Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Chiêu mang theo bạn tốt và Diệp Bạch vào phòng, Hách Lâm lại ở dưới ‘lời mời’ rời đi với sắc mặt không tốt lắm. Nghĩ cũng hiểu được, trong lòng anh ta đang tưởng tượng tới thứ không sạch sẽ, bên kia lại như không cẩn thận nói toạc ra sẽ chịu kinh hách bao lớn. Nhưng mà Diệp Bạch rất rõ ràng đối phương không nghĩ nhiều, chỉ cho là trùng hợp kinh khủng thôi.

Sở dĩ không lựa chọn lưu lại, vẫn là bởi vì ngồi cùng bàn còn có một Tiết Quân.

Vị này nghe tên chính khí nghiêm túc, nhưng là người phóng khoáng, bởi vậy đối với chuyện của Hách Lâm cũng biết không ít, đối phương hiển nhiên là sợ ở trước mặt Diệp Bạch bạo lộ ra những việc này mới bỏ chạy trước. Thậm chí Diệp đại miêu đặc biệt lắng nghe một chút tiếng lòng của đối phương, quả nhiên đang kêu xui xẻo, sao lại gặp phải vị này.

Không có Hách Lâm, không khí đều mới mẻ không ít.

Diệp Bạch một lần nữa gọi một phần thịt bò, chuẩn bị hưởng thụ một phen, phần kia hắn không hề chạm đến.

Có Cố Chiêu ở đây, cũng không đến nỗi phải nghe tiếng lòng loạn thất bát tao gì, quả nhiên hết sức thoải mái, Diệp đại miêu hưởng thụ gặm miếng thịt bò, nghe hai người ngồi cùng bàn nói chuyện. Không phải chuyện gì quan trọng, hơn nữa cũng không có quan hệ gì va chạm với công ty hiện tại của Diệp Bạch, cho nên hai người kia nói chuyện không hề kiêng dè.

Mãi đến khi cả tảng thịt bò đều vào bụng, bên kia Cố Chiêu mới nhìn lại đây.

“Muốn gọi thêm không?” Đối phương hỏi.

Diệp Bạch nghĩ nghĩ, lấy dĩa ăn từ trong đĩa ông chủ Cố xiên ra hai miếng, sau đó chậm rãi nhét vào miệng. Động tác liên tiếp này làm ra cực kỳ tự nhiên, thế nên Tiết Quân sửng sốt một giây mới phát hiện không đúng, Cố Chiêu lại càng giật mình tại chỗ. Thật lâu, anh mới đẩy đĩa của mình ra phía trước, ý là muốn thêm nữa không?

Tiết Quân: “…”

Có thể là ánh mắt của anh ta quá mức rõ ràng, Diệp Bạch đảo qua liếc mắt một cái, nghe một chút vị này đang suy nghĩ gì, sau đó cả người hắn đều không tốt. Hoài nghi Cố Chiêu bị thứ gì dính thân thì thôi đi, lại còn cảm thấy hắn thích mặc váy đỏ đầu óc có vấn đề. Nghĩ nghĩ, tuy rằng dường như có chút khó khăn, nhưng vẫn quyết định cứu lại một chút hình tượng bị mình hủy không còn một mảnh.

“Tên kia muốn theo đuổi tôi.”

Diệp đại miêu mang vẻ mặt tức giận, “Thu hồi ánh mắt nhìn biến thái kia của anh cho tôi, tôi chỉ là muốn dọa tên đó mà thôi.”

Tiết Quân thở dài một hơi nhịn không được lẩm bẩm: “Tôi đã nói mà, lớn lên đẹp như vậy tại sao có thể có ham muốn đặc thù, làm tôi sợ muốn chết còn tưởng rằng Cố Chiêu thích kiểu này.”

Diệp Bạch: “…”

Loại chuyện này trong lòng nghĩ thôi là được rồi, anh còn nói ra, nói ra!!!

“Hách Lâm kia quả thật không phải thứ gì tốt, chẳng qua mặc váy đỏ.” Tiết Quân với vẻ mặt nhìn dũng sĩ, “Cậu cũng thật sự nói ra được, vạn nhất tên đó không bị dọa chạy thì sao?”

“Đơn giản.” Diệp Bạch thuận miệng nói: “Lần sau nói tôi thích đội nón xanh.”

Tiết Quân: “…”

Thật lâu, anh ta mới mang vẻ không nói gì nói, “Thật không hiểu cậu là muốn dọa chạy hay là muốn theo đuổi tên đó, lời này… cho phép tôi yên lặng một chút, thật sự cần tĩnh lặng.”

Diệp Bạch: “…”

Hắn đang chuẩn bị nghe một chút hàng này lại đang suy nghĩ gì, Cố Chiêu đã mang ngữ điệu bất mãn hừ một tiếng, “Nói rõ ràng.”

Tiết Quân lập tức khôi phục bình thường, “Bạn gái đương nhiệm của Hách Lâm gần như mỗi ngày đều mặc váy đỏ, các loại kiểu dáng không ngừng, còn chưa từng đổi màu. Hơn nữa cô ta thường xuyên treo một người lại lên giường ái muội với một người khác, cắm sừng cho người ta còn mang quen không nói, hiện tại tên kia theo đuổi cô bạn gái váy đỏ này cậu biết lúc thổ lộ đã nói câu gì không?”

Móa nó tôi không muốn biết.

Diệp đại miêu đã dự liệu được câu nói kế tiếp, vừa nghe quả nhiên là: “Em muốn thử xem cảm giác bị mang nón xanh.”

Vẫn luôn biết Hách Lâm kia không tiết tháo, còn tưởng rằng bạn gái bạn trai đều là lừa tới, hiện giờ xem ra cũng không hẳn vậy, vẫn có dũng sĩ có gan đối mặt loại nam cặn bã này. Diệp Bạch phát giác mình có chút không tốt lắm, bên kia Cố Chiêu cũng có chút bất mãn, “Đây đều là những người nào, sau này cách tên đó xa một chút.”

Diệp Bạch nhu thuận đáp ứng.

Đầu kia Tiết Quân đột nhiên nhớ tới, “Làm sao cậu lại ra đây với cậu ta, lúc tên đó tìm người mới thông thường đều là bước này.”

Nghe xong lời này Cố Chiêu cũng nhìn lại đây, Diệp Bạch thì mang vẻ mặt bất đắc dĩ, “Anh ta nói cha anh ta với cha mẹ tôi là bạn tốt, tôi còn nghĩ mới tiếp nhận công ty có phải có thể làm đơn hàng gì với anh ta hay không, ai ngờ tên đó không có lòng tốt.” Đây đương nhiên là lời nói dối, đi ra với tên kia chỉ là vì muốn chỉnh chết anh ta mà thôi.

Tiết Quân lại rõ ràng gật gật đầu, cảm khái nói: “Đầu năm nay làm ăn không dễ dàng.”

Diệp Bạch gật đầu theo, “Phải nha phải nha!”

Cảm giác một chút thành ý cũng không có, Cố Chiêu kỳ quái quét mắt nhìn hắn một cái, sau đó bình tĩnh ném mồi câu: “Công ty có một khoản trang phục tình nhân cần thiết kế nhãn hiệu, lúc trước vừa ý công ty của cậu nên dự định tiếp xúc, chẳng qua không nghĩ tới đột nhiên xảy ra ngoài ý muốn nên không tiếp tục…” Dừng một chút anh nói tiếp: “Không biết cậu có hứng thú không.”

Diệp Bạch lặng đi một chút, phân tích ra việc này chắc hẳn có thật.

Điều này cũng giải thích vì sao cha Diệp mẹ Diệp không biết Cố Chiêu, đối phương lại như kỳ tích xuất hiện ở trên lễ tang. Mà ánh mắt của người nuôi mèo vẫn luôn không tồi, có thể chọn trúng bọn họ đã khẳng định thực lực của hai vợ chồng nhà họ Diệp. Nếu như không ngoài ý muốn, việc làm ăn của công ty quảng cáo nhà họ Diệp sẽ lại tiến một bước lên trên.

“Lúc trước không phải nói muốn hợp tác à.” Suy nghĩ cẩn thận Diệp Bạch liền trực tiếp nói, “Chẳng lẽ anh đổi ý.”

Cố Chiêu: “…”

Ông chủ Cố lúc này mới nhớ tới lần trước gọi điện thoại cho Diệp Bạch thì đối phương dường như có nói giỡn có cơ hội muốn hợp tác, anh thuận miệng đáp ứng, sao đến nơi đây lại thành khuôn vàng thước ngọc* rồi.

(*: ví với những cái không thể thay đổi được.)

Nhưng ánh mắt thiếu niên trong suốt, cho dù là thái độ đương nhiên này cũng sẽ không chọc người không thích.

Một bên Tiết Quân thấy hai người cứ thế bàn xong một đơn hàng, cả người đều không tốt, sao cảm giác có chút hí kịch. Chẳng qua bạn tốt luôn luôn đáng tin, lần này hẳn không phải là thấy sắc khởi nghĩa đột nhiên tâm huyết dâng trào. Giao một đơn hàng quan trọng như vậy cho thiếu niên này thật sự được không, không suy xét đổi công ty à?

Dưới tầng công ty tôi, nhà đó cũng không sai, cậu không suy xét đi xem à?

Bên kia Diệp Bạch và Cố Chiêu lại nói với nhau mấy câu, để lại số điện thoại của nhau, lần này là số di động tư nhân của ông chủ Cố, Diệp đại miêu trực tiếp theo lẽ thường lưu thành ‘Người nuôi mèo’.

Sau đó ký hợp đồng, hết thảy sự tình đều vô cùng thuận lợi.

Người hai nhà Diệp Tưởng thật ra ổn định vài ngày, sau lại vẫn không dám tiến đến biệt thự trái lại lựa chọn đến chặn Diệp Bạch. Nhìn thấy một nam một nữ đứng ở trước mặt mình, Diệp đại miêu trầm mặc một giây vẫn không nhớ ra được cái gì. Thật sự là người của đối phương quá nhiều, hắn lười ghi nhớ, dù sao không phải họ Diệp chính là họ Tưởng không sai được.

Nữ tương đối nhỏ đại khái mới hai mươi ba hai mươi bốn, là chị họ bên nội hay bên ngoại của nguyên chủ cũng không nhớ rõ.

Lúc này cô ta đang miễn cưỡng cười đến vẻ mặt hòa khí, “Tiểu Bạch à, ở trong công ty thế nào, có bị bắt nạt không, phải biết có một số người nha chỉ thích cậy già lên mặt…”

Diệp Bạch: “…”

Dừng một lúc lâu, hắn cười lạnh, “Đúng vậy, nhưng tôi cũng không phải dễ bắt nạt.”

Người lớn tuổi hơn phát giác lời này dường như có nghĩa khác, những người như bọn họ giống như đã cậy già lên mặt muốn nuốt gia sản người ta. Bởi vậy cười gượng hai tiếng, “Anh chị cũng là lo lắng cho em, ba mẹ thường nói điều khiển công ty không dễ, bảo anh chị học tập thêm, em trực tiếp tiếp nhận như vậy cũng không biết có thuận lợi không, có vấn đề gì mọi người có thể cùng nhau thương lượng.”

Diệp Bạch sáng tỏ gật đầu, nói: “Rất thuận lợi.”

Thái độ dầu mỡ không vào này tự nhiên khiến trong lòng hai người trước mặt không thích, ngay cả trên mặt cũng biểu hiện ra một ít bất mãn, “Em cũng đừng gượng chống, thực sự có chuyện lớn xảy ra thì chậm rồi.”

Hai nhà Diệp Tưởng nghĩ rất rõ ràng.

Điều khiển công ty không phải chuyện dễ dàng, một người chưa từng tiếp xúc qua như Diệp Bạch thì làm sao biết, lúc này khẳng định đang sứt đầu mẻ trán, đúng là lúc bọn họ đi lên bán cái tốt. Mà một khi vào công ty, tiếp xúc đến công việc, sau đó lừa gạt toàn bộ đồ về nhà mình không phải dễ dàng sao, bởi vậy nên đã tới.

Chỉ là một số người thế hệ trước còn không kéo xuống được sắc mặt, lần này tới đổi thành tiểu bối.

Lúc này Diệp Bạch biểu hiện ra thái độ như vậy, tất nhiên khiến bọn họ mất hứng cho rằng đang gượng chống, trong lòng quả thật cũng lo lắng đừng thực sự gây sức ép làm sụp công ty.

Hừ!

Diệp đại miêu hừ lạnh, nhịn không được nói: “Cho dù thực sự xảy ra chuyện lớn gì, đến lúc đó bị hao tổn cũng là tôi.”

Vừa nói như thế hai người kia cảm thấy lại càng lo lắng, trong lời nói lại hơn ý tứ chỉ điểm giang sơn, một nhân viên đi qua nghe được suýt nữa cười rút gân, “Ha ha, nhìn đức hạnh của bọn họ xem, chẳng lẽ không biết ông chủ lấy được đơn hàng của Cố thị à, nếu làm xong còn lo lắng bị hao tổn, chỉ sợ không biết được kiếm bao nhiêu.”

Hai người kia: “…”

‘Thì ra vẫn là dính ánh sáng của Cố Chiêu.’ ‘Làm tốt hay không còn không nhất định đâu, hiện tại đắc ý cái gì.’ ‘Hôm nay xem ra là đến không một chuyến, trở về thương lượng trước đã.’

Hai người liếc mắt với nhau, rồi song song rời khỏi.

Trước khi đi vẫn không quên theo thường lệ xoát một câu: “Nếu có cần, đừng quên gọi điện thoại cho anh, mọi người dù sao đều là thân thích, làm sao có thể thật sự không quản em được.”

Ha ha!!! Cầu mặc kệ, cầu quên đi!!!

Loại thân thích này vẫn là có bao xa lăn bấy xa đi, Diệp đại miêu thấy người đi rồi liền chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe thể thao nhìn hơi quen mắt dừng ở trước mặt, ngay sau đó gương mặt của Hách Lâm đã xuất hiện ở trước mắt.

“Này!”

Đối phương chào hỏi: “Cùng đi uống một chén?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK