Anh ta quyết định trì hoãn một thời gian.
Cả trai lẫn gái, có mấy người anh ta từng theo đuổi bị chia thành loại ngoài lạnh trong nóng không tự trọng.
Lúc đối tốt với bọn họ thì một đám đều cao ngạo vô cùng, nhưng chờ đến khi anh ta vừa có cảm giác buông tha thì lại nghĩ tới cái tốt của anh ta. Hơn nữa, thông thường loại người này từng được hưởng thụ sự tỉ mỉ chu đáo của anh ta, sau khi được phục vụ tỉ mẩn chu toàn, rất ít người có thể quen với việc đột nhiên biến mất những phục vụ đó.
Dương Siêu cảm thấy Diệp Bạch cũng giống như vậy.
Hơn nữa thiếu niên này còn sạch sẽ thuần túy hơn những người kia, lúc trước chưa từng có người để ý quan tâm cậu ta, cho nên phản ứng nhất định cũng xa cách cường liệt, đến lúc đó chính là cơ hội của anh ta.
Ha ha!!!
Lúc ấy, cũng không còn là thiếu niên đùa giỡn chút tính khí nữa, mà anh ta thì muốn như thế nào sẽ được như thế đó.
Nhưng sự thật lại hoàn toàn khác với suy nghĩ của anh ta, Diệp Bạch thích ứng tương đối nhanh, thậm chí còn có một loại bộ dáng thoải mái không bị làm phiền. Dưới bầu không khí hoang mang vô cùng, Dương Siêu vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu rõ, Diệp đại miêu căn bản không phải thiếu niên vô tri đơn thuần như trong mắt anh ta, cũng vĩnh viễn sẽ không giống như suy nghĩ của anh ta.
Anh sẽ không biết, Diệp Bạch đã sớm quen với loại hành vi hôm qua tặng đồ ăn ngon, ngày mai lại không thấy người này.
Các đại tiên bạn tiên ở thiên giới thọ mệnh vô hạn, thời gian ở trong mắt bọn họ một năm hay mười năm căn bản không có gì khác nhau. Cho nên Diệp Bạch mới có thể quen với việc hôm nay còn có bạn tiên đến tặng đồ ăn, ngày mai đám bạn tiên đều đi chơi tập thể, còn có thể trực tiếp bế quan gần một trăm năm không ra, nên đâu thể vì vậy mà không quen được.
Trong lúc nhàm chán hắn còn học xong cách dùng thuật pháp khống chế hình nhân.
Người nuôi mèo mà hắn vô cùng hài lòng sẽ làm ra đủ các món đồ mà hắn thích, giúp hắn sửa sang lại lông mao bị gió thổi loạn, ôm hắn vào trong lòng đi ra cung điện nhìn ngắm bên ngoài.
Chờ chút…
Thiếu niên dừng bước lại ngẩng đầu nhìn về hướng TV màn hình lớn đặt ngoài cửa hàng.
Hiện tại đang chiếu chính là phỏng vấn tổng giám đốc đương nhiệm của Cố thị – Cố Chiêu, có không ít người cố ý dừng lại quan sát, cũng bình luận to nhỏ với người bên cạnh. Diệp đại tiên tai tinh mắt sáng rất dễ dàng có thể biết được người này vô cùng bản lĩnh, ít nhất người đứng ở nơi này phần lớn đều vô cùng sùng bái anh.
Nhưng Diệp Bạch càng chú ý hơn… chính là nguồn gốc cảm giác quen thuộc khó hiểu của hắn đối với người này.
Hắn nghĩ tới, lúc ở Thiên giới, hắn từng tạo người nuôi mèo. Người nọ thật ra là do linh lực huyễn hóa mà ra, bộ dạng lại không phải dáng vẻ mà hắn đã từng gặp qua, lúc trước hắn cũng chỉ là muốn làm một người tương tự với bạn tiên nào đó. Nhưng huyễn hóa ra lại không như suy nghĩ trong lòng, thế nhưng hắn thủy chung không bỏ được để huyễn hóa lại một lần nữa.
Mà Cố Chiêu, rõ ràng giống hệt với người nuôi mèo mà hắn đã huyễn hóa ra.
Chẳng thể trách…
Thiếu niên cho là hắn đang tìm nguyên nhân sự tình, lộ ra một nụ cười vui mừng mà thích ý, cũng âm thầm quyết định tiếp tục cố gắng, tranh thủ có một ngày sẽ thu người này vào trong tay của mình.
Hắn vẫn rất thích cảm giác khi được đối phương nuôi.
Tuy rằng linh lực là của hắn, rất nhiều hành động mà đối phương làm đều do thuật pháp của hắn sai khiến, nhưng không hiểu, so với việc tự mình làm, hắn càng thích việc cố sức đi điều khiển người nuôi mèo mà hắn tạo ra kia.
“Nhưng anh ta hiện tại dường như rất có tiền.” Diệp Bạch thấp giọng lẩm bẩm nói.
Có điều không sợ, hắn càng có nhiều tiền hơn, sau đó mua anh ta đến tiếp tục nuôi mình.
Diệp đại miêu quyết định xong thoả mãn nở nụ cười, Dương Siêu vừa khéo nhìn thấy cảnh này trong lòng rung động, theo sát phía sau phát hiện ánh mắt đối phương đang nhìn chằm chằm Cố Chiêu trên màn ảnh rồi lại không nhịn được giận dữ. Không phải chỉ là giúp cậu một lần thôi à, đến nỗi nhớ tới tận bây giờ, còn anh ta cả ngày lắc lư bên người đến bây giờ lại chịu đãi ngộ như vậy?
Dương Siêu càng nghĩ càng cảm thấy tức giận.
Có điều… ân tình à… Nếu thằng nhóc này biết ơn như vậy, thì hình như anh ta cũng có thể lợi dụng.
Bên này Dương Siêu tâm tư thâm trầm rời khỏi, bên kia Diệp Bạch lại tiếp tục đi chọn giường lớn của hắn, phải lớn, phải mềm, nằm phải tuyệt đối thoải mái. Chỉ xem thì không nhìn ra được gì, loại thời điểm này thông thường phải thử một lần, thiếu niên với vóc dáng nhỏ xinh nằm ở trên giường lớn, quay qua lộn lại lộ ra nụ cười hạnh phúc.
“Quyết cái này.” Còn thoải mái hơn so với ghế nằm ở Thiên giới của hắn.
Bên cạnh, người phục vụ đi theo giới thiệu là một nữ sinh viên làm việc bán thời gian, giờ phút này đã sớm nhìn đến ngây người, thẳng đến khi nghe thấy tiếng nói mới hoàn hồn, lập tức chuyên nghiệp giới thiệu lần cuối cũng chuẩn bị viết đơn. Nhưng trong lúc dặn quầy thu ngân, lại nhịn không được nhìn thiếu niên có nhan sắc nổi bật nhiều thêm mấy lần.
Một người mẹ gần đó cũng lập tức lựa chọn đặt một cái giống hệt như vậy, để con của mình cũng có thể thoải mái nằm trên đó.
Người phục vụ cười khanh khách giới thiệu viết đơn.
Cô cảm thấy thiếu niên này quả thực đúng là phúc tinh của cô, vừa đến đã bán được hai chiếc giường lớn, trích phần trăm tiền lương tháng này của cô lại không lo rồi, thật hy vọng đối phương đến thêm vài lần.
Mà vào lúc này, một người đàn ông tinh anh ngăn ở trước mặt Diệp Bạch.
Diệp đại miêu cầm đơn thanh toán một lần nghi hoặc nhìn về phía đối phương, chỉ thấy người nọ cười cười với hắn, sau đó từ trong túi lấy danh thiếp ra đưa tới, “Chào cậu, đây là danh thiếp của tôi, nếu có hứng thú làm nghệ sĩ thì có có thể liên hệ với tôi.”
Diệp Bạch gật đầu.
Sau đó bỏ qua anh ta đi nhận giường lớn mà hắn mua, nếu có hứng thú liên hệ với người này, nhưng trước mắt hắn không có ý tưởng đi làm nghệ sĩ, tự nhiên có thể vứt qua một bên.
Nam tinh anh bị hắn bỏ mặc phía sau: “…”
Một cô gái có dung mạo rất đẹp đuổi đến bên cạnh, cười cười, “Anh rất ít khi nhìn trúng người nào, sao, thiếu niên này rất có thiên phú?”
Người nọ gật đầu.
Vốn cũng chỉ cảm thấy hứng thú một chút thôi, cảm giác thiếu niên có giá trị nhan sắc rất cao, hơn nữa cảm giác hạnh phúc khi đối phương nằm ở trên giường lớn, tuyệt đối có thể hấp dẫn một đám cả trai lẫn gái. Càng làm cho anh ta vừa ý vẫn là bộ dáng Diệp Bạch xuống giường, tươi cười thân thiết ôn hòa, khiến cho tâm tình người giao lưu không tự giác trở nên khoan khoái.
Rõ ràng là thiếu niên có khuôn mặt vẫn còn non nớt, cố tình giả bộ thành thục lại làm cho người ta không tìm ra được chỗ nào không đúng.
Phần thiên phú này không thể không để tâm, anh ta cam đoan, nếu thiếu niên ở dưới tay anh ta, chỉ cần đừng làm ra chuyện gì hủy đi tam quan con người, không dám cam đoan lên tới cấp bậc ảnh đế, ít nhất một đường thành công là không thành vấn đề.
“Ánh mắt của anh luôn không sai.”
Cô gái kia nhìn bóng lưng Diệp Bạch, chưa dứt lại hỏi, “Cứ để chạy như vậy, không hề nói chuyện?”
“Không cần.” Người nọ lắc đầu, “Tôi nắm chắc, cậu ta nhất định sẽ tới tìm tôi.” Thân là người đại diện nổi danh nhất trong nước, chút tin tưởng ấy anh ta vẫn phải có.
Cô gái cười cười không nói gì.
Thiếu niên muốn gia nhập giới giải trí, lựa chọn tốt nhất đương nhiên là người trước mắt này, mà đối với việc đối phương có muốn gia nhập hay không, bọn họ đều không có ý nghĩ thứ hai. Suy cho cùng thì hiện tại chỉ có cả ngày muốn làm ngôi sao, nhưng có rất ít người rõ ràng có cơ hội lại thoái thác, cho nên bọn họ xác định không qua bao lâu thiếu niên sẽ tìm gặp.
Nhưng cố tình…
Diệp Bạch nhiều nhất là xem phim, hoàn toàn chưa từng có ý định bản thân đi diễn, xem ra tờ danh thiếp mà vô số người tha thiết ước mơ, lại không biết bị hắn tiện tay nhét vào nơi nào. Quay đầu bắt đầu đi chọn sô pha, thuận tiện còn mua cát cho mèo, cat tree, trụ cào móng cho mèo, cùng với một ít đồ chơi nhỏ, thậm chí còn bị giới thiệu vài loại thức ăn cho mèo.
Diệp Bạch: “…”
Nhìn cái loại đồ ăn hình viên bi này xem, rõ ràng kém xa cá khô, Diệp Bạch không chút nghĩ ngợi từ chối.
“Loại này là mới nhất, rất được những con mèo nhỏ yêu thích.” Người phục vụ nhiệt tình giới thiệu, cô cảm thấy thiếu niên nhất định là vừa mới nuôi mèo, cho nên mới phải mua đầy đủ như vậy, để ngừa cậu không hiểu còn đặc biệt phổ cập: “Phải biết rằng con mèo nhỏ không thể ăn đồ ăn giống người, muối trong đồ ăn sẽ mang đến gánh nặng cho thận chúng, thời gian dài còn sẽ khiến cho thận suy kiệt cũng nguy hiểm cho tính mạng.”
“Cho nên… thức ăn cho mèo vẫn nhất định phải mua.”
Đối phương cảm thấy cậu nhất định là ghét bỏ loại trước không tốt, cho nên tiến cử một loại khác: “Nhìn xem này, con mèo nhỏ nhất định sẽ thích.”
Diệp Bạch: “…”
Trên thực tế, hắn một chút cũng không thích.
Hơn nữa cái gì mà không thể ăn muối, con mèo nhỏ cũng sẽ cần phải ăn lượng muối vừa phải, chẳng qua lượng không được quá nhiều, mà trong đồ ăn của loài người lại quá nhiều mới dẫn đến không khoẻ. Hắn hiện tại là thân người không nói, thân mình cũng là tiên thể, căn bản không tồn tại vấn đề này, trực tiếp gặm một túi trừ bỏ vị giác không thoải mái ra thì căn bản không có phản ứng khác.
Nhưng người phục vụ này thực sự quá nhiệt tình, hắn phải cự tuyệt như thế nào?
Đối với người có mưu đồ khác, miêu đại tiên có thể xé người, có thể đánh người, nhưng loại nhiệt tình đơn thuần này, cho dù chỉ là vì bán đồ, thì hắn cũng không thể làm như vậy.
Trong lúc rối rắm thì bên cạnh có một người đi tới, thật sự nhìn rất quen mắt, hắn liền thuận tay giữ chặt ngăn người phục vụ trước mặt lại.
“Anh ta có việc cần tư vấn.” Sau đó một mình xoay người đi trả tiền.
Bất kể nói như thế nào, cái loại kì kì quái quái gọi là đồ ăn cho mèo này hắn chắc chắn sẽ không mua, người nọ bị người ta coi thành ‘bia đỡ đạn’, dưới ánh mắt nghi hoặc như hỏi sao lại thế này của người phục vụ. Nghe được đáp án lại thấy thiếu niên chọn xong đồ dùng cho mèo nhỏ quanh thân, liền nhịn không được đi tới.
“Cậu nuôi mèo à?” Thẩm Mạc hỏi.
Diệp Bạch lúc này mới phát giác người này hình như là cấp dưới của ‘người nuôi mèo’ Cố Chiêu, vì thế cười cười với bạn thân người ta, nháy mắt khiến cho thể xác và tinh thần Thẩm Mạc khoan khoái. Anh ta lại phát giác ánh mắt bạn tốt quả thực độc đáo, chỉ tiếc hai người sau này lại không có gì, quả thực trừ bỏ mấy bộ quần áo thuần khiết thì không quan hệ gì khác.
Anh ta ở chỗ đó ngựa thần lướt gió tung mây, bên kia Diệp Bạch đã chú ý tới thứ trên tay anh ta.
“Anh cũng nuôi mèo?” Hắn hỏi.
Thẩm Mạc gật đầu, nhớ tới tổ tông trong nhà thì nhịn không được cười lên một tiếng, ngay sau đó còn nói, “Cái này mùi vị không tệ, Mimi cũng rất thích, cậu có thể mua một chút thử xem.”
Diệp Bạch không tin, lại hỏi, “Nó không thích ăn cá à?”
“Cá?” Thẩm Mạc nghi hoặc: “Mèo không thể ăn đồ giống người, sẽ sinh bệnh.”
Cho nên anh cũng chỉ cho nó ăn thức ăn cho mèo?
Diệp Bạch khiển trách nhìn anh ta, vẻ mặt mèo nhà anh thật đáng thương, anh thật không biết thưởng thức. Cuối cùng quyết định vì đồng loại chưa từng gặp mặt mà bàn bạc, nói: “Nó vẫn rất thích ăn cá, không thì thịt heo thịt bò khác cũng có thể, nhưng anh phải chú ý đừng cho nhiều muối, hoặc là không cho cũng có thể.”
Chưa xong, hắn lại cảm thấy đầu óc Thẩm Mạc không nhất định sẽ hiểu được, nên lại giải thích nói.
“Trong thức ăn cho mèo tuy cũng có đủ loại dinh dưỡng, nhưng dù sao hương vị cũng không ngon.” Hắn so sánh nói, “Mỗi ngày cho anh ăn bánh bột ngô, lúc làm thì nhét đủ thức bên trong đó cũng có thể bảo đảm dinh dưỡng, anh ăn không?”
Thẩm Mạc: “…”
Chờ anh ta hoàn hồn thì Diệp Bạch đã xách đồ đã mua xong rời đi, chỉ còn lại trợ lý Thẩm thất thần trong gió.