Chỉ thấy Cố Chiêu gật đầu, “Nghe theo.”
Diệp Bạch nhìn bọn họ.
“Do dự cái gì, anh cho là người này trời sinh đã trông như này? Không thì da Phong Vu chạy đi đâu.” Hắn nói thẳng, “Phỏng chừng thân da này chính là lột từ trên người Phong Vu xuống, các anh không lột lại chẳng lẽ để cho người ta cứ hạ táng như thế?”
Mọi người: “…”
Có người nhớ tới tình cảnh bi thảm của Phong Vu, nhịn không được nhìn về phía gã kia.
Diệp Bạch nói lời này với giọng điệu quá mức đương nhiên, bởi vậy không ai hoài nghi sự thật không giống như hắn nói, vẻ mặt nhìn về phía gã hàng giả không hề tốt. Đối phương cảm thấy cả kinh lập tức nói, “Chẳng lẽ mấy người không muốn biết tôi làm thế nào à, giết tôi rồi mấy người vĩnh viễn cũng đừng muốn biết.”
Mọi người sửng sốt.
Diệp Bạch lại cười, “Chưa nói muốn giết anh, lột da mà thôi, sẽ không lột cả trái tim bên trong.”
Mọi người thầm nghĩ lột da có khác gì với trực tiếp giết, ngay sau đó lại nghĩ tới người này lại khoác da người khác, nói như vậy không chừng thật sự sẽ không chết. Một quân nhân trong đó đi lên phía trước một bước, “Do dự cái gì, nghe Cố thượng tướng, lúc lột cẩn thận một chút, đừng làm hỏng da Phong Vu.”
Người nọ thất kinh, vội vã ồn ào.
“Đám dân đen từ tinh hệ cấp thấp mấy người, cũng dám đối với ta như vậy…”
Diệp Bạch phất tay cho người tránh ra, tiếp nhận lưỡi dao của một người trong đó giơ tay rạch xuống, lần đầu xé người không dùng móng vuốt, xé tương đối văn nhã một chút.
Da của Phong Vu rất nhanh bị lột xuống.
Các quân nhân đều là vẻ mặt khiếp sợ, chưa từng nghĩ tới có một người lột da lột đến lanh lẹ như vậy, thậm chí lúc này người bị lột không chỉ không chết, ngay cả ngất cũng chưa ngất. Diệp Bạch như cởi quần áo lột da xong đưa cho một người lính bên cạnh, để cho bọn họ mặc vào cho Phong Vu, mình thì nhìn về thứ co thành một vòng.
Đó vốn không phải một người.
Cho dù đã lột da, người cũng vẫn có hai cánh tay hai cái đùi thêm một cái đầu, như Phong Vu, mà không phải chỉ là một thứ tròn tròn giống gã này.
Mọi người nhịn không được lui ra phía sau hai bước.
“Đây là… đây là cái gì… Yêu quái?”
Thật sự cho dù là quân chức bí thư tự nhận kiến thức rộng rãi, cũng chưa từng thấy loại sinh vật này, lại càng không nói đối phương còn có thể khoác da người, quả thực rất đáng sợ. Thử nghĩ xem ngày nào đó người bên cạnh mình có khả năng thay đổi, da vẫn là da, nhưng bên trong đã biến thành một quái vật hình cầu như vậy.
“Mấy người mới là yêu quái, cả nhà mấy người đều là yêu quái.”
‘Người’ này nhìn bọn họ như vậy nhịn không được giễu cợt, “Quả nhiên là từ tinh hệ cấp thấp ra, chính là không kiến thức, không đầu óc, còn bộ dạng khó coi, sao giống chúng ta…”
Mọi người đều không nói gì, thầm nghĩ giống nó mới thật sự khó coi được không!
Diệp Bạch liếc nhìn mọi người, bất mãn nói, “Còn đứng ngây đó làm gì, chẳng lẽ việc này cũng muốn tôi làm, còn không mau trói nó, sau đó treo ra bên ngoài quân hạm.”
Mọi người vội vàng động thủ, ngay cả việc một lính mới như hắn đang ra chỉ thị không hợp quy củ đều quên.
‘Người’ kia bất mãn ồn ào.
“Mấy người dám, mấy người có biết ta là ai không…” Diệp Bạch không đợi nó nói xong đã nói tiếp, “Biết, một tên lột da Phong Vu giả mạo anh ấy, cố gắng tiến vào phòng họp ăn cắp tư liệu quan trọng, còn về việc muốn giao cho ai vậy còn cần đoán, khẳng định là Liên Bang đang giao chiến với đế quốc, tôi nói đúng chưa!”
“Đã nói sao đám cặn bã kia lại đột nhiên dám đánh tới, thì ra là tìm ra thứ như ngươi làm nội ứng.”
‘Người’ kia: “…”
Các quân nhân bên cạnh đã trói nó lại trực tiếp treo ở bên ngoài quân hạm, đối với cái loại xuống tay với chiến hữu của bọn họ, còn làm gián điệp, bọn họ vẫn luôn hết sức thống hận. Bởi vậy động tác căn bản không có lưu tình, vốn tưởng rằng một nắm giống như máu thịt này nhất định sẽ bị ép ra mấy vết thương, lại không ngờ đến đối phương thật sự rắn chắc.
“Bên ngoài chính là chân không, cũng không biết nó có thể chống bao lâu.” Một vị trong đó nói thầm.
‘Người’ kia nghe xong lập tức khinh thường, “Ngươi cho rằng ta là người tinh hệ cấp thấp các ngươi à, người tinh hệ cấp cao chúng ta có thể sống ở trong chân không.”
Mọi người: “…”
Như này cũng có thể xưng là người?
Diệp Bạch à Cố Chiêu đã lại về tới phòng họp, người trước ngồi ở một bên suy nghĩ cẩn thận, người sau bắt đầu chuẩn bị cho mọi người họp. Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là muốn cho Diệp đại meo nhìn xem trong đó có người không thích hợp không, dù sao đều là nhân viên cấp cao, nếu thật sự tiết lộ tình báo cho Liên Bang, vậy vấn đề không nhỏ.
Cũng may mắn, những người khác vẫn nguyên kiện.
Các vị quan quân cũng đều nghe nói việc trước đó, cho nên không có dị nghị đối với sự tồn tại của Diệp Bạch. Dù sao sự việc quá mức quan trọng, bọn họ không quan tâm tân binh xuất hiện ở nơi này có hợp quy củ không. Chỉ cần là người một nhà, chỉ cần có thể bắt được cái loại kỳ quái sinh vật ấy, đừng nói cho một lính mới tiến vào, cho dù lại thả thêm hai người cũng không thành vấn đề.
Họp xong, Diệp đại meo thức thời cáo từ.
Kế tiếp nên xử lý thế nào, thì đều là việc mà đám quan quân cấp cao cùng với Nguyên soái cần thương lượng, một lính mới như hắn còn lưu lại thì nói thế nào cũng không thích hợp.
Sau khi ra ngoài hắn muốn đi nhìn ‘người’ kia.
Đối phương quả nhiên như chính lời nó nói, ở trong chân không thích ứng rất tốt không có chút không khoẻ nào, Diệp Bạch híp mắt quyết định treo nhiều mấy giờ.
Lúc này hắn đại khái đã suy nghĩ cẩn thận mọi việc.
Đời trước Cố Chiêu ước chừng là không có không gian, cho nên không phát triển nhanh như vậy cũng không biến thái đến thế, mà chiến tranh giữa đế quốc và Liên Bang sẽ kéo dài thêm vài năm. Đợi đến khi đánh đuổi đối phương hẳn là việc sáu bảy năm sau, sau đó lại phát động chiến tranh là ở một năm bạn tiên tử vong.
Liên Bang tìm cái gọi là ‘người’ tinh hệ cấp cao hỗ trợ.
Đối phương đương nhiên là cần bắt đầu thẩm thấu vào trong quân đội đế quốc.
Lúc ấy bạn tiên cứu Nguyên soái đế quốc, lại bị Nguyên soái đoán ra năng lực bạn tiên muốn đón đi quân bộ, bởi vì chi tiết mang tính quan trọng trong đó bị giấu, vì thế đám người kia chỉ cho rằng đi đón ‘ân nhân cứu mạng’, hoàn toàn không rõ ràng bạn tiên còn có năng lực có thể thao tác cơ giáp người khác, vì thế vui vẻ làm bộ làm tịch muốn giả mạo.
Diệp Bạch hừ lạnh.
Hắn nghĩ nghĩ xách cầu thịt lên, trực giác muốn vươn móng vuốt lại nhịn xuống, lấy lưỡi dao bắt đầu chậm rãi lột. Bên cạnh có mấy quân nhân phụ trách trông coi ‘người’ này, thấy thế vốn định tiến đến ngăn cản rồi lại không nhúc nhích, chỉ nhắc nhở cẩn thận chút đừng lưu quá nhiều dấu vết, tránh cho bên trên biết sẽ xử lý.
Diệp đại meo cảm kích cười cười với bọn họ, lại bắt đầu âm trầm động đao.
Ha ha!
Dám lột da tiểu bạn tiên nhà hắn, vậy có phải cũng nên lột da của nó xuống, lần này ‘người’ kia thật sự kinh hoảng, “Các ngươi không thể làm vậy.” Dừng chút nó lại bổ sung, “Ta chính là từ tinh hệ cấp cao tới, chỗ chúng ta có thần, thần sẽ giáng xuống trừng phạt các ngươi.”
Diệp Bạch cười nhạo một tiếng, ngay cả tâm tư hỏi nó thần tên là gì cũng không có.
Hắn là tiên, cũng là thần.
Trên đời này dưới thiên đạo chính là bọn hắn, mà những người bọn họ tính cả bạn tiên cũng chỉ có hai mươi mốt người, đa số không từng hạ giới, sao lại bị người phát hiện. Mà cho dù có hạ giới, vậy đại tiên hoặc bạn tiên cũng không thể tự báo thân phận, hơn nữa còn khiến cho nhiều người biết đến như vậy, việc này căn bản không có khả năng.
Ngay cả Cố Chiêu, cho tới bây giờ cũng không biết rõ sự thật hắn là tiên.
Không phải bởi vì Diệp Bạch không tin đối phương, cũng không phải nguyên nhân khác, mà là không thích hợp để nói. Đơn cử ví dụ đơn giản nhất, làm nằm vùng chính là ngay cả người thân cận nhất bên cạnh cũng sẽ không biết thân phận của bọn họ, trong lúc đó một là vì an toàn, quan trọng hơn cũng là vì nói cho đối phương ngược lại không có lợi.
Có đôi khi biết được càng nhiều càng nguy hiểm, mà Cố Chiêu lúc này cũng không thích hợp biết những tình huống này.
Không liên quan đến nguy hiểm, có liên quan đến thành tiên.
Diệp Bạch mơ hồ hiểu được đối phương nhất định là muốn đi Thiên giới, mà việc này cũng cũng không thích hợp để người chưa thành tiên biết, có đôi khi trái lại sẽ ảnh hưởng số mệnh. Cho nên hắn chưa bao giờ nhắc đến Tiên giới, cũng không nhắc đến việc bạn tiên, càng cực ít nói đến cái gọi là ‘một đời trước’, bởi vì vậy đối với Cố Chiêu không khác.
Cầu trong tay là sinh vật rất kỳ quái.
Da của bọn nó một tầng liền một tầng, Diệp Bạch lột lại lột vẫn như vậy.
‘Người’ kia lại nhìn như vô cùng sợ hãi lui thẳng sang bên, không lui được thì lại uy hiếp, tới tới lui lui chính là tỏ vẻ mình từ tinh hệ cấp cao ra, bọn họ không thể đối đãi nó như vậy. Mấy quân nhân bên cạnh nghe đến độ muốn nhét máy trợ thính vào lỗ tai, chỉ có Diệp Bạch giống như không nghe thấy nên làm gì thì làm đó.
Mãi đến khi lột ra chỉ còn nhỏ như trứng ngỗng, hắn mới ngừng tay, bên cạnh lúc này đã chất đống một đống da.
Mấy quân nhân nhất thời kinh ngạc.
“Sẽ bị phát hiện.” Như này cũng khác quá nhiều, “Làm sao bây giờ, cậu nhất định sẽ bị xử lý.”
Lúc trước bọn họ nhìn thấy lột da xong vẫn như vậy, cũng không quản, ai ngờ lột một hồi vẫn không thay đổi, kích thước lại nhỏ hơn nhiều.
Diệp Bạch lại không thèm để ý.
“Còn sống mà, nên hỏi thế nào vẫn có thể hỏi như thế, thật sự không được… lại mặc da lại cho nó?”