt đang đứng ở trên đám mây.
Lão tổ Trường Mi mang theo hắn bay ra khỏi nước Nam Hiển, đi về hướng Đại Tuyết sơn, đối phương thường thường nhìn hắn, hiển nhiên là muốn nhìn ánh mắt ngạc nhiên tán thưởng của Diệp đại meo, nhưng rất đáng tiếc… trí nhớ trước khi phi thăng đều không có, mà Diệp Bạch vừa có ấn tượng đã bắt đầu có thể bay khắp trời, bởi vậy không có chút cảm giác mới mẻ nào.
Huống chi…
Cơ giáp máy bay ngoài không gian thêm quân hạm, Diệp đại meo có gì mà chưa ngồi, chỉ một đám mây thật sự không nhấc nổi hứng thú của hắn.
Bản lĩnh của tu sĩ có thể trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm, nhưng cũng phải đi nửa canh giờ mới đến nơi, đó là một ngọn núi tràn đầy tuyết lớn giống như tên gọi. Diệp Bạch chỉ lưu ý một chút, đã biết cho dù là một thước ngoài núi tuyết này, đều không có chút linh khí nào, mà một khi bước vào nơi đây, quanh thân sẽ lộ ra linh khí nồng đậm.
Một bước thiên đường.
Ngoài tuyết trắng ra, ngay cả một tia linh khí tràn ra đều không tìm thấy.
Điều này giống như có một Trận Pháp Sư xuất sắc hoàn toàn ngăn cách hai không gian, nhưng trên thực tế là do tu sĩ làm ra trận pháp, mà núi như vậy, trời cũng thế. Tuyết dưới bầu trời là linh khí tạo ra, chỉ rơi xuống nơi này, là chỉ có nơi đó có linh khí, bên ngoài hoàn toàn không có.
Một là bởi vì tràn ra vốn không nhiều, hai là bởi vì bên ngoài linh khí không tồn tại được.
Làm so sánh đơn giản nhất.
Nếu một khu vực có bệnh độc, mà virus này chắc chắn sẽ khuếch tán, nhưng nếu bên ngoài đều là thuốc trị virus cường độ cao, chỉ tản ra đã bị làm sạch, vậy thật sự sẽ không cảm giác được chút nào. Hiện tại quan hệ giữa Đại Tuyết sơn và bên ngoài chính là như thế, trong vòng một bước là thiên đường, ra khỏi một bước này thì không còn hi vọng.
“Không biết bao nhiêu người chui rách đầu cũng muốn tiến vào.”
Lão tổ Trường Mi vô cùng đắc ý giới thiệu với Diệp Bạch, “Đây chính là một nơi chứa đựng linh khí duy nhất thế gian, nơi khác đều giống với nước Nam Hiển mà ngươi ở.”
Diệp Bạch như có suy nghĩ gì gật gật đầu.
Thầm nghĩ: “Thì ra đây là nguyên nhân đặc biệt mà ông kéo rất nhiều vòng, chính là vì để cho ta hiểu được thứ này?”
Bên cạnh, lão tổ Trường Mi hoàn toàn không biết dụng ý của mình đã sớm bị nhìn thấu, không đợi được ánh mắt kinh ngạc tán thưởng của Diệp đại meo thì có chút bất mãn, nhưng vẫn tiếp tục tự đắc nói, “Đây chính là thiên đạo ban ân lớn nhất cho những người trong bốn đỉnh núi của chúng ta, hiện giờ ngươi đã vào Tiêu Dao Phong ta, đương nhiên cũng ở trong vòng này.”
Diệp Bạch quả thực muốn ha ha.
Đời trước đám Charmaha đã nói mình là thần ban ân, kết quả vị này còn tuyệt hơn nói là thiên đạo ban ân, nâng mình lên cao hơn người khác rất quan trọng à?
Hai người một đường bay đến ngọn núi cao nhất.
Đại Tuyết sơn có địa thế cực lớn, cùng một mạch với bốn tòa núi lớn, phân biệt là bốn phái Tự Tại Môn, Tiêu Dao Phong, Âm Dương Tông, Càn Khôn Quan chiếm đoạt, mà nơi hiện giờ bọn họ đang đi chính là Tiêu Dao Phong. Lão tổ Trường Mi mang theo hắn hùng hổ chạy tới đại sảnh, nói thẳng với bên trong, “Đây là Cung Phụng mới nhận.”
Mọi người: “…”
Lúc đó dường như là ngày đệ tử mới vào tông môn, trên đại đường có Phong chủ cùng mấy vị trưởng lão đang ngồi, trong phòng cũng có không ít thiếu niên mới đón từ các nước đến. Mấy người nhìn thiếu niên khác, lại nhìn Diệp Bạch, chỉ cảm thấy đứng ở nơi đó trừ bỏ tư thế ung dung thì không có ưu thế gì, trên người càng không có chút linh khí nào.
“Này… Thái thượng trưởng lão là đang đùa đúng không?”
Nói là đệ tử mới thu nhận còn được, cho dù ông thu làm đệ tử thân truyền, chúng ta cũng miễn cưỡng có thể nhận, nhưng sao Cung Phụng có thể là một thiếu niên không có chút linh khí nào.
Đùa cũng không phải như thế.
Lão tổ Trường Mi cũng không quan tâm phất tay, “Tóm lại ta chỉ báo cho các ngươi, mau chóng sắp xếp người cho ta, chỗ ở thì đi chỗ của ta.”
Mọi người: “…”
Con ruột cũng không thấy chăm sóc như vậy!
Phong chủ vuốt cái trán phát đau, nói thẳng, “Việc này không hợp với lý.”
Các vị trưởng lão khác dường như cũng không đồng ý, chẳng qua ngại với lão tổ Trường Mi rốt cuộc không nói gì thêm, không khí trong đại đường nhất thời có chút quỷ dị. Nhưng đối với Diệp Bạch mà nói, hắn chỉ là nhàm chán nhìn mọi người, lại nhìn về phía đám đệ tử mới thu nhận, muốn xem xem bên trong có người nuôi mèo nhà hắn hay không.
Trong mười thiếu niên có bảy nam ba nữ, lại không hề có Cố Chiêu tồn tại.
Diệp Bạch khẽ động trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ đã đoán sai, người nuôi mèo cũng không ở trong đám tu tiên này, vậy thì phiền toái, còn phải thoát khỏi đám người kia rồi đi tìm người.
Đang nghĩ ngợi, thì nhìn thấy một nam hài trong đó nhìn qua vẻ mặt có chút không tốt.
Gần như là nháy mắt, Diệp Bạch đã từ trong ánh mắt của hắn ta phân tích ra nguyên nhân, chính là hâm mộ ghen tỵ cùng với cảm thấy bất công, từ đó cảm thấy bất mãn đối với hắn. Trước mắt thấy hắn nhìn qua, có chút đắc ý nhíu mày, thầm nghĩ Phong chủ phản đối như vậy, đoán trước một thái thượng trưởng lão cũng không thể khăng khăng cố chấp.
Diệp đại meo vô cùng bất đắc dĩ.
Hắn vô cùng không hiểu logic của đối phương ở đâu, cho dù bản thân không làm nổi Cung Phụng thì đối phương cũng không có khả năng thay thế, cho nên rốt cuộc có gì đáng giá vui vẻ.
Chẳng lẽ, đây là mình không chiếm được người khác cũng không xứng có được, hay là vui vẻ khi nhìn người khác không tốt?
Lão tổ Trường Mi vô cùng kiên quyết.
Ông bày ra tư thái của thái thượng trưởng lão, rất nhiều trưởng lão bất đắc dĩ đành phải gật đầu, chỉ có Phong chủ vẫn không đồng ý, kiên trì không có quy củ này, đừng nên nhiều lời.
Diệp Bạch nhìn đối phương.
Gương mặt vuông vắn có vẻ đặc biệt chính trực, lúc này đang vẻ mặt bất đắc dĩ thương lượng với lão tổ Trường Mi, còn vô cùng kiên quyết phản đối mình trở thành Cung Phụng.
“Luận lên thì đứa bé Cố Chiêu kia còn có tư cách hơn hắn.”
Người nuôi mèo?
Diệp đại meo nháy mắt dựng lỗ tai lên, muốn nghe nhiều thêm, nhưng không ngờ lời này chỉ là mở đầu, mắt thấy không ai nói tiếp nữa.
Tranh luận vẫn đang tiếp tục.
Phong chủ cuối cùng quyết định, “Cung Phụng có thể làm, nhưng lại không thể ở đỉnh núi của ông, cần dựa theo quy củ. Mà thực lực của hắn thấp kém hiển nhiên không đủ tự phong đỉnh núi, nhưng cũng không thể thật sự ở chung với các tiểu đệ tử, nên đi chỗ đại đệ tử của ta tìm nơi ở lại, trong ngày thường cũng dễ để Cố Chiêu chỉ đạo hắn một phen.”
Chủ ý này tốt, Diệp Bạch lúc này rất muốn vỗ tay tán thưởng!
Đáng tiếc hắn chỉ là Cung Phung ‘thực lực thấp kém’, bởi vậy lúc này vẫn đứng ở nơi đó lẳng lặng đợi bên trên quyết định!
Lão tổ Trường Mi hiển nhiên không muốn, còn nói hai câu thì nghe Phong chủ cả giận nói, “Thân là thái thượng trưởng lão cũng không thể không tuân thủ quy củ, ta đã phá lệ quá nhiều, không thể tiếp tục nữa.”
Ý tứ chính là ông đáp ứng thì như vậy, không đáp ứng ngay cả vị trí Cung Phụng cũng không có.
Mắt thấy lão tổ Trường Mi muốn thỏa hiệp, câu chuyện đến lúc kết thúc, tên thiếu niên lúc trước có vẻ mặt không tốt nhìn về hướng Diệp Bạch lại đột nhiên đứng dậy, cao giọng nói, “Không quy củ không thành quy tắc, nếu người không hề linh lực như vậy cũng có thể trở thành Cung Phung, như vậy ngày sau Tiêu Dao Phong sẽ không trở thành trò cười à.”
Nói xong lời này, thiếu niên kia lại không để lại giấu vết liếc các vị trưởng lão một cái, xong lại tiếp tục cúi đầu không nói.
Hắn ta thấy rất rõ ràng, cả trong đại sảnh chỉ có một thái thượng trưởng lão ủng hộ tiểu tử đó, nếu khiến sự việc trên nhấc lên thanh danh bên ngoài của Tiêu Dao Phong, chắc chắn đối phương cũng phải thỏa hiệp. Cho dù lão tổ Trường Mi vẫn khăng khăng cố chấp, nhưng Phong chủ cùng các vị trưởng lão cũng không có khả năng tiếp tục đồng ý, việc này nhất định không thành được.
Mà hắn ta…
Bởi vì một câu này tất sẽ được mọi người chú ý tới, nói không chừng còn có thể được Phong chủ thu làm thân truyền, từ đó phong quang vô hạn.
Nam hài đó nghĩ không sai, nhưng không ngờ mình nói mới xong đã bị một chưởng đánh ra đại đường, tiếng lão tổ Trường Mi vang lên sau đó, “Loại phế vật không quy củ này cũng có thể vào nội đường cung các ngươi chọn, ta thấy nên trực tiếp trục xuất Đại Tuyết sơn mới phải.” Nói xong thì muốn phân phó người trực tiếp đưa nam hài đó mang ra bên ngoài.
Sao lại như vậy… nam hài đặc biệt không dám tin.
Hắn ta xuyên thấu qua đại môn, như muốn nhìn vẻ mặt các vị trưởng lão cùng Phong chủ bên trong, không thể tin được bọn họ không hề có ý cầu xin thay hắn ta, việc này hoàn toàn khác với đoán trước của hắn ta. Nhưng sự thật chính là như thế, từ đầu đến cuối tất cả mọi người chấp nhận xử phạt này, dù sao việc mà trưởng bối tông môn đang thương lượng sao có thể để vãn bối nói leo.
Hơn nữa, ngươi còn không phải đồ nhi đắc ý của vị nào.
Diệp Bạch yên lặng không nói gì.
Thầm nghĩ:
Tiểu tử này viết kịch bản rất tốt, chỉ tiếc lương cho diễn viên không đủ, làm cho đối phương không phải ngừng diễn chính là không đi theo kịch bản, cuối cùng biến thành dáng vẻ như vậy.