Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự tình giải quyết vô cùng thuận lợi, tất cả chân tướng đã bày ra, Chu Đào không còn năng lực phản bác. Mọi người cảm thấy phức tạp, nhìn Diệp Bạch không nhịn được kinh hãi. Lúc này bọn họ mới nhớ tới đối phương ở kỳ tuyển thủ đã từng đào ra mười gian tế, chưa từng nghĩ tới bây giờ còn coi việc này thành nghề chính.

Vấn đề là bắt ai người đó chuẩn, không hề lộ ra sơ hở.

Còn câu trào phúng cuối cùng, không ai cảm thấy Chu Đào không thích hợp làm nằm vùng mới bị phát hiện, cũng sẽ không thấy đối phương ngu xuẩn, chỉ kinh hãi bởi Diệp đại miêu nhìn người rất chuẩn.

Chu Đào làm với bọn họ chí ít năm năm.

Nếu như không có chút năng lực che giấu, không đủ thông minh, sao có thể đến bây giờ mới bị phát hiện. Hơn nữa ngay trước khi rất nhiều sự thật bày ra, đám người bọn họ lại không có một người hoài nghi đối phương. Ngay cả mấy người cảm thấy không phải Diệp Bạch làm, cũng chưa từng nghĩ đến sự thật là Chu Đào.

Chỉ có Cố Chiêu cảm khái: “Chu Chính quả thật rất không biết dùng người.”

Chu Đào có năng lực làm việc rất mạnh, cho nên mới có thể bị anh chú ý tới cũng được đến trọng dụng, mà nói khách quan thì đối phương rõ ràng không thích hợp làm một nằm vùng. Tuy tác phong trầm mặc ít lời, kiên định có năng lực quả thực giúp anh ta chiếm được rất nhiều tín nhiệm, nhưng đồng thời có thể lấy được tình báo lại không bao nhiêu, bởi vì khuyết thiếu trao đổi.

Người như thế, không nên phái đến trong tay địch nhân, mà nên nắm ở trong tay mình làm đao để dùng.

“Đáng tiếc.”

Cố Hầu tước nhịn không được nói: “Nếu là người của mình thì tốt.”

Diệp Bạch nằm trên ghế salon ăn điểm tâm nhìn nhìn anh hai mắt, “Thật đáng tiếc giả đáng tiếc.” Hắn bĩu môi, “Thực sự thiếu một người như anh ta cũng không phải không thể lưu lại.”

Cố Chiêu khẽ động trong lòng, trên mặt lại không lộ thanh sắc.

“Lưu thế nào?”

“Hiện tại mọi người đều biết anh ta là gian tế không nói, Chu Chính bên kia tất nhiên cũng có thủ đoạn của gã, coi như xúi giục thành công thì đã sao, anh dám thật sự tin tưởng?”

Dường như vấn đề xác thật rất lớn, nhưng mà…

“Những việc này đều không phải vấn đề, tôi trực tiếp thôi miên ám chỉ một cái là thu phục, cam đoan sau này anh ta trung tâm đến mức cho dù có người lấy đao để cổ anh ta cũng sẽ không bán đứng anh.” Dừng một chút, hắn hướng về phía Cố Chiêu xác nhận: “Vấn đề hiện tại là anh có thật sự muốn lưu lại không, muốn thì thừa dịp người còn chưa chết tôi đi làm ám chỉ trước.”

Anh không quan trọng, Cố Chiêu không tiếng động nói, quan trọng là … cậu lại chịu nói bí mật như vậy với tôi.

Trừ bỏ đối đãi hai tuyển thủ muốn hại cậu, Diệp Bạch vẫn luôn không sử dụng loại năng lực này, anh tưởng rằng đối phương sẽ che giấu tiếp, để không cho anh phát hiện đến việc mình bị thôi miên, lại không ngờ rằng… Đây là tín nhiệm anh hay là quá tin tưởng năng lực này, cảm thấy anh không có khả năng sẽ hoài nghi đến bên trên.

Thôi miên cuối cùng vẫn không có tiến hành.

Dù sao quá mức thần kỳ đặc thù, chung quy Cố Chiêu muốn bảo vệ đối phương nhiều chút, càng chưa luận đến thuộc hạ có không ít người tài giỏi, kỳ thật cũng không thiếu một Chu Đào.

Sự tình cứ trôi qua như vậy.

Ngày sau không còn có người dám coi khinh thiếu niên giống như ‘nam sủng’ làm vật phẩm trang sức quý báu ở trên ghế salon, bởi vì đối phương rõ ràng năng lực không kém, hơn nữa còn được Cố Chiêu tín nhiệm hơn bất luận một người nào trong bọn họ. Sau việc đó không phải là không có người hỏi Diệp Bạch, vì sao hoài nghi đến Chu Đào, anh ta hiện ra không thích hợp chỗ nào.

“Chu Chính không biết dùng người.” Diệp Bạch vẫn là một câu này, “Lại vẫn cứ cho anh ta một mệnh lệnh như vậy.”

Mệnh lệnh của Chu Chính đương nhiên là trợ giúp ba tuyển thủ kia thành công tiếp cận Cố Chiêu, nhưng cố tình Chu Đào không phải loại người khéo léo, tất nhiên làm không tốt việc này. Sau đó phỏng chừng lại để cho anh ta ly gián Diệp Bạch và Cố Chiêu, nhưng cơ hội như thế vẫn luôn không tìm được, trong lòng lo lắng nhất thời nhịn không được, cho nên ngày ấy đã trực tiếp mở miệng hỏi vấn đề rất ngốc.

Có người khó hiểu: “Chính là về Chu Nghiên kia?”

Diệp đại miêu gật gật đầu.

“Lúc ấy phản ứng của các anh đều giống nhau, cảm thấy tôi nói đúng, còn có một số có lẽ cảm thấy tôi nhìn người rất thần kỳ, anh ta vừa sốt ruột không suy xét đầy đủ đã hỏi. Đoán chừng là muốn mượn vấn đề này đánh nát loại tâm lý đó của các anh, do đó hỏi tôi, lại không nghĩ rằng vấn đề này quá ngu ngốc.”

Mọi người: “Vạn nhất thật sự là nhất thời không nghĩ ra thì sao?”

Lời này vừa nói ra lập tức chiếm được rất nhiều người đồng ý, ai cũng không thể nói mình vĩnh viễn không phạm sai, nhất thời không nghĩ tới hỏi một vấn đề ngu xuẩn chẳng hạn, cứ như vậy bị hoài nghi…

Diệp Bạch giống như nhìn ngu ngốc nhìn anh ta một cái.

“Cho nên tôi lại quan sát vài ngày mới ra kết luận, về phần sau đó trở về phòng nói với Hầu tước các anh nghe là tình huống thế nào, hai người lại thiết kế ra sao… Các anh muốn nghe không?”

Mọi người vội vàng lắc đầu chạy lấy người, nên làm gì đi làm cái đó.

Cái loại chuyện rõ ràng là lạc thú trên giường vậy ai dám nghe, Hầu tước đã rất khó chọc, hiện nay xem ra Diệp Bạch này cũng không phải chủ chịu thiệt, bọn họ nào dám càn rỡ. Nhưng mà ai có thể dự đoán được… “Tôi nhớ được ngày đó người nào đó dường như vốn gọi tôi ngồi xuống, nói có chuyện quan trọng cần nói, kết quả chính mình lại không quan tâm một hơi ăn tám miếng bánh ngọt trước.”

Diệp Bạch: “…”

Hắn không phải là sợ người đi mất à, sự tình rất cấp bách, thật sự!!!

Kết cục của Chu Đào cũng không tốt, trên thực tế làm nằm vùng vô cùng ít có thể có kết cục tốt, nhất là ở thời đại không coi nô lệ là người như nơi này. Các quý tộc không chỉ đối đãi nô lệ như thế, cho dù là thuộc hạ thoát khỏi nô tịch bọn họ cũng sẽ không xem trọng quá nhiều, tùy tiện xử lý một hai người là chuyện quá mức bình thường.

Một bên khác, người nhà của anh ta tất nhiên cũng bị Chu Chính tra tấn một trận.

Lúc này Chu Hầu tước đã ký hợp đồng, mua đất, cũng tìm xong công nhân nô lệ đang định khởi công, nhưng cũng đã phát hiện bí mật của mảnh đất này, đã tức giận đến mức đập hai bộ di động.

“Cố Chiêu!” Chu Chính hung tợn cắn răng.

Trinh thám Chu Đào gã dự định cất giấu đến thời khắc mấu chốt mới dùng, lần này phản chẳng qua là bởi vì có Diệp Bạch làm người chịu tội thay, mà dự án khai phá quả thực rất có lợi nhuận mới xuống tay. Trước đó gã đã dự liệu được bộ dáng Cố Chiêu tức giận đến nổi điên, cùng với tình cảnh bi thảm của tên tiểu bạch kiểm Diệp Bạch hại gã mất mặt, lại không dự đoán được…

Cuối cùng vẫn dọn đá ném vào chân của mình.

Dự án khai phá đích xác rất kiếm tiền, nhưng lúc trước có Cố Chiêu nâng giá lên, sau đó lại xảy ra việc đất tùng chi, tức khắc tổn thất không có thương cơ. Hiện tại chẳng những không kiếm được tiền, còn bồi thường một số lớn, không đề cập tới thời gian này còn luôn có người tìm hỏi gã có phải muốn làm nông nghiệp, muốn làm gieo trồng không.

Đối với tình huống như vậy, Diệp đại miêu híp mắt cười đến vô cùng thoải mái.

“Ài!” Hắn mang vẻ mặt cảm khái, “Còn muốn bắt đầu từ nơi này gây sức ép cho anh, lại không nghĩ tới gặp phải việc này, thật sự là không tìm đường chết thì sẽ không phải chết!”

Một bên thần sắc Cố Chiêu khẽ hiện.

Anh không phải không cố gắng tra thân phận Diệp Bạch, nhưng căn bản không có thiếu gia nhà ai gần đây xảy ra sự cố. Sau đó dẫn cậu đi tham gia yến hội cũng là muốn nhìn xem có manh mối không, tuy quả thật ngoài ý muốn phát hiện địch ý của đối phương với Chu Chính, nhưng vẫn không tra ra được rốt cuộc là thiếu gia nhà ai.

Ngay cả độ cao tương tự tới 50% đều không tìm thấy.

Lúc trước anh cũng không phải không thử Diệp Bạch, nhưng con mèo nào đó cảm thấy mấy đời trước người nuôi mèo đều có thể tự mình đoán được, cả đời này khẳng định cũng không ngoại lệ, bởi vậy nên không thẳng thắn bẩm báo, chỉ để đối phương tự mình nghĩ. Đến lúc này, ý nghĩ hoàn toàn đi trật, Hầu tước đại nhân nhất định đau đầu, vẫn cứ một mực không có nửa điểm biện pháp.

Diệp đại miêu dị thường đắc ý, cảm thấy là hắn che giấu rất tốt.

Sau khi trải qua sự kiện Chu Đào, địa vị của hắn ở trong phòng hội nghị có khác biệt rõ ràng, nhưng hắn vẫn rất ít đưa ra ý kiến gì, chỉ làm ổ ở một bên đọc sách của mình, ăn món điểm tâm ngọt của mình, uống trà của Cố Chiêu, thỉnh thoảng còn xem một hai phần văn kiện cơ mật, cũng sẽ không có người nói thêm cái gì.

Bức màn rất ít khi bị khép lại, Diệp Bạch trở nên vô cùng thích làm ổ ở nơi này phơi nắng.

Lúc thảnh thơi sẽ xem chút văn kiện, lí giải nhiều hơn về tri thức thời đại này, còn bổ sung một ít về quan hệ giữa mỗi Hầu tước, gần như xem tài liệu trong máy tính Cố Chiêu một lần. Một ngày lại mở ra một sấp văn kiện, thứ bên trong hiển nhiên không quá quan trọng, thậm chí cả mật mã cũng chưa thêm.

Hắn ở bên trên thấy được cái tên quen thuộc.

“Địch An?”

Trí nhớ về đối phương đã rất xa xôi, chỉ nhớ rõ cuối cùng thân thể trần truồng bị khiêng đi, lại không ngờ nơi này còn ghi chép sự kiện phía sau. Cái gọi là hậu viện nơi này cũng không phải nhà ở hậu trạch, mà là nơi ở của một ít nô lệ hạ đẳng, dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, người đương nhiên cũng rất hỗn tạp.

Cho dù phủ Hầu tước luôn kỷ luật nghiêm minh, ở trong này cũng không chiếm được thể hiện rất lớn.

Hằng ngày những người này đều làm những việc khổ nặng dơ bẩn, bởi vậy đa số đàn ông, hơn nữa là đàn ông huyết khí phương cương không có phụ nữ, nhìn thấy Địch An không có mảnh vải đương nhiên hai mắt phiếm sáng. Mà lúc đó trên người Địch An chưa rửa sạch, có bạch trọc chính mình bắn ra, phía sau thậm chí còn cắm dương cụ chưa rút ra.

Tình cảnh này quá mức dâm loạn, nhất thời khiến không ít người nhìn thấy đều ngây dại.

Địch An một bộ thất kinh chớp mắt nhìn bọn họ, nếu là bình thường sẽ kích thích ý muốn bảo hộ vô hạn của đám đàn ông, nhưng mà khi đó… cũng chỉ còn lại có dục vọng làm nhục.

Bởi vậy sau khi bị ném xuống, anh ta lập tức bị bắt vào trong phòng gần nhất, ngay cả giường cũng chưa lên đã bị khẩn cấp đè ép.

Một người tiếp một người.

Cho tới bây giờ nhiều ngày trôi qua như vậy, người còn chưa rời khỏi gian phòng đó, anh ta bị đám người này nuôi, cũng ở thời điểm cần thiết lấy ra phát tiết dục vọng.

Diệp Bạch cảm thấy hơi sững sờ.

Cũng không phải hắn cảm thấy đối phương đáng thương, dù sao lúc ấy người kê đơn là đối phương, nếu không có hắn nhập vào thân, những tình huống này có thể là nguyên chủ gặp phải. Nhưng dù sao cũng là tuyển thủ cần đưa trở về, có thể bị người lưu lại còn đặc biệt ở trong danh sách ghi chép như vậy, hiển nhiên là ra từ Cố Chiêu bày mưu đặt kế.

‘Người nuôi mèo’ của hắn, vĩnh viễn đều sớm nghĩ cho hắn, ra mặt thay hắn, lại sẽ không nói hết mọi chuyện cho hắn biết.

Diệp đại miêu cảm thấy cảm động, nhịn không được lại nhìn hai tài liệu khác trong tập văn kiện này, quả nhiên, đúng là hai người khác tham dự kê đơn nguyên chủ. Nữ sinh sau này trốn tránh hắn bị đưa cho một Bá tước, đối phương ở trên giường luôn thích tra tấn người ta không nói, còn cực thiện dùng thuốc.

Mà nam hài nhỏ xinh biết đánh đàn, thì bị trực tiếp phế tay ném vào nơi đó.

Tính ra…

Nữ sinh thích kê đơn cho người khác để giành lấy thân phận ‘ấm giường’, Cố Chiêu khiến người này thật sự trở thành ‘ấm giường’, đáng tiếc bản thân thường xuyên ăn những thuốc đó. Mà nam sinh vóc dáng nhỏ xinh trừ một việc kê đơn ra, còn từng cố gắng dùng hoá học hại hắn xấu mặt, lúc ấy cái tay cách linh lực đều có chút phiếm hồng, có thể thấy được nếu thật sự đụng phải hậu quả sẽ nghiêm trọng bực nào.

Vì thế tay cậu ta bị phế, lại bị ném vào cái nơi đó.

Cách làm của Cố Chiêu không thể nói là ngoan độc bao nhiêu, cũng chỉ là lấy lực đó trả thân này mà thôi, mấy người kia vốn tâm thuật bất chính, rơi vào kết cục như vậy cũng không đáng thương.

Nhưng mà Diệp Bạch chú ý xa xa không phải những việc này.

Hắn chỉ cảm thấy rất cảm động.

Người nuôi mèo quả nhiên toàn bộ chú ý tới, cũng ở lúc hắn không để ý giúp hắn trả thù về một đám, kỳ thật những người đó Diệp Bạch cũng không quan tâm lắm, nhưng Cố Chiêu giữ gìn cùng với hành động như vậy lại làm cho hắn cảm động hết sức. Nhịn không được ném bỏ máy tính cứng nhắc, đi giày chạy vội ra ngoài, hắn muốn bổ nhào vào trong lòng đối phương trong chốc lát.

Dù đi hơn nửa phủ Hầu tước mới tìm được người.

Cố Chiêu đang đứng ở trong rừng trúc, trong tay không biết cầm thứ gì đặt ở bên miệng thổi.

Diệp Bạch không tự giác dừng bước chân.

Khúc nhạc này rất quen thuộc, hình ảnh cũng rất quen thuộc, giống như ở thời không xa xưa nào đó thường thường nghe được, thường thường chứng kiến, chẳng qua lúc ấy dường như vị trí hắn nhìn thấy là từ dưới lên trên, giống như đang ngồi xổm trong lòng bàn tay ấm áp của đối phương được vuốt ve nhẹ nhàng… Chờ đã, con mèo lớn như hắn làm sao có thể ngồi ở trong lòng bàn tay người khác.

Hơn nữa, vì sao hắn cảm giác trong tay nam tử thổi khúc nên có một khối ngọc.

Một khối… một khối ngọc dạng gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK