Mặc cho một đống người chen phá đầu, cũng không thể trực tiếp tới cửa bái phỏng.
Ở bên trên chính là Cố Chiêu.
Cố Chiêu gần năm mươi năm cũng đã Kim Đan kỳ là đại đệ tử Phong chủ, vẫn luôn đặc biệt được yêu mến không nói, bản thân cũng đặc biệt không chịu thua kém. Chỉ có một điểm, đối phương vô cùng thích bế quan, lại càng không thích có người đi quấy rầy, Phong chủ vì thế còn đặc biệt ra mệnh lệnh, không có việc gấp thì ai cũng không thể lên ngọn núi đó.
Mà trên thực tế…
Từ khi Diệp Bạch đến đây, Cố Chiêu không còn bế quan nữa, cả ngày nướng cá nấu cá hầm cá làm luân phiên không ngừng, để meo nhà mình ăn đến thoả mãn.
Hai người đã đi Nhạn tháp một chuyến.
Đó là một tòa tháp cao nhất trong Tiêu Dao Phong, nếu người thường đứng ở bên dưới thì ngay cả đỉnh cũng không nhìn tới, nhưng đối với tu sĩ mà nói lại không phải vấn đề. Cố Chiêu cưỡi mây mà lên, nửa ôm lấy Diệp Bạch đã lên đỉnh núi, rơi xuống trên đài ở một góc, lại nhéo nhéo móng vuốt của thiếu niên trong lòng mới buông hắn ra.
Nhạn tháp cao vút trong mây.
Diệp Bạch vươn tay sờ, quả nhiên đám mây nơi này cũng đều là linh khí, chẳng qua là bởi vì khí hậu có chút lạnh lẽo, nên hình thành bông tuyết mà không phải mưa. Nhìn lại ngẫu nhiên có đám mây che chắn, nhưng phần lớn khu vực vừa xem hiểu ngay, hắn chuyển hướng, nhìn về phía con đường nhỏ từ chủ phong đến ngọn núi này.
Ngày ấy hắn đi từ con đường đó, đến chỗ Cố Chiêu.
Người nuôi mèo xem thấy cười cười.
“Lúc Trường Mi mang theo em vào đại điện thì anh đã phát hiện, vốn đi đến bên kia, nửa đường mới thay đổi, bởi vậy chờ hai người đi trở về anh còn chưa tới.”
Diệp Bạch nhịn không được nhìn hắn một cái, khẽ nhếch mi có vẻ bản thân rất đắc ý cùng vui mừng.
Cố Chiêu bật cười không thôi.
Chỉ biết không thể gạt được con mèo này, ngày đó anh quả thật rất hưng phấn vui mừng, mới liếc đến một bóng dáng đã vội vàng đuổi đến chủ phong, mãi đến nửa đường mới từ trong câu chuyện phiếm của mấy đệ tử biết được, thì ra người đã đi đến chỗ anh, bởi vậy lại vội vàng luống cuống chạy trở về, khó khăn lắm mới không có tới quá trễ.
Diệp đại meo ra vẻ ‘bình tĩnh’, để mình trông không đắc ý như vậy, tùy ý liếc phong cảnh chung quanh một chút.
Không thể không nói quả thực rất đẹp.
Phóng mắt nhìn lại một mảnh trắng như tuyết, ở giữa lại điểm xuyết màu xanh lam, còn có đóa mây phiêu giữa không trung, rất xa còn có thể nhìn thấy hồ nước sen, mà xa hơn… bên đó một mảnh sương mù mênh mông, Cố Chiêu giải thích, “Mấy chỗ đó là nơi ở của ba phái Tự Tại Môn, Càn Khôn Quan, Âm Dương Tông, đều có kết giới bao phủ, không phá được.”
“Không phá được?”
Diệp Bạch nhạy bén phát hiện ra vấn đề trong lời nói, “Chẳng lẽ không phải tự động thiết lập, có thể tự động chốt mở?”
Cố Chiêu lắc đầu.
“Tình huống cụ thể thế nào anh không rõ ràng lắm, nhưng hơn ba trăm năm trước nơi này còn là một chỉnh thể, tứ đại tông môn liên hệ lẫn nhau, mà không phải tình huống như hiện tại.” Dừng một chút, anh lại bổ sung, “Chuyện này cũng không nhỏ, nhưng người biết lại không nhiều, hơn nữa vẫn luôn kiêng kỵ cũng không nguyện ý nhắc đến.”
Lúc trước không phải là anh không tìm hiểu đến, nhưng căn bản không thăm dò được gì.
Chỉ biết là tình huống hiện tại vô cùng kỳ quái...
“Giữa mấy đại tông môn còn cách một tầng kết giới, chỉ có đi ra ngoài từ giáp ranh Tuyết Sơn, nếu Càn Khôn Quan đối diện muốn đến bên này của chúng ta, thì phải đi đường rất dài.” Đầu ngón tay Cố Chiêu khẽ động, một tấm bản đồ đã biểu hiện ở giữa không trung, ánh sáng trong suốt phân ra tình hình thực tế của Đại Tuyết sơn hiện giờ.
Tựa như một cái vòng tròn, tứ đại tông môn mỗi nơi chiếm một phần năm, ở giữa còn có một đất trống diện tích cũng không nhỏ.
“Đó là…”
Diệp Bạch chỉ một ngón tay, Cố Chiêu lập tức giải thích, “Trong kết giới.”
Từ chỗ cao nhìn lại, nơi đó một mảnh màu xanh ngọc, bên trên còn có hoa sen kết băng, thậm chí còn có thể nhìn thấy mấy đuôi cá, đều là yên lặng bất động.
“Nghe nói, nơi đó là cấm địa.”
Diệp Bạch: “…”
Cấm địa.
Theo mắt nhìn của hắn, tự nhiên không khó nhìn ra, “Đó cũng là kết giới, ngăn cách tứ đại tông chắc hẳn là cùng một người gây ra, thủ pháp tương đối nhất trí, hơn nữa…”
Cảm giác đặc biệt quen thuộc.
Diệp Bạch rất xa nhìn về phía kết giới, muốn tìm nơi phát ra cảm giác quen thuộc trong lòng mình, lại nghe được Cố Chiêu nói: “Mỗi lần đến Nhạn tháp, kỳ thật cũng là vì nhìn nơi đó, anh cuối cùng có một loại cảm giác… giống như anh từ nhỏ nên ở nơi đó, mà không phải ở ngoài Đại Tuyết sơn này, càng không nên lớn lên ở Đại Tuyết sơn mà băng tuyết bao trùm.”
Anh càng cảm thấy, mình sống ở một đào viên giống như trong không gian.
Cái loại cảm giác này rất kỳ diệu.
Nếu muốn nói kỹ hơn, thì tương tự với sự thân thiết hoài niệm khi gặp được Diệp Bạch, cảm giác quen thuộc cũng như cùng một nguồn, chẳng qua hãy còn thiếu thứ gì, lại nhiều hơn chút gì. Chính bởi vì sự tương tự này, khiến cho anh thường xuyên tới nơi này đứng, nhìn chỗ đó hy vọng có thể phát hiện càng nhiều thứ.
Hoặc là, “Kỳ thật lúc ban đầu anh cho rằng em ở bên trong.”
Nhưng trên thực tế…
“Em lúc ấy còn chưa tới.” Diệp Bạch giải thích, “Em vừa mở mắt đã ở nước Nam Hiển, không có trải qua mười mấy năm trước, chỉ có trí nhớ nguyên chủ.”
Cố Chiêu gật đầu.
Những việc này lại nói giống như cách biệt thời gian làm cho người ta không lý giải được, nhưng bởi vì không phải lần đầu tiên như thế, Cố Chiêu cũng không cảm thấy kỳ quái. Dù sao đời trước anh cũng có ký ức lúc trước, lúc gặp Diệp Bạch, anh cũng đã một mình ở tinh cầu đó sinh sống hơn hai mươi năm, còn đối phương thì chỉ vừa mới đến mà thôi.
Mà hiện nay Diệp Bạch đã đến rồi, anh không cần thường xuyên tới nơi này chờ, ngóng trông đối phương từ bên trong đột nhiên xuất hiện nữa.
Hôm nay tới đây, cũng là vì giới thiệu một chút về Tiêu Dao Phong.
Lúc trước cái gì nên nói, Minh Tuyên đều nói rồi, nhưng đối với Diệp Bạch, Cố Chiêu rốt cuộc vô cùng để ý, bởi vậy bất kể chi tiết nào lại bổ sung một lần nữa.
Đương nhiên, cũng nói tinh tế tỉ mỉ hơn Minh Tuyên nhiều.
Trong tứ phái của Đại Tuyết sơn mạnh nhất là Càn Khôn Quan, bị vây ở phía nam Tuyết Sơn, nổi tiếng về trận pháp, nhưng… “Đây là tình huống hơn ba trăm năm trước, hiện giờ Càn Khôn Quan tương đối điệu thấp, dường như bởi vì chuyện gì khiến cho thực lực giảm mạnh.” Dừng một chút, anh bổ sung, “Trước mắt mạnh nhất chính là Tiêu Dao Phong.”
Chính là một phái mà hiện giờ bọn họ đang ở.
Ba trăm năm xảy ra chuyện gì, Cố Chiêu không rõ ràng lắm, bởi vì chuyện này dường như cực kỳ bí ẩn, người biết cũng không nhiều. Như người bình thường trong môn cũng không biết rõ, Phong chủ cùng mấy vị trưởng lão có lẽ biết được, nhưng bọn họ sẽ không nói. Mấy năm qua bởi vì cảm thấy sự việc có khả năng liên quan đến Diệp Bạch, anh thám thính mấy lần, lại đều không có kết quả.
“Nếu không liên quan đến chúng ta, vậy tạm thời không cần quản.”
Cố Chiêu cuối cùng hạ quyết định.
Diệp Bạch cũng không nhắc lại chuyện này, nhưng trong lòng quyết định tìm một cơ hội nhất định phải đi tra xét một phen, bởi vì không chỉ Cố Chiêu có cảm giác kỳ lạ đối với nơi đó, bản thân hắn cũng như thế. Chỉ vừa lên Nhạn tháp, ánh mắt đã không tự chủ được dừng ở nơi đó, cũng có loại cảm giác nơi đó kỳ thật không phải một mảnh băng nguyên.
Đủ loại mảnh nhỏ hỗn loạn phức tạp nhất nhất thoáng hiện.
Trong đó có lúc trước đã từng nhìn thấy, ví dụ như hình ảnh Cố Chiêu tay cầm ngọc bội đứng ở trong rừng trúc, cũng có một số chưa từng thấy.
Nhưng mà…
Trong hình ảnh lại trước sau không có hắn xuất hiện.
Nhưng việc này hắn sẽ không nói với Cố Chiêu, bởi vì chắc chắn sẽ nhắc tới Tiên giới, mấy thứ này biết nhiều, đối với tu hành cũng sẽ không có ích lợi quá lớn, ngược lại có thể sẽ bởi vì một vài nguyên nhân mà trì trệ không tiến. Tâm tình coi trọng thuận theo tự nhiên, hiểu được càng nhiều càng bức bách mình, thì càng có khả năng nổi lên hiệu quả ngược lại.
Dựa vào ngụy trang xuất sắc, hắn thành công che dấu thất thố của mình, bình tĩnh hàn huyên một hồi với Cố Chiêu.
Nói đến nhiều nhất vẫn là việc kết giới, Diệp Bạch cũng biết thật ra là từ ba trăm năm trước sau khi có kết giới, tứ đại tông môn đã không hề liên lạc. Cũng khó trách lúc trước thương thảo việc hắn làm Cung Phụng, bất luận là Phong chủ hay là trưởng lão, đều giống như không lo lắng sự việc bị truyền ra ngoài có thể biến thành một chê cười hay không.
Thì ra, căn bản không truyền ra được.
Tứ Tông hiện tại liên lạc một chuyến đều phải xuống núi từ cửa ra chỗ giáp ranh, lại đi một vòng lớn đến một bên khác đưa bái thiếp, đối phương đồng ý mới đi vào. Như vậy thật sự phiền toái, hơn nữa không có việc lớn phát sinh, cũng không có tài nguyên có thể thương lượng chia phần, cho nên toàn bộ lui ở tông môn của mình không đi ra ngoài.
“Còn truyền tấn phù?”
Diệp Bạch đột nhiên nhớ tới, “Giới tu chân không phải bình thường đều có thứ này à, sao bọn họ không dùng, chẳng lẽ kết giới kia ngay cả truyền tấn phù cũng có thể ngăn chặn?”
Cố Chiêu gật đầu.
“Em thật sự đoán đúng, truyền tấn phù cũng không được, ngay cả nước cũng không chảy qua được.”
Một kết giới, hoàn toàn tách rời tứ đại tông môn cùng phiến băng nguyên trung tâm, linh khí nguồn nước đều không thể liên hệ, “Đoán chừng là bởi vì việc này rất vả mặt, cho nên mấy tông môn mới không muốn liên lạc nhau nữa, dù sao mỗi một lần trao đổi đều phải nghĩ tới nguyên nhân một lần, không thể đi con đường thẳng có khoảng cách ngắn nhất.”
Vì để cho chính mình dễ chịu chút, dứt khoát không liên lạc nữa.
Dừng một chút, Cố Chiêu có chút do dự nói, “Anh có cảm giác, người thiết lập kết giới này muốn đúng là loại kết quả này.”
Thiết lập kết giới muốn kết quả gì, Diệp Bạch không rõ ràng lắm, nhưng hắn vẫn biết hạ giới có thể kết giới ngăn cản nguồn nước cũng không kỳ quái, nhưng ngay cả linh khí cũng ngăn cản thì không nên tồn tại. Mọi việc đều có ngoại lệ, nhưng cũng có một số việc là tuyệt đối không có khả năng, giống người thường không có khả năng đánh thắng được tu sĩ, tu sĩ hạ giới tuyệt đối không làm ra được loại kết giới trình độ này.
Đời trước Charmaha nói tinh hệ mình là thần tích, kỳ thật chẳng qua là tinh cầu tự mình sinh sản, nhưng hiện giờ lại khác.
Đây mới thực sự là thần tích.
Chỉ có hắn, hoặc là thượng tiên khác của Thiên giới mới có thể làm ra kết giới này, cho dù là bạn tiên cũng không nhất định có thể làm được, càng bất luận tu sĩ hạ giới.
Hơn nữa…
Trong ba trăm năm, nếu không tính khoảng thời gian xuyên qua mỗi thế giới, không tính thời gian hồi tưởng, hắn phi thăng vừa vặn ba trăm năm.