Trong lòng cười lạnh, trên mặt Diệp Bạch lại một bộ được ngưỡng mộ mà lo sợ.
Nếu bàn về kỹ xảo biểu diễn, hắn cũng không tồi, dù sao năm đó ở Thiên giới giả trang hồi lâu, vẫn luôn không bị người nhìn ra chân tướng mất trí nhớ. Đối mặt thằng nhóc trước mắt, chỉ cần để ý một chút, làm ra một bộ đắc ý trong lòng, đối phương sẽ cảm thấy hắn thành công bị lừa.
Tựa như lúc này…
Diệp Bạch liếc mắt một cái có thể nhìn ra, tên nhóc mười bảy mười tám tuổi trước mặt đang suy nghĩ gì.
Trong lòng hắn cảm thấy không thú vị, trên mặt vẫn một bộ đắc ý, tiếp nhận ly rượu mà đối phương đưa nói chuyện một hồi. Về tri thức phương diện diễn xuất chuyên nghiệp, nguyên chủ có, Diệp Bạch rập khuôn giảng lại, khiến tên nhóc này đứng nghe vô cùng không kiên nhẫn rồi lại không thể không chịu đựng, rốt cuộc tìm được cơ hội thừa dịp Diệp Bạch ngừng miệng nói:
“Uống chút đồ đi, nhìn anh nói lâu như vậy cũng mệt mỏi.”
Diệp đại meo thầm nghĩ miệng không mệt, nhưng khịa cậu nửa ngày cậu còn không nghe hiểu có chút mệt lòng.
Hai người đứng ở nơi đó nói chuyện với nhau, một người là tiểu trong suốt một người thì vừa mới đắc tội đạo diễn, bởi vậy cũng không có ai qua quấy rầy, nhưng trung gian lại có một phóng viên tiến tới. Đám người đó lại chỉ nghĩ ra một biện pháp giống nhau, đều là giả tạo fans, Diệp Bạch tao nhã khéo léo ký tên, lại vui vẻ nói chuyện với nhau mấy câu thì đuổi người đi.
“Đó là phóng viên.”
Tên nhóc tự xưng Vương Kiệt bên cạnh nhịn không được nói, “Lần trước tôi từng gặp anh ta, một người mới trong tuần san Tinh, nhưng nghe nói đặc biệt dữ, vì lấy tin tức cái gì cũng chịu làm.”
Diệp Bạch thầm nghĩ sao tên nhóc này lại tốt bụng như vậy, nhìn qua lại nhịn không được bật cười.
Thì ra không phải tốt bụng, là lúc này cảm thấy hắn quá đắc ý, nhịn không được muốn hắt chút nước lạnh. Sở dĩ nhắc nhở hắn cũng không phải thông minh muốn tranh thủ sự tin tưởng, mà là muốn đả kích Diệp Bạch, nói cho hắn biết không phải bởi vì kỹ xảo biểu diễn tốt mới được người ta sùng bái, đối phương căn bản chính là đến tìm tin tức.
Chẳng qua…
Những phóng viên này chỉ vì tìm kiếm tin tức, tên nhóc cậu tiếp cận tôi như vậy thì không biết trong lòng chứa cái quỷ gì.
Hai người không tự giác lại hàn huyên một hồi, trong lúc bởi vì Vương Kiệt tự xưng đến nhờ Diệp Bạch chỉ điểm, cho nên Diệp đại meo cũng không khách khí, khá ‘thuận theo’ vạch ra rất nhiều khuyết điểm của cậu ta. Trong lúc còn chọc giận người ta gần chết, nhưng lại cố nhịn xuống, sắc mặt Vương Kiệt có thể nói trắng rồi đen đen rồi lại trắng trông rất đẹp mắt.
Ánh mắt nhìn về phía Diệp Bạch càng thêm có biến hóa, dần dần biến thành, “Thằng nhóc này cứ đắc ý đi, lát nữa xem anh chết như thế nào.”
Ha ha!!!
Diệp Bạch thầm nghĩ tôi cũng muốn biết cậu muốn cho tôi chết như thế nào, chỉ bằng thuốc trong ly rượu này à, cậu cho rằng bỏ thuốc rất bí mật ư, tôi sớm đã phát hiện rồi.
Hai người lại nói chuyện với nhau một lát.
Ngay lúc Diệp đại meo sắp cảm thấy kỳ thật Vương Kiệt này còn mạnh hơn hắn tưởng tượng, ít nhất có đủ kiên nhẫn, đối phương như mới nhớ tới cái gì bỗng nói, “Trước tôi nghe nói tửu lượng của anh dường như không tốt lắm, nhưng vừa rồi quá kích động hình như lấy phải ly rượu có nồng độ hơi cao. Chẳng thể trách lúc này anh nói chuyện rõ ràng không ở trạng thái, khác với vừa rồi, tôi cảm thấy có phải nên nghỉ ngơi trước một lát không.”
Diệp Bạch thầm nói tôi rất tốt được không.
Đối phương lại ngay sau đó tỏ vẻ, “Có một vài nhân vật lớn lập tức sắp tới rồi, vạn nhất đến lúc đó bêu xấu thì không tốt lắm.”
Ha ha! Diệp đại meo phiên dịch dụng ý của đối phương.
Lời này nói thật khéo, đầu tiên là chỉ ra hắn lúc này có chút không ở trạng thái, có thể do uống nhiều, làm cho người ta bắt đầu theo bản năng cảm nhận trạng thái thân thể, cho dù không uống nhiều cũng sẽ cảm thấy hoài nghi chẳng lẽ mình thật sự uống nhiều rồi, dường như thật sự có chút choáng đầu, tiếp đó cho rằng mình hơi say, mà sau đó…
Vương Kiệt lại đặc biệt nhắc đến có nhân vật lớn sẽ tới, vì phòng ngừa xảy ra ngoài ý muốn hắn khẳng định phải đi tỉnh rượu trước.
Nhưng mà ha ha!
Diệp Bạch thầm nghĩ nhìn như không ở trạng thái chính là bởi vì cậu không đầu óc, tùy tiện không để ý nói chuyện với cậu thoạt nhìn rất giống không ở trạng thái, thậm chí uống nhiều?
Diệp Bạch hắn cho tới bây giờ chưa từng uống nhiều.
Cũng không phải tiên tửu tiên nhưỡng, rượu dưới hạ giới có nồng độ cao đến đâu, tùy tiện vận công là có thể bức ra bên ngoài cơ thể, nhiều nhất cảm thấy uống nhiều nước muốn đi vệ sinh. Bởi vậy hắn dừng một chút, thuận theo nói, “Quả thật có chút, không biết phòng cho khách ở nơi nào, tôi đi nghỉ ngơi một lát.”
Cũng đỡ phải ở chỗ này nói chuyện với ngu ngốc như cậu.
Nhưng không ngờ…
Đối phương nâng tay muốn dìu hắn, “Anh như vậy sao đi một mình được, đi nhầm nơi thì không tốt lắm, không bằng tôi đỡ anh đi qua, trên đường còn có thể tiếp tục trò chuyện.”
Gần như là phản xạ, Diệp Bạch nâng tay hất người ra.
“Không cần.”
Vương Kiệt biến sắc, ngay sau đó cố nén tức giận cố cười nói, “Sao có thể không cần, anh không thích tiếp xúc với người khác cũng không sao, tôi ở phía trước dẫn đường là được rồi.”
Diệp Bạch chớp mắt đáp ứng.
Thầm nghĩ: “Nhìn xem tên nhóc cậu có thể đùa giỡn ra trò gì.”
Hai người một trước một sau đi đến phòng cho khách, trên đường lại đụng phải hai người Lăng Kỳ và Tề Nhạc, đối phương hiển nhiên từ khách cho phòng bên kia lại đây, xem ra mới vừa đưa người nào qua đó nghỉ ngơi. Diệp Bạch liếc đối phương một cái, đã thấy Tề Nhạc có quả tóc màu đỏ rượu đang vẻ mặt tò mò theo dõi hắn…
Giựt giựt khóe miệng, Diệp đại meo cảm thấy thứ này là đang nghĩ hắn có thể lại xông lên ôm thêm một lần không.
Thật móa nó.
Nguyên chủ mọe nó làm việc tốt!!!
Ánh mắt Lăng Kỳ có chút không vui, hiển nhiên không thích Tề Nhạc càng chú ý người khác, liếc hai bọn họ xong dẫn người qua. Vương Kiệt có lòng đáp lời, nhưng cũng bị khí tràng đối phương chấn trụ, huống chi cậu ta còn đang nhớ thương lừa dối Diệp Bạch, bởi vậy hai bên đều không có trao đổi gì, chẳng qua…
Diệp Bạch nghiêng thân mà qua lại nhìn thấy vẻ thương hại trong mắt Lăng Kỳ.
Đậu xanh!!!
Lại còn thương hại ông, ông đây còn chưa cảm thấy người qua mấy chục năm sẽ chết như anh đáng thương đâu, anh nói thật xem, anh có gì để đáng thương ông hả.
Nghĩ xong hắn muốn xoay người lại hỏi đến cùng, lại bị Vương Kiệt bên cạnh giữ chặt.
Vương Kiệt cũng ‘khổ’ trong lòng.
Cậu ta chỉ cảm thấy Diệp Bạch này hẳn là dược tính phát tác, lại nhìn thấy Tề Nhạc thì muốn xông lên trước ôm đùi, lần này không chừng làm ra việc càng quá đáng. Ví dụ lột quần áo xuống hôn hai cái, nhưng cậu ta tuyệt đối không cho phép, phải biết phòng cho khách trên tầng còn có người đang chờ cậu ta đưa ‘hàng’ qua.
Bị Diệp Bạch hất ra, cậu ta cũng không giận, thầm nghĩ…
“Để anh hiện tại giả bộ thanh cao, lát nữa vào phòng không chừng sẽ phóng đãng thế nào đâu.”
Mục đích của tên nhóc này quả thực càng ngày càng rõ ràng, Diệp Bạch chỉ muốn biết trong phòng cho khách rốt cuộc là vị nào đang chờ, bởi vậy đặc biệt thuận theo, rất nhanh đã lên tầng hai.
Dù thế nào đi nữa hắn là không sợ.
Nếu thật sự không ứng phó được, lúc này Vương Kiệt đã sớm bị hắn đùa giỡn, hiện giờ hiển nhiên là vô cùng dư thừa sức lực chờ xé người, à… Xé người là phạm pháp, hắn nên hòa bình văn minh chút. Nên xử lý người thế nào, hắn nhìn thấy mới dễ quyết định, tóm lại không thể quá mức tiện nghi đối phương.
Vương Kiệt đã mở cửa, làm ra một tư thế mời, Diệp Bạch thuận thế đi vào.
“Ai, anh cũng đừng trách tôi, lại nói tôi cũng là vì tốt cho anh.” Vương Kiệt đóng cửa, ở nơi đó lải nhải, “Tôi phải đi đâu, đạo diễn Vương người ta không cần tôi!”
Sau đó tên nhóc này đã khóa cửa lại.
Diệp Bạch: “…”
Hắn hậu tri hậu giác nhớ tới, hình như đạo diễn mà nguyên chủ đắc tội chính là họ Vương, truy cứu nguyên nhân đơn giản là không muốn bị quy tắc ngầm. Sở dĩ chọn Tề Nhạc, một là bởi vì đối phương lớn lên đẹp, hai là bởi vì trông người có vẻ không tồi, lúc này mới hoặc là không làm mà đã làm thì làm đến cùng làm ra một quyết định ngu xuẩn như vậy.
Nhìn xem…
Vừa rồi Lăng Kỳ liếc mắt một cái sợ là đã thấy rõ ràng môn đạo trong đó.
Dưới tình huống bình thường, yến hội do đại gia tộc giống nhà họ Lăng tổ chức là không cho phép xảy ra loại chuyện này, chủ nhà không phát giác thì thôi, phát hiện thì không thể thiếu nhắc nhở hai câu. Nhưng vừa rồi Lăng Kỳ lại nửa câu cũng chưa nói, hiển nhiên là trơ mắt nhìn hắn nhảy vào trong ‘hố’, nhưng ngẫm lại cũng có thể hiểu được.
‘Hắn’ cũng dám thông đồng người của người ta, không tự mình tính kế hắn đã là tốt rồi, đâu có khả năng thuận tay giúp một phen.
Đừng có nằm mơ!
Chỉ là hiểu thì hiểu, nhưng khi hắn chuẩn bị đi vào phòng vệ sinh, vừa mở cửa ra nhìn thấy một khối thân thể trắng loà đang tắm bên trong vẫn nổi giận.
Đậu đỏ!!!
Tên này còn không phải là cái gã mà năm đó bạn tiên nhìn thấy đầu tiên à.
Đậu đậu đậu!!!
Hiểu thì hiểu, Lăng Kỳ kia, ông vẫn muốn xé anh thì làm thế nào, đúng lúc này họ Vương trong phòng ngẩng đầu nhìn lại đây, miệng mở ra chính là:
“Ui, bảo bối đã đợi không kịp rồi, yên tâm, anh lập tức sẽ thỏa mãn em.”
Sau đó…
Gã ta nhào tới.
Diệp Bạch cười lạnh một tiếng, thầm nói nếu năng lực Giới Miêu của Cố Chiêu ở chỗ hắn, lúc này nhất định phải đổi cái tên Lăng Kỳ thấy chết mà không cứu kia về cho anh ta đứng đây bị ôm. Mà trên thực tế hắn không thể, bởi vậy không nói hai lời đã chuẩn bị đánh người gần chết lại nói, nhưng không ngờ… một trận bạch quang hiện lên trước mắt, mình đã rơi vào một cái ôm ấm áp.
Còn chưa kịp giãy giụa, đã nhận ra cảm giác quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, bởi vậy trở nên thuận theo.
Tiếng Cố Chiêu lập tức vang lên:
“Như em mong muốn, anh đưa Lăng Kỳ vào.”