Mọi người: “…”
Ngay cả Nhị hoàng tử cũng cảm thấy lời này quả thực khó tin.
Từ xưa việc giả truyền thánh chỉ không phải là không có, chưa từng trực tiếp bị sét đánh chết như vậy, nếu thật sự có tiền lệ thì ngày sau chắc chắn không ai dám tiếp tục làm như thế. Huống hồ lúc trước Nhị hoàng tử đã xem qua thánh chỉ, rõ ràng không có bất cứ vấn đề gì, mặc dù không biết cái gọi là tội danh này đến như thế nào, nhưng thánh chỉ đích xác là thật.
Đám người Hách Toàn tiến đến truyền chỉ lại càng cảm thấy vớ vẩn.
“Lớn mật.” Một người trong đó lập tức trách mắng.
Diệp Bạch giương mắt quét tới, phát hiện là một tiểu công công vẫn luôn đi theo bên cạnh Hách Toàn, thần sắc hành vi quả thực như một khuôn mẫu khắc ra từ đối phương, hiển nhiên là ‘Đồ đệ’ để ở bên người cẩn thận dạy dỗ. Lúc này đang vừa từ trong khiếp sợ bởi cái chết của sư phụ hoàn hồn lại, sắc mặt không tốt trách mắng Diệp đại miêu.
Một gã thị vệ phía sau cũng nói theo: “Ngươi là người phương nào, lời nói bực này cũng có thể nói lung tung.”
Nếu thánh chỉ là giả, đám người bọn họ không phải sẽ thành giả truyền thánh chỉ à, đây chính là trọng tội trăm triệu không thể đồng ý. Tương phản với nó, bên kia vẻ mặt Nhị hoàng tử cũng khẽ động… việc hôm nay quá mức kỳ quặc, nếu bị mang đi thì không biết là quang cảnh gì, duy chỉ có kéo dài cùng lưu lại mới là lựa chọn tốt nhất.
Vốn đã không kéo tiếp được, nhưng hiện tại Diệp Bạch cho hắn cơ hội này.
Làm, hay là không làm.
Nếu theo đại cục nhìn lại, việc này lợi nhiều hơn hại, đợi đến kéo dài tới sự tình sáng tỏ hoặc là Cố Chiêu tới, khi đó mọi việc có thể xoay chuyển. Chẳng qua thánh chỉ thật giả sớm có định luận, đến lúc đó Diệp Bạch đột nhiên nhảy ra sẽ phải gánh trọng tội, vì thu nhỏ lại tội danh bọn họ kháng chỉ bất tuân, tất cả chỉ nên để một mình hắn gánh vác.
Bên người có một mưu sĩ nhịn không được nhỏ giọng nói: “Tận dụng thời cơ.”
Sự thật là cho dù bọn họ không biết thời biết thế, Diệp Bạch cũng không rơi vào chỗ tốt gì, cơ hội như thế sao hoàng tử có thể do dự. Hắn ta nghĩ được rõ ràng, nhưng không ngờ Nhị hoàng tử lại chỉ là thần sắc phức tạp nhìn Diệp Bạch một cái, sau đó lớn tiếng trách mắng: “Sao lại thả người ra, không biết hắn còn điên à.”
Diệp Bạch: “…”
Diệp đại miêu bị chỉ vào đầu óc không rõ ràng lắm suy tư một chút đã hiểu được, đối phương là giúp hắn thoát tội.
Không thể không nói, vị Nhị hoàng tử này quả nhiên là tri ân báo đáp, chỉ thuận tay giúp một mạng, lại có thể được hoàng tử thiệt tình đối đãi đúng là hiếm có.
Từ xưa sống chết bất luận địa vị cao thấp, mệnh lại có.
Tánh mạng hoàng thất từ xưa lớn hơn trời, đều có vô số người dốc hết sức, chắn đao chắn thương. Hành động của nguyên chủ kỳ thật so ra cũng không tính là gì, lúc này chính xác nhất cũng nên là buông bỏ hắn để cầu lấy cơ hội tạm nghỉ. Nhưng mà ai cũng chẳng ngờ đến, đối phương sẽ làm ra quyết định đó vào lúc này.
Diệp Bạch thậm chí nghĩ đến, nếu một hồi có cơ hội, đối phương hẳn sẽ phái người cất bước hắn.
Người như thế…
Nếu không phải rõ ràng đối phương và nguyên chủ không có tư tình, Diệp Bạch đều muốn hoài nghi đây là yêu quá sâu mới dẫn đến. Không có biện pháp, mấy đời tới nay thấy nhiều hành vi cắm dao găm của người bên cạnh nguyên chủ, chợt đột nhiên đến một vị như vậy có chút không thích ứng. Đợi đến lúc hắn kịp phản ứng, đã có thị vệ lại đây chuẩn bị kéo hắn trở về.
“Đợi một chút.”
Diệp đại miêu cơ linh, nháy mắt thoát khỏi mấy người nhảy vào đám người, nhặt lên thánh chỉ trong lúc hỗn loạn còn chưa kịp bị người nhặt lên. Lúc mở ra ngón giữa khẽ động linh lực, bên trên đã có chút khác biệt, ngay sau đó chợt nghe hắn ở bên kia khoan thai nói: “Chẳng thể trách gặp sét đánh, làm giả cũng không đủ tư cách, quả thực trời không đánh gã thì đánh ai.”
Nói xong, hắn tùy tay ném thánh chỉ lại trong đám người.
Mọi người: “…”
Tuy nói Diệp Bạch ở nơi này ngôn từ chuẩn xác nói thánh chỉ là giả, nhưng không ai thực sự có can đảm tùy tiện đối đãi giống hắn, bối rối tiếp nhận thật cẩn thận mở ra, sau đó… người bên này của Nhị hoàng tử đều nhẹ nhàng thở ra, thị vệ đi theo Hách công công tới cũng vẻ mặt kinh ngạc khiếp sợ không thôi.
“Điều này… điều này sao có thể?”
Thánh chỉ đương nhiên vẫn là phần vừa rồi, chất liệu vải vóc nội dung đều không đổi, duy nhất có điều khác biệt chính là dấu ấn ngọc tỷ phủ lên bên trên. Chỉ cần cẩn thận lưu ý một phen, là có thể nhìn ra chữ thọ trong ‘Vâng mệnh cho trời, tức thọ vĩnh xương*’ ở bên trên thiếu một nét phẩy, liếc mắt một cái nhìn lại là biết trăm giả không thật.
(*: nghe theo mệnh trời, thì vĩnh viễn hưng thịnh)
Đám người đi theo Hách công công quả thực choáng váng.
Giả truyền thánh chỉ là trọng tội, bọn họ cho dù không biết bị lừa cũng không chiếm được chỗ tốt. Huống chi, vừa mới cảm thấy Nhị hoàng tử ngõ cụt không đường, đám người bọn họ không ít thúc giục.
“Đều bắt người lại.”
Nhị hoàng tử từ trong xoay chuyển quỷ dị phản ứng lại, lập tức hạ lệnh người bên mình động thủ, đối phương căn bản không dám phản kháng, phần lớn đã giơ tay chịu trói. Chỉ có tiểu công công lúc trước ra tiếng trách mắng Diệp Bạch, còn ở nơi này ồn ào, “Không có khả năng, thánh chỉ nhất định là thật, các ngươi muốn tạo phản à?”
Lúc này lại căn bản không có người để ý tới tiếng gào của gã.
Một đám thị vệ mặc dù không có tài Trạng Nguyên, nhưng cũng nhận thức mấy chữ, lúc trước thánh chỉ như vậy sẽ không để cho bọn họ nhìn thấy nội dung, nhìn thấy làm sao sẽ cho rằng là thật.
Diệp Bạch cười nhạt không nói.
Tiểu công công kia rõ ràng là đồ đệ mà Hách công công mang theo bên người, rất được tín nhiệm, nhưng đáng tiếc…
Thánh chỉ trải qua tay hắn làm sao có thể còn là thật, Chu Chi Đạo kia cũng dám bố trí huyễn trận mê hoặc thiên tử, hắn sửa chữa thánh chỉ thì tính là cái gì. Huống chi, khối thân thể này vốn là người mang linh lực, làm lên chuyện này thậm chí không cần vận dụng tiên lực, đơn giản dễ dàng quả thực tựa như ăn cơm uống nước.
Đây là một thể chất tu chân cực tốt.
Sinh mang linh lực, kinh mạch rộng mà dẻo dai, thậm chí cả người bình thường cần phải dẫn khí vào cơ thể đều không cần. Từ lúc sinh ra, hắn cũng đã trực tiếp bước qua giai đoạn này trở thành một người Tu Chân, mà còn là loại thiên phú xuất chúng. Nhưng sau này không người dẫn đường, mới có thể sinh sống như người thường nhiều năm như vậy.
Lúc này thay đổi thành Diệp Bạch hiểu rõ về linh lực, sử dụng lên hiển nhiên thuận tay tự tại.
Các thị vệ của phủ hoàng tử động tác nhanh chóng, bắt hết toàn bộ đám người giả truyền thánh chỉ, nhanh chóng ổn định lại cục diện. Nhị hoàng tử nghiêng đầu nhìn Diệp Bạch với vẻ mặt bình tĩnh đứng ở nơi đó, thần sắc có chút phức tạp khó hiểu. Người biết rõ nội tình vẫn cảm thấy hắn đối với thiếu niên quá tốt, nhưng trên thực tế hắn làm xa xa không đủ.
Lần trước trong lúc nguy nan cứu hắn một mạng, lần này…
Tội danh bất hiếu mưu nghịch phạm thượng làm loạn, gần như là tuyệt cảnh mà thiếu niên chỉ ít ỏi mấy lời, lại đã xoay chuyển thế cục, một lần nữa giúp hắn một việc lớn.
“Ngươi…” Dừng một chút, Nhị hoàng tử mới nói tiếp: “Chờ ta trở lại sẽ nói chuyện tường tận với ngươi.”
Diệp Bạch trừng mắt nhìn.
Hắn xem chừng vị hoàng tử này hẳn đã phát hiện ra điều gì, dù sao những người khác không tiếp xúc qua thánh chỉ không phân được thiệt giả, nhưng Nhị hoàng tử thì khác. Hơn nữa làm giả rõ ràng thế kia, thân là người thứ hai mở thánh chỉ ra xem, vị hoàng tử này chắc chắn cảm thấy trong đó tất có kỳ quặc.
Mà hết thảy đều là sau khi hắn xuất hiện mới bắt đầu, đối phương hẳn biết rõ trong lòng hết thảy có liên quan với hắn.
Về phần mục đích nói chuyện, phỏng chừng cũng không phải moi ra hắn rốt cuộc đã làm gì, mà là nghĩ biện pháp nhìn xem có thể che lấp một phen hay không. Tới hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn, bọn họ cần nương lý do ‘thánh chỉ giả’, ép người vào đại lao này để vào cung hội báo, thuận tiện biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhị hoàng tử nghiêng đầu nhìn thoáng qua một phụ tá, đối phương lắc lắc đầu.
Rất rõ ràng, lúc trước phái trinh thám ra còn chưa mang tin tức trở về, đây là một tín hiệu rất không tốt, tình huống không rõ sự tình kỳ hoặc làm cho bọn họ vô cùng bị động.
Nhưng hiện tại không có lựa chọn nào khác.
Diệp Bạch đã cho bọn họ một mở đầu vô cùng tốt, về phần sau đó có thể hành động đến mức nào thì phải xem chính bọn họ.
Nhị hoàng tử do dự trong lòng, lại chỉ có thể thuận theo tiến về phía trước, nhưng Diệp Bạch thì khác, hắn biết càng nhiều chuyện, rõ ràng nếu cứ qua đi như vậy tuyệt đối không lấy được chỗ tốt. Thánh chỉ là ‘giả’, nhưng cũng là hoàng đế tự tay hạ chỉ, nếu cứ trực tiếp cầm về cáo trạng như vậy, hoàng thượng có thể lập tức hạ lệnh chém người.
Thánh chỉ thật đều có thể làm thành giả, vậy còn không phải muốn tạo phản à?
Cho nên…
“Ta cũng muốn đi.” Diệp Bạch bày tỏ rõ ràng.
Bởi vì chuyện lúc trước, Nhị hoàng tử cũng không phản đối chuyện này, chỉ nhỏ giọng dặn hắn mọi sự cẩn thận, đoàn người liền trực tiếp đi hướng hoàng cung.
Trước kia rất được tín nhiệm, cho nên Nhị hoàng tử vào trong cung vẫn luôn thông suốt.
Điều này cũng làm cho lần này Nhị hoàng tử mang người tới ngoài cửa ngự thư phòng, hoàng đế mới biết được tin tức, mà lúc đó chỉ còn khoảng cách một cánh cửa, Diệp Bạch dễ dàng đã khống chế tình hình trong phòng. Bọn họ thuận lợi vào cửa, mà ngay ở khoảnh khắc Diệp Bạch ngẩng đầu, hoàng đế bị huyễn trận ảnh hưởng biến mất.
Nhìn thấy mọi người, nhịn không được hỏi: “Bọn họ là ai?”
Nhị hoàng tử tiến lên một bước, giải thích: “Phụ hoàng, vừa rồi có người đến quý phủ nhi thần truyền chỉ, nói nhi thần vô lễ bất hiếu, ý đồ phạm thượng mưu nghịch hành thích vua…” Nhị hoàng tử nói xong thoáng ngẩng đầu, phát giác hoàng đế đối với việc này như có nghi hoặc, lúc này mới thoáng an tâm tiếp tục giải thích, cũng ở cuối cùng trình ‘thánh chỉ giả’ lên.
Trong lúc đó quốc sư Chu Chi Đạo vẫn luôn đứng ở bên cạnh, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn mấy người, cuối cùng rơi vào trên người Diệp Bạch.
Nghi hoặc, khó hiểu, sau đó… mừng như điên!