Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Bạch và Thẩm Hạo kết minh vô cùng thuận lợi, trừ Andy ở một bên có chút không cam, trong hai người đàm phán có một người có lòng một người cố ý, rất nhanh đã đạt tới nhất trí.

“Cậu là ai?” Andy đột nhiên hỏi.

Hiện tại cậu ta đã xác định người này không phải ở trong đội thân vệ của Thẩm Hạo, nhìn bọn họ cần kết minh hiển nhiên cũng không phải bạn tốt ngày trước. Bởi vậy mở miệng hỏi, “Muốn cùng đi phải tín nhiệm lẫn nhau, biết lai lịch đối phương là cần thiết.” Ngoài miệng nói rất chính nghĩa, nhưng trong lòng muốn phân tích quan hệ giữa người này với Thẩm Hạo.

Cậu ta nhìn nhìn Thẩm tướng quân, phát hiện đối phương hiển nhiên cũng muốn biết đáp án của vấn đề này, vì thế thắt lưng ưỡn càng thêm thẳng.

Diệp Bạch lại giống như không nghe thấy.

Hắn cúi đầu trầm tư, tiếp tục nói chuyện lúc trước với Thẩm Hạo, nói ra yêu cầu của mình, “Tôi bảo vệ hai người an ổn đợi cứu viện rời khỏi tinh cầu này, để trao đổi hai người phải dẫn tôi cùng đi, sau đó giúp tôi chuẩn bị giấy căn cước mới thêm một ít tiền, tin tưởng việc này đối với anh mà nói cũng không khó khăn.”

Thẩm Hạo gật đầu, đáp ứng.

Tuy anh ta không hiểu vì sao đối phương tới trễ hai ngày, lại đưa ra yêu cầu mà đời trước không nói ra, nhưng một tờ giấy căn cước với một ít tiền tài, thật sự rất đơn giản nên cũng không phản đối. Một đời trước cũng là bởi vì đối phương quá vô tư, hơn nữa vội vàng muốn cùng nhau hành động mới bị hoài nghi, như bây giờ ngược lại bình thường hơn rất nhiều.

Nói không chừng hai ngày này đã xảy ra chuyện gì, khiến tính cách thiếu niên có điều thay đổi.

Tóm lại Thẩm đại tướng quân sẽ không hoài nghi sai người, bởi vì hai thanh loan đao kia không sai, tuy anh ta không nhớ rõ diện mạo của thiếu niên uổng mạng đời trước, nhưng một đôi loan đao vẫn khắc sâu trong trí nhớ anh ta. Hai thanh đao đó nhìn như bình thường, nhưng ở trong tay thiếu niên lại phát huy ra uy lực làm cho người ta kinh hãi, lần lượt cứu bọn họ ở trong tay đám người kia.

Andy bị bỏ qua có chút khó chịu, lại không muốn buông tha dễ dàng như thế.

“Tôi cảm thấy cần phải tỏ rõ thân phận một chút, như vậy hợp tác mới càng thêm yên tâm, bằng không…” Cậu ta còn chưa nói xong, Diệp Bạch đã ngẩng đầu liếc cậu ta một cái, nói thẳng: “Tôi không nói muốn hợp tác với anh.”

“Không cần sự tín nhiệm của anh, không cần sự trợ giúp của anh, cái gì cũng đều không cần.”

Chưa xong, hắn bổ sung, “Còn nữa, tôi không thích nói chuyện với người có chỉ số thông minh thấp, vị tướng quân họ Thẩm này, hi vọng anh ước thúc lại thuộc hạ của mình, đừng chọc tới tôi.”

Andy: “…”

Thẩm Hạo thấy bầu bạn kiếp trước bị khinh thị, không khỏi có chút tức giận, nhưng ngẫm lại năng lực của đối phương đành nhịn xuống, chỉ biện giải thay Andy: “Chỉ số thông minh của em ấy cũng không thấp, học khoa chuyên ngành cũng là phân tích hoàn cảnh, đối với chúng ta vẫn có tác dụng.” Anh ta có chút khó hiểu, thiếu niên nhu thuận đơn thuần kiếp trước chẳng lẽ là anh ta nhớ nhầm?

“Chỉ số thông minh không thấp, phân tích hoàn cảnh chuyên nghiệp.” Diệp Bạch gật gật đầu, tiếp theo hỏi lại: “Những thứ đó khiến cho các anh rơi vào chật vật như vậy?”

Thẩm Hạo: “…”

Anh ta thầm nhịn, chờ sau khi người tới, thủ hạ của mình còn không phải muốn thu thập thế nào thì chỉnh như thế à, bởi vậy nói: “Đường là tôi chọn, cho nên…”

Diệp Bạch hiểu rõ gật đầu.

“Sau đó anh muốn nói cho tôi biết anh là một tướng quân không hợp cách, biết rõ thuộc hạ vào thời khắc này có thể phát huy ra tài năng của mình lại áp chế không cần, bảo thủ, thế cho nên chính mình sa vào tình cảnh nguy hiểm bực này?” Dừng một chút, hắn lại bổ sung, “Nếu nói như vậy, tôi nghĩ trong điều ước của chúng ta còn phải thêm một cái.”

“Lúc trước chỉ nói đường là tôi dẫn, hiện tại tôi bày tỏ các anh không thể nói bất cứ ý kiến gì, bởi vì tôi không muốn cùng đi chịu chết.”

Thẩm Hạo: “…”

Trên trán gân xanh giật giật, thuở nhỏ thiên phú xuất chúng, đừng nói sau này làm Nguyên soái, cho dù là trước kia cũng chưa từng có người dùng thái độ không tín nhiệm như vậy đối đãi anh ta. Thẩm tướng quân nhất thời có chút không nhịn được, sau lại nghĩ tới đời trước dù sao cũng là vì cứu mình mà không còn mạng, bởi vậy nhịn. Dù sao năng lực của người này anh ta cũng hiểu biết, không chọn sai đường được.

Nhưng anh ta nhịn, Andy lại bị ủy khuất lớn.

Tiểu binh nhịn không được đỏ vành mắt, “Cậu… sao cậu có thể như vậy.”

“Cậu đã biết thân phận chúng tôi, lại không chịu nói của mình, như vậy bảo chúng tôi yên tâm đi theo cậu thế nào.” Cậu ta càng nói càng cảm giác mình đầy đủ sức lực, “Tuy rằng tình huống bây giờ của chúng ta không tốt, nhưng không đến mức bị cố định giá như vậy.”

Diệp Bạch: “…”

Hắn không nhịn được sờ sờ đầu tiểu binh, “Ngoan, chỉ số thông minh không đủ thì đi bổ não đi, não bổ không giải quyết được vấn đề.”

Andy: “…”

Người yêu làm bạn nhiều năm bị khi dễ, Thẩm Hạo chuẩn bị đứng ra nói một câu, đã thấy Diệp Bạch nhìn lại, hỏi anh ta: “Tướng quân đã làm ra quyết định, tiểu binh bên dưới vẫn muốn nghi ngờ, đây là quân đội anh mang theo?” Dừng một chút, Diệp đại miêu vẻ mặt rối rắm, “Còn một bộ muốn khóc, chẳng lẽ binh lính lên chiến trường dùng nước mắt nhấn chìm đối diện?”

Thẩm Hạo: “…”

Không biết tại sao, anh ta lại cảm thấy lời này rất có đạo lý.

Nhưng Andy trong ấn tượng của anh ta không phải như thế, lúc ấy đối phương là phu nhân Nguyên soái, thường xuyên theo quân, tuy tương đối gầy yếu lại rất có khí khái anh hùng. Phân tích hoàn cảnh cũng làm không tồi, thường xuyên phát ra tác dụng rất trọng yếu ở trong chiến đấu. Nhưng đó là chuyện rất lâu về sau, chẳng lẽ lúc đầu cậu tiểu binh này chính là cái bao thích khóc như vậy?

Thẩm tướng quân có chút đau đầu.

Bên kia Diệp Bạch đã cười lạnh nói, “Thân phận của các anh cũng không phải là tự mình báo ra, mà là tôi đi theo vài ngày mới phát hiện.”

“Muốn tìm người hợp tác, tự nhiên tôi phải xác định các anh có thể đạt tới yêu cầu của tôi. Hiện tại xem ra cũng chỉ là miễn cưỡng tạm được, ít nhất trên thực lực so với đội phía sau kia thì kém không chỉ một chút. Nhưng bọn họ là Liên bang, điểm này là tử huyệt, cho nên các anh nên cảm thấy may mắn, nhờ phúc khí từ nơi sinh.”

“Về phần tôi là ai?”

Diệp đại miêu nhíu mày nhìn Andy: “Có bản lĩnh thì trong mấy ngày này anh tự mình thăm dò rõ ràng, không có bản lĩnh thì trốn vào trong góc khóc cho tôi, đừng ở chỗ này giả bộ bạch liên hoa với tôi, phiền.”

Chơi chút tâm tư với hắn?

Hắn và Cố Chiêu đều là người có thân phận địa vị, lại bộ dạng tương đối khá, đương nhiên có không ít nam nam nữ nữ coi trọng. Những người này phần lớn còn thông minh thức thời, biết chỉ có thể nhìn từ xa, nhưng cũng có người không hết hi vọng mà xuống tay. Thủ đoạn quái lạ, diễn rất xuất thần nhập hóa, lấy ra thì ngay cả phần xách giày Andy cũng không có.

Lúc trước đã nhìn ra, Thẩm Hạo là một người có thể hợp tác, Andy này lại là tử huyệt.

Cho nên từ lúc mới bắt đầu hắn đã quyết định, tìm cớ hoàn toàn áp đối phương xuống, để tránh cho lộ trình của bọn họ không duyên cớ tăng thêm rất nhiều nguy hiểm. Lại không nghĩ rằng hắn còn chưa động tâm tư, đối phương đã khẩn cấp sáp đến, vậy không thể trách hắn. Còn đâu hắn luôn luôn tùy ý, từ nhỏ cái gì cũng ăn chỉ không ăn thiệt, làm sao có thể khiến Andy thực hiện được.

Thấy Andy không nói chuyện nữa, Diệp đại miêu vừa lòng gật đầu, sau đó ý bảo Thẩm Hạo có thể đi rồi.

Phía sau Andy cúi đầu, tràn đầy trong lòng trong mắt đều là vẻ không cam.

Nhưng trong lòng cậu ta rõ ràng mình không thể nói cái gì nữa, dù sao Diệp Bạch mới vừa nói rất rõ ràng. Tướng quân đã buông lời, tiểu binh vẫn còn nghi ngờ… Có lẽ Thẩm tướng quân vốn không cảm thấy gì, hiện tại cậu ta nói xong sẽ dễ chọc cho người ta không vui. Nhưng không vội, dù sao đối phương không phải đội thân vệ của Thẩm tướng quân, như vậy…

Cậu ta luôn có cơ hội, luôn có cơ hội gieo xuống hạt giống ở trong lòng Thẩm Hạo.

Hạt giống hoài nghi một khi đã mọc rễ, như vậy vấn đề đối phương luôn cự tuyệt không giao ra thân phận chính là tai hại lớn nhất, đến lúc đó chỉ cần hơi dẫn dắt là được.

Andy nghĩ rất rõ ràng, lại không rõ cả đời này nhất định không thành công được nữa.

Sở dĩ đời trước sẽ thành công, một là bởi vì lúc ấy Thẩm Hạo không có một lòng muốn gặp thiếu niên năm đó, một mình ở chung với cậu ta ba ngày vốn đã xoát không ít hảo cảm. Lúc sau gặp gỡ thiếu niên, bởi vì phương thức xử lý của đối phương hoàn toàn khác với Diệp Bạch nên vẫn luôn hoài nghi, điều này mới khiến âm mưu của cậu ta thành công, cuối cùng hại chết người ta.

Nhưng đời này…

Từ lúc mới bắt đầu cái gì cũng không giống với lúc trước, cậu ta tự nhiên không có khả năng thành công giống như lần trước. Tối thiểu, cho dù Diệp Bạch không làm cái gì, Thẩm Hạo cũng không tin tưởng đối phương là gian tế.

Mà cố tình, đời này Diệp Bạch còn làm đặc biệt tốt.

Thẩm Hạo rất nhanh đã phát hiện, lần này thiếu niên hoàn toàn bất đồng với lần trước, có thể là không bị bọn họ quấy nhiễu, đối phương mới có thể chiếm được phát huy nguyên vẹn. Còn nhớ đời trước bọn họ dường như luôn trốn người phía sau, thỉnh thoảng còn có thể bị đuổi đánh một hồi, nhưng lần này, lại sản sinh khác biệt từ trên căn bản.

Diệp Bạch không phải bạn tiên hạ phàm kia, năng lực của hắn trải qua hai đời tôi luyện càng thêm sắc bén.

Chỉ trốn thì hoàn toàn không có khả năng thỏa mãn Diệp đại tiên đang cảm thấy bất mãn, cho nên hắn không hề giống vị bạn tiên trước đó chỉ thuận theo trí nhớ nguyên chủ đi địa phương tương đối an toàn. Gần như là lúc quyết định hợp tác với hai người Thẩm Hạo thì trong lòng hắn cũng đã mơ hồ có một kế hoạch, hoàn toàn quấy đục vũng nước này.

Khác với hai người Thẩm Hạo chỉ lo chạy trốn, Diệp Bạch hiểu biết tinh cầu này rõ ràng hơn nhiều.

Nơi này không hề không có một bóng người giống như Thẩm Hạo nghĩ, mà có một thế lực cũng không yếu tồn tại. Tuy Diệp Bạch cũng không biết thế lực kia, nhưng có thể từ trong trí nhớ của nguyên chủ phỏng đoán đối phương đại khái là đang làm chuyện gì không thể để người ta nhận ra ở nơi này. Bởi vì muốn bảo vệ bí mật đó, cho nên mới phải giết chết toàn bộ người hạ cánh lên trên tinh cầu này.

Lần này đây đột nhiên đến nhiều người như vậy, bọn họ tự nhiên sẽ không thể không phát hiện, sở dĩ không đi ra là bởi vì không dám.

Trừ vị tướng quân Thẩm Hạo đây không nói đến, những người khác đều là tinh anh của Liên bang, một khi những người đó đồng thời chết ở tinh cầu này, tất sẽ có càng nhiều người hơn tiến đến tra xét. Cho nên đám người kia rơi vào đường cùng, đành phải trốn xuống dưới đất, cũng làm tốt che giấu, hi vọng đám người kia nhanh chóng gây sức ép xong rời đi, đời trước bọn họ quả thật cũng thành công.

Nhưng hiện tại… Diệp đại miêu bố trí một kế, làm cho bọn họ rốt cuộc không trốn tiếp được.

Vì thế…

Ba nhóm thế lực không ai nhường ai, tiến vào trạng thái một sống một chết. Mà rõ ràng nên là một phương yếu thế nhất, bởi vì có Diệp Bạch chỉ huy nên mỗi lần đều có thể gặp dữ hóa lành, hóa hiểm thành an. Tương đối mà nói, bất luận là tinh anh Liên bang hay là thế lực thần bí bản địa, thì đều có tổn thất không nhỏ, tỉ lệ tử vong khá cao.

Andy càng thêm hận đến nghiến răng.

Lúc trước Thẩm Hạo quyết định cậu ta còn không dám có ý khác, nhưng đổi thành Diệp Bạch thoạt nhìn còn nhỏ hơn cậu ta, cậu ta lại có vài phần cảm giác về sự ưu việt. Có mấy lần vận dụng phân tích hoàn cảnh mà mình học chỉ đường, muốn tỏ rõ năng lực của mình với Thẩm Hạo, sau đó Diệp Bạch lại hoàn toàn không để ý tới cậu ta, thậm chí còn chọn đường ngược lại.

Andy tức giận không thôi, vì sao không nghe cậu ta, rõ ràng đường cậu ta mới càng dễ được cứu viện hơn!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK