Vô địch sẽ không rơi vào tình cảnh như ngươi hiện tại, Diệp đại meo rất vui mừng nói cho nó biết.
“Vô địch là như tao nè.”
Đi đến đâu càn quấy đến đó, còn thật sự có thể càn quấy lên, không phải dựa vào ngoài miệng kêu gào giống như nó, sau đó đánh lén lột da người khác, vừa ra tay đã thành cặn bã.
Thời gian này Liên bang lại đánh qua.
Bởi vì hạ lệnh giữ bí mật, việc của Charmaha không có để lộ ra ngoài, cho nên Liên bang bên kia chỉ cho rằng không tìm được cơ hội thích hợp, quay lại hỗ trợ chế tạo. Dù sao đánh nhau sẽ rối loạn hơn bình thường, đương nhiên càng dễ tìm được cơ hội, cho nên có đợt tiến công lần này.
Loại gây rối quy mô nhỏ, Cố Chiêu chắc chắn sẽ không lên sân khấu.
Mà bình thường Lý Vũ sẽ được phái đi thì đang bị nhốt lại, hơn nữa bản thân anh ta đã bị đả kích không còn tự tin để xuất chiến, Nguyên soái đại nhân liếc nhìn các vị quan quân một lượt, nghĩ xem nên phái vị nào lên sân khấu thì tương đối thích hợp. Bên này, Diệp Bạch ung dung rảnh rỗi tung ‘trứng ngỗng’ trong tay, chơi đến vui vẻ.
Vốn việc này cũng không có gì, hắn ở trong phòng của mình muốn chơi như thế nào đều được.
Vấn đề là…
Ra cửa một bàn tay cầm khay cơm một bàn tay cầm ‘trứng ngỗng’, hắn còn tiện tay chơi tung hứng thoải mái thích ý, điều này khiến người vừa mới nhìn thấy khó chịu trong lòng.
Vì thế, “Để cậu ta đi đi!”
Bởi vì cùng trường, Lâm Tinh và Tương Vĩnh cũng bị phân phối tới, làm chủ lực đương nhiên còn có một quan quân cùng một chi tiểu đội tinh anh nghiêm chỉnh.
Lâm Tinh: “…”
Tương Vĩnh cũng mang vẻ mặt bất đắc dĩ, “Ba chúng ta đi theo xem náo nhiệt cái gì?”
Trừ Diệp Bạch, thực lực của cậu ta và Lâm Tinh cũng chỉ mạnh hơn quân giáo sinh bình thường một chút, so với thân binh thuộc hạ của những quân quan này đều kém hơn nhiều là một chuyện. Về phương diện khác trên chiến trường nói là phối hợp, cho dù mỗi binh sĩ chiến đấu đạt tiêu chuẩn lại tốt thì thế nào, không có sự phối hợp tốt đẹp, sức chiến đấu sẽ giảm bớt rất nhiều.
Bởi vậy, quan quân dẫn dắt đội ngũ của chính mình có lẽ có thể đánh ra trình độ mười phần, mang theo bọn họ nói không chừng còn giảm một nửa.
Diệp Bạch lại dường như không thèm để ý.
Quan quân kia đi qua có lẽ là tới phân phối nhiệm vụ, ít nhất hai người Lâm Tinh cho rằng như vậy, nhưng lại không ngờ rằng đối phương chào kiểu quân đội xong nói, “Doanh mười tám trực thuộc sự quản lý của Cố thượng tướng, chúng ta tin tưởng thượng tướng, cũng tin tưởng người ngài ấy chọn, Cố thượng tướng nói chiến trường lần này do cậu làm chủ đạo, xin chỉ thị.”
Lâm Tinh or Tương Vĩnh: “…”
Diệp Bạch: “…”
Lúc trước hắn cho rằng chỉ đi ngang qua xem náo nhiệt, dù sao loại việc tân binh chỉ huy quan quân là chưa từng có, lại không ngờ rằng… nhưng cũng bình thường, dù sao những người đó hiện tại khẳng định muốn biết được khả năng của hắn ở đâu, bởi vậy sẽ cho hắn cơ hội, trận chiến nhỏ lần này không quá ảnh hưởng đại cục chính là cơ hội thích hợp nhất.
Nghĩ vậy hắn cực chính quy chào lại, sau đó dẫn dắt mọi người lên quân hạm.
Còn về nên đánh như thế nào.
Hắn và Lâm Tinh Tương Vĩnh dù sao không có ăn ý gì với những người này, bất luận thế nào điểm này đều là hạn chế, nhưng không phải là không thể giải quyết vấn đề, “Lát nữa hai cậu ở phía sau tôi vị trí một cơ giáp, những người khác phân tán bốn phía đánh theo thói quen trước kia, cách năm phút cho bên này một đạn sương khói làm trợ giúp.”
Cảnh tượng bên này đương nhiên được phát sóng trực tiếp toàn bộ hành trình đến phòng họp.
Trong đó có một vị quan quân nhịn không được nói, “Cũng không tồi, biết tránh đi nhược điểm bên mình.”
Trong bọn họ có ba tân binh, mạnh mẽ phối hợp chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cả đoàn thể, nhưng Diệp Bạch sắp xếp như vậy lại ở dưới tình huống nhìn như ôm đoàn cắt thành hai đoàn thể. Đám lính tinh anh kia vẫn có thể phát huy bình thường, bên này hắn cần phối hợp cũng chỉ có Lâm Tinh và Tương Vĩnh, đương nhiên hai người khác cũng như vậy.
Lúc ba người ở trường học đã là một lớp, lại là ba tên đứng đầu toàn trường, thường xuyên huấn luyện với nhau, dù thế nào cũng sẽ có một chút ăn ý.
Về phần…
“Vì sao sau năm phút cho một đạn sương khói.”
Đây mới là điểm mà các vị quan quân không nghĩ ra, đạn sương khói thứ này bình thường dùng khi một phương lui lại để hậu phương đánh, quấy nhiễu ngăn cản tầm nhìn quân địch. Mà ở trong chiến trường, đạn sương khói không chỉ sẽ quấy nhiễu quân địch, cũng sẽ quấy nhiễu đến phương mình, tác dụng của kỹ năng này sẽ không nói rõ là tốt hay xấu.
Ngẫu nhiên thả một quả thật sự có thể phát huy kỳ hiệu, nhưng chưa bao giờ sắp xếp thời gian phóng đạn trước như vậy.
Đám quan quân không nhịn được nhìn về phía Cố Chiêu.
Cố thượng tướng từ lúc bắt đầu đều là một bộ bình chân như vại, cực kỳ bình tĩnh, giống như không lo lắng chút nào.
Hiện giờ đã là đời thứ tám anh và Diệp Bạch ở bên nhau, mấy đời trước mèo con từng chơi chứng khoán, từng mở công ty, từng lừa dối hoàng đế, từng phong tông môn tu chân, còn từng cứu một tinh cầu đều là bệnh độc, cho dù là cơ giáp đối phương cũng từng lái, càng ở thế giới đó đánh với Liên bang đánh không chỉ một trận.
Năng lực của đối phương, Cố Chiêu nắm rõ trong lòng, đương nhiên không có quá nhiều lo lắng.
Nhưng lần này anh không ở bên.
Chỉ có một chi đội cùng nhau kề vai chiến đấu với đối phương, anh cũng sẽ ngồi ở chỗ này cho đến khi kết thúc, cũng ở sau đó chia sẻ niềm vui chiến thắng với đối phương.
Diệp Bạch lúc này đã đối diện cơ giáp quân địch.
Lần này thật sự chỉ là cuộc chiến quy mô nhỏ, hai phe đánh giằng co anh đuổi tôi chạy anh dừng tôi lại lên, nhưng Diệp đại meo hiển nhiên sẽ không để cuộc chiến trở nên nhàm chán như vậy.
Hắn làm đầu tàu gương mẫu, mang theo Lâm Tinh và Tương Vĩnh xông lên phía trước nhất.
Phía sau là một đám người Đế quốc xếp thành hình quạt, song phương chỉ vừa thấy mặt còn chưa giao chiến, Liên bang bên kia đã bắt đầu lui lại. Diệp Bạch thả thần thức ra ngoài, thậm chí nghe được quan chỉ huy bên kia đang hô to, “Lui, lui, không đánh với bọn họ, là đám tinh anh thủ hạ của Cố Chiêu, trước rút về một ít.”
Diệp Bạch híp mắt.
Lui?
Đã đến rồi thì chơi nhiều một lát đi!
Hắn tùy ý chọn hai cơ giáp cách gần nhất để khống chế, khiến hai cơ giáp này lệch sang bên đụng vào đồng đội bên cạnh, sau đó buông tha bọn họ tiếp tục thao tác hai cơ giáp mặt khác… Tóm lại là không tham lam, một giây chỉ đưa vào một mệnh lệnh hỗn loạn cho hai cơ giáp rồi lập tức đổi, quân đội đối phương lập tức đã loạn thành một đoàn.
Không phải là không có người phản ứng nhanh.
Nhưng người phản ứng nhanh giải trừ mệnh lệnh hỗn loạn, lại không chịu nổi đồng đội sẽ đụng vào.
Trong phòng chỉ huy cũng rối loạn, bởi vì vừa mới có một cơ giáp trực tiếp đụng về phía bọn họ, cũng may mắn người điều khiển đúng lúc kịp phản ứng mới giải trừ một hồi tai nạn. Lúc này mũ của quan chỉ huy đã lệch, cả người đều ngốc tại chỗ, “Sao lại thế này, các cậu rốt cuộc đang làm cái gì.”
Một lát sau, có người trả lời gã, “Cơ giáp chúng tôi vừa rồi mất đi khống chế.”
Thời gian cũng không phải rất dài, chỉ có một giây ngắn ngủn, nhưng hiển nhiên tạo thành ảnh hưởng rất lớn, khiến cho bọn họ lui lại chậm bị quân đội Đế quốc giữ lại. Trong lúc có rất nhiều người thậm chí là bị đồng đội đụng phải dẫn đến sức chiến đấu giảm đi, hơn nữa vốn đã không có tâm tư đánh nhau, bởi vậy trận này bị bại rất nhanh.
Quan chỉ huy Liên bang rất nhanh ý thức được không đúng.
“Công kích cơ giáp hình hổ ở giữa.”
Mệnh lệnh gã vừa ra, lấy cơ giáp hình mèo của Diệp Bạch làm trung tâm nổi lên sương trắng, đúng là tác dụng của đạn sương khói bắn ra, việc này làm cho đối phương mất đi mục tiêu chỉ có thể tùy tiện oanh loạn.
Trong sương khói Diệp đại meo cười lạnh, “Hình hổ? Rõ ràng là mèo.”
Sau đó không chút do dự lại khống chế mấy cơ giáp gần đó, sau đó truyền mệnh lệnh xoay người ném pháo, nhìn đối phương lại lâm vào trong một mảnh hỗn loạn. Mà quan quân cầm đầu tinh anh doanh mười tám phương mình, nhân cơ hội giết từng cơ giáp một, cả quá trình quả thực giống như lấy đao cắt cỏ, thoải mái đơn giản.
Một mình Diệp Bạch hấp dẫn lượng lớn hỏa lực.
Cơ giáp của hắn lúc cao lúc thấp, ngẫu nhiên còn lừa gạt xoay vòng, lại luôn có thể dễ dàng tránh đi công kích mà quân địch đánh tới, còn Lâm Tinh và Tương Vĩnh thì giải quyết giúp hắn.
Bên trong phòng họp các quan quân lẳng lặng nhìn một màn này.
Hồi lâu sau mới có người chậm chạp nói, “Cũng quá nghịch thiên rồi!”
Nghịch thiên đương nhiên là Diệp Bạch, nhưng cả Lâm Tinh và Tương Vĩnh, mọi người cũng hết sức coi trọng, “Phối hợp tương đối ăn ý, hơn nữa gặp nguy không loạn, thời khắc mấu chốt phân ra nặng nhẹ.”
Đây là chỉ trong nháy mắt vừa rồi.
Có hai đạn pháo lực sát thương không nhỏ đồng thời đánh về hướng Diệp Bạch và Lâm Tinh, người trước vừa mới tránh một quả hiển nhiên không kịp tránh quả thứ hai, người sau có thể lựa chọn hai loại. Hoặc là chính mình tránh trước hoặc là thao tác đạn lạc đánh về hướng đạn pháo kia, khiến chúng đụng nhau trên không trung để không tạo thành thương tổn.
Nhưng Lâm Tinh lại làm loại lựa chọn thứ ba, cậu bắn một quả đạn lạc về phía đạn pháo đang bắn hướng Diệp Bạch.
Nói như vậy…
Bản thân cậu rõ ràng vô cùng nguy hiểm, thời gian ngay lúc đó căn bản không chấp nhận được cậu làm động tác thứ hai, mắt thấy sắp bị đánh trúng thì bên cạnh có một quả đạn lạc bắn tới, triệt tiêu công kích của quả đạn pháo kia. Một quả sau đương nhiên là Tương Vĩnh ở bên cạnh thả ra, cậu ta ở giây phút cuối cùng cứu Lâm Tinh.
Sau đó Diệp Bạch dễ như trở bàn tay đánh đổ toàn bộ mấy cơ giáp trước mặt.
Đây gần như là chuyện xảy ra chỉ trong khoảnh khắc, các vị quan quân từ căng thẳng đến chậm rãi thả lỏng cũng chỉ mấy giây, trên chiến trường lại đã xảy ra nhiều biến hóa như vậy. Khi đó rõ ràng cho thấy không có thời gian suy nghĩ, Lâm Tinh lại rõ ràng Diệp Bạch có tác dụng lớn hơn cậu, bởi vậy lựa chọn cứu đối phương trước, mà Tương Vĩnh…
Vị trí ngay lúc đó của cậu ta cũng không tốt, căn bản không cản một quả bắn về phía Diệp Bạch được, bởi vậy nên không chút do dự lựa chọn tin tưởng đồng đội.
Trên thực tế bọn họ thắng.
Lâm Tinh giúp Diệp Bạch, Tương Vĩnh lại cứu cậu, sau đó Diệp Bạch ra tay tiêu diệt cơ giáp phía trước, trong đó chỉ cần có một điểm xảy ra vấn đề, kết quả sẽ ngược lại. Nếu Lâm Tinh lựa chọn tự bảo vệ mình, như vậy Diệp Bạch tất sẽ gặp nguy hiểm, mà một quả đạn lạc của Tương Vĩnh cũng sẽ lãng phí. Mà nếu Tương Vĩnh không có lựa chọn tin tưởng Lâm Tinh, ngược lại lựa chọn trợ giúp Diệp Bạch đang cách xa cơ giáp của mình, như vậy…
Lâm Tinh hiện tại chắc chắn không chết cũng bị thương.
“Không tồi, không tồi.”
Có quan quân nhịn không được tán thưởng, “Lớp thực nghiệm quả nhiên cần thiết, học sinh như vậy còn để bọn họ ở trong trường học thêm bốn năm quả thực chính là tổn thất của quân đội.”
Cố Chiêu yên lặng không nói gì, thầm nghĩ:
Nếu không phải do muốn ở bên mèo nhà anh sớm hơn, anh sẽ không đưa ra lớp thực nghiệm gì.