Khách hàng nhận cà phê cũng sẽ không tức giận, công chúa tự mình bưng tới, cho dù là nước lạnh cũng đáng giá!
Mãi cho tới nay, thật sự cũng không xảy ra chuyện gì, ai ngờ hôm nay anh vừa trở về đã nghe đến tin tức, cô nhóc này lại bị người trêu chọc. Sau đó hình như có một thiếu niên đi vào chắn cho, rồi người bị mang đi, còn chưa chờ mọi người bắt đầu phản ứng, Cố Hinh lại tự mình chạy đi cứu người.
Dọc đường đi, Cố Chiêu tốt xấu xem như hiểu biết một chút tình huống, yên tâm không ít.
Ông chủ béo kia là thời gian gần đây mới đến chủ tinh, thuộc loại đột nhiên bộc phát giàu có, vẫn luôn muốn giả trang cao nhã. Cũng không ngẫm lại, đem nhân viên phục vụ ở quán cà phê thành đối tượng tiếp rượu ở quán rượu, cao nhã chỗ nào, quả thực tục không chịu nổi. Có một vài người cho dù mặc da người, nhưng trong khung vẫn không giống người.
Khiến Cố Chiêu yên tâm vẫn là thân phận của thiếu niên.
Lúc trước video trên quân hạm anh cũng đã xem, Lâm Huy cũng nói không ít về ấn tượng của mình, trong phần lớn từ ngữ tích cực như thành thục ổn trọng bình tĩnh, lại xen lẫn vào giữa một từ duy nhất có chút không hài hòa chính là ‘đáng yêu’. Cố Chiêu hoàn toàn không rõ, người được nhiều từ hình dung đứng đắn như vậy làm sao còn có thể đáng yêu được.
Cũng may thân thủ của đối phương tuyệt đối đáng tin cậy, đầu óc cũng không ngốc.
Bởi vậy cho dù em gái nhà mình thực sự gây sức ép đi cứu người, phỏng chừng cũng sẽ không có chuyện gì, kết quả bi kịch vẫn là ông chủ béo kia. Cho nên anh cũng không vội chút nào, chỉ đứng ở bên ngoài chờ với hai người Lâm Huy. Nói đến cùng, vẫn là không muốn ngăn cản hai người bên trong hành hạ người khác, dù sao gã kia không phải là thứ gì tốt.
“Anh!” Cố Hinh yếu ớt cọ tới, “Sao anh lại tới đây.”
Diệp Bạch theo ở phía sau, một bộ tao nhã quý khí, hoàn toàn không nhìn ra hung tàn lúc trước. Tuy rằng trong lòng rất muốn gần người nuôi mèo nhà mình thêm chút nữa, nhưng hắn vẫn ngay ngắn không động, vẻ mặt cao ngạo đứng ở nơi đó. Cố Chiêu quét mắt nhìn hắn, nhịn không được lại quét mắt, không thể không thừa nhận Lâm Huy quả thực không nói sai.
Đích xác… có điểm đáng yêu!
Biệt thự nằm ở vùng ngoại ô, rất không tiện gọi xe, lúc trước Diệp Bạch muốn cọ xe cũng là nguyên nhân này, hiện tại xe này càng phải cọ, chẳng qua thay đổi một chiếc khác.
Hắn đuổi Lâm Huy xuống xe, chính mình thì chui vào xe Cố Chiêu.
Lâm trung tá: “… Đó là xe của tôi.”
Lại còn dám nói không sùng bái Cố Tướng quân của bọn họ, còn dám cãi bướng nói không sùng bái… Không sùng bái cậu đuổi tôi xuống xe để làm gì, còn làm đến tự nhiên như vậy.
Công chúa ngồi cùng một chiếc xe với cậu thì không tốt lắm?
Ngồi cùng một chiếc với tôi thì tốt chắc, chẳng lẽ không phải cậu với tôi ngồi một xe, hai anh em người ta ngồi một xe à.
Cũng may Cố Hinh luôn không thèm để ý việc này, cũng không phải cổ đại còn thi hành nam nữ cấm kỵ cái gì. Lâm Huy giật giật khóe miệng đổi xe làm tài xế, Diệp Bạch đã ngồi vào tay lái phụ, Cố Chiêu đành phải chịu phận bất hạnh làm lái xe. Hai người này đại khái đều có một ý nghĩ, vì gạt nhân tài tới tay, làm tài xế thì có làm sao.
Một hàng bốn người rất nhanh trở về phủ hoàng tử.
Kỳ thật cũng chỉ là một cái biệt thự nhỏ riêng biệt, không xê xích với ông chủ béo trước đó bao nhiêu, chẳng qua vị trí ở trung tâm thành phố là nơi tấc đất tấc vàng. Cố Hinh cả người đều héo rũ, một đường theo vào phòng khách, ngồi ở vị trí cách Cố Chiêu rất xa, khiến Diệp đại miêu không nói gì lại vô cùng đắc ý: “Quả nhiên tôi ngồi xe anh cô mới là lựa chọn tốt nhất.”
Hắn mang vẻ mặt đồng tình, rõ ràng một bộ nếu hai người họ thực sự đi cùng một xe, cô nàng này còn không nhảy xe à.
Lâm Huy: “…”
Tiếp tục nguỵ biện cũng vô dụng, sùng bái chính là sùng bái, Diệp Bạch lại không thừa nhận, hừ lạnh một tiếng trừng anh ta một cái, tự cho là nhân loại thì hiểu cái gì, rõ ràng đó căn bản không phải sùng bái.
Không tin đến hỏi xem, mèo nhà ai sùng bái người nuôi mèo dọn phân trong nhà.
Bên này hai người ánh mắt như đao, bên kia Cố Chiêu nhìn Cố Hinh không nói câu nào, người sau khí thế trên người lại càng ngày càng yếu, cuối cùng cắn răng một cái dứt khoát cọ tới ôm lấy cánh tay đối phương: “Anh ~~~” Cô nàng làm nũng nói: “Lần này là ngoài ý muốn, thật sự, em cam đoan sau này sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa.”
Trong lòng cô hiểu rõ, nếu không tốt, nói không chừng không thể đi ra ngoài ‘công tác’.
Ánh mắt Cố Chiêu dừng ở trên cánh tay của mình.
Bên cạnh Diệp Bạch gần như đồng thời cũng dừng ở trên đó.
Cố Hinh: “…”
Cô yếu ớt rụt móng vuốt của mình về, hậu tri hậu giác nhớ tới ông anh nhà mình không giống với nhà khác, không ăn làm nũng chơi xấu. Đem ánh mắt xin giúp đỡ rơi xuống trên người Lâm Huy bên cạnh, cho lời nào dễ nghe đi, Lâm trung tá nhất thời không thể không mở mắt nhận tín hiệu, trong lòng thở dài nhịn không được nói: “Việc này…”
Cố Chiêu quét mắt nhìn anh ta một cái, vị này cũng nghỉ cơm.
Cố Hinh tội nghiệp nhìn ngó Diệp Bạch, “Anh… còn có khách mà.”
Vẻ mặt Diệp Bạch bình tĩnh, nâng chén trà lên uống một hớp, hòa khí hỏi: “Thích đi ra ngoài làm việc? Đi theo tôi thế nào, nói xem đại học cô học cái gì.”
Cố Hinh: “…”
Cuối cùng, vẫn là Lâm Huy ở một bên không nhìn được, nói: “Em ấy thích bộ quần áo kia.”
Hoàng đế chỉ có hai người con, con lớn nhất Cố Chiêu gần như không cần quan tâm, từ nhỏ đã rất có chủ ý lại vô cùng xuất sắc. Bởi vậy lúc con gái nhỏ sinh ra, hai vợ chồng đặc biệt cưng chiều, hoàng hậu Mục Ôn lại càng gần như cầu gì cũng đáp ứng, vì thế nên cưng chiều thành cá tính như vậy. Tiểu công chúa ngược lại cũng không ngang ngược càn rỡ, chỉ là vô cùng yêu thích quần áo cổ xưa, còn đặc biệt thích sắm vai.
Phục vụ sinh trong quán cà phê nhà đó, ăn mặc rất giống thị nữ thời cổ, vì thế cô nàng thường xuyên chạy đến đó.
Diệp Bạch: “…”
Cô bé này hoàn toàn không cùng một tính cách với cô em họ Cố Ngữ đời đầu tiên của Cố Chiêu, hơn nữa cách nghĩ khác biệt, nhưng việc này không làm khó được Diệp đại miêu. Nghĩ nghĩ hắn đưa chén trà trong tay về phương hướng Lâm Huy: “Đổi chén nóng.” Người sau khóe miệng hơi giật, thoáng tự hỏi một giây, thử tính học thái giám cổ đại trên TV ‘Dạ’ một tiếng.
Thấy thần sắc Diệp Bạch vừa lòng, nên thức thời đi đổi trà.
Hai mắt Cố Hinh lập tức sáng ngời.
Diệp Bạch an ủi vỗ vỗ đầu cô, “Xem, sao có thể tự giày vò bản thân được, muốn chơi thì phải gây sức ép người khác.”
Tiểu công chúa giống như được mở ra cánh cổng của thế giới mới, hưng phấn chạy vội ra ngoài, sau một lúc lâu lại chạy trở về, nói với Cố Chiêu, “Em… em không đi ra ngoài làm việc nữa.” Sau đó lại chạy đi như một làn khói.
Lâm Huy: “…”
Trái lại Cố Chiêu vẻ mặt trấn định, phân phó: “Tìm cho em ấy mấy người tốt nghiệp trường nghệ thuật rồi đưa qua.”
Lâm trung tá ngẫm lại cảm thấy như vậy cũng tốt, tự mình tiêu tiền tìm vài người đến diễn trò, vẫn hơn là đi ra ngoài loạn gây sức ép. Với tình huống bình thường tuy sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng khó tránh khỏi lúc nào đó sẽ đụng phải mấy người không có mắt như hôm nay. Huống chi tiểu công chúa luôn tự dưỡng mình về hướng mảnh mai, giá trị vũ lực thấp đến mức không đành lòng nhìn thẳng.
Có điều về việc tuyển người anh ta sẽ tự mình kiểm định, tâm tư bất chính có nhiều ý đồ xấu thì không thể nhận.
Vì thế Lâm trung tá đi.
Anh ta cũng có chút tâm tư nhỏ, hiện tại Diệp Bạch rõ ràng sùng bái Cố Tướng quân nhà anh ta, anh ta ở trong này còn nghiêm chỉnh, chờ anh ta đi rồi… Tướng quân muốn thu người tới tay không phải càng dễ dàng hơn nhiều à. Lâm Huy nghĩ vô cùng tốt đẹp hoàn toàn không ngờ tới, chờ anh ta sắp xếp xong chuyện của Cố Hinh trở về, phát giác người lại lưu lại.
Nhưng mà, “Cậu ta… ở lại à?”
Cố Chiêu gật đầu.
Lâm Huy quả thực choáng váng, hoàn toàn không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển sang tiết tấu như vậy. Nhịn không được hỏi, “Sao lại thế, hai người nói chuyện thế nào, người ta nói cái gì rồi?”
Đây là nói chuyện thủ hạ hay là nói chuyện tình nhân, sao lại lưu người lại.
Cố Chiêu thật ra không nghĩ gì nhiều, trực tiếp không gạt anh ta, “Cậu ấy vừa tới chủ tinh vẫn luôn ở khách sạn, tạm thời cũng không có tiền mua nhà, cho nên ở chỗ tôi một thời gian.”
Lâm Huy: “…”
Thật lâu, anh ta mới yên lặng từ trong Quang Não lấy ra tư liệu của Diệp Bạch, chỉ vào một chỗ nói: “Thẩm thiếu có vẻ như đã cho cậu ta không ít tiền.”
“Cho nên cậu ấy mới có tiền ở khách sạn.” Cố Chiêu hoàn toàn không phát giác không đúng, giải thích, “Mua nhà rất phiền toái, hơn nữa cậu ấy dường như muốn buôn bán, cho nên tạm thời không có tiền để không.”
Lâm Huy: “…” Điểm mấu chốt ở chỗ này à.
Lão đại, cậu ta thiếu tiền chứ anh thiếu à, tùy tiện chọn một nơi mua xuống là được rồi. Thu một nhân tài sao có thể tiết kiệm tiền, lại nói trước kia cũng không thấy tiết kiệm như vậy mà. Cuối cùng anh ta xoa đầu, “Tuy nói không tra ra cái gì không ổn, nhưng rốt cuộc lai lịch trước đó hoàn toàn trống không, cứ để cho cậu ta vào ở như vậy…”
Cố Chiêu tiếp lời của anh ta: “Không có việc gì.”
Lâm Huy không nói thêm gì nữa, trong lòng anh ta rõ ràng tướng quân nhà mình làm việc đều có đạo lý, nếu không phải lần này thật sự rất kinh ngạc, khiến anh ta tò mò không thôi, thì trước đó anh ta cũng không đến mức hỏi nhiều như vậy. Trong quân đội chú ý phục tùng tuyệt đối, lên chiến trường đều phải hiểu rõ đạo lý không phải anh cứ cảm thấy cuộc chiến này không thể đánh như vậy thì không nghe lời, bình thường những người như bọn họ đều có thói quen đó.
Diệp Bạch đúng lúc xuống lầu, thấy anh ta cũng không khách khí chút nào.
“Tới vừa lúc.”
Diệp đại miêu chậm rãi đi xuống, “Tôi vừa xem xong, trong phòng khách thực sự rất sạch sẽ, có rất nhiều thứ cần phải mua tôi đều viết ở trên này, anh hỗ trợ một chút.”
Lâm Huy: “…”
Tuy nói nơi này rất ít lưu người ở, nhưng trong phòng khách nên có đương nhiên đều không thiếu, Lâm trung tá hết sức tò mò sao lại sẽ thiếu đồ, nhưng khi anh ta tiếp nhận danh sách thì choáng váng.
“Này này này… Vì sao phải mua trụ cào móng cho mèo?”
Diệp Bạch híp mắt, “Mài đao.” Móng cũng muốn mài.
Lâm trung tá giật giật khóe miệng, nhìn một lần phát hiện cả tờ danh sách cực kỳ kỳ quái, màn giường còn muốn biến thành rèm tua, quả thực giống như cô gái nhỏ. Chẳng qua bên trên không có thứ gì nguy hiểm vi phạm lệnh cấm, bởi vậy cũng không nói gì, tiếp nhận xong ngoan ngoãn đi đặt mua, cũng không hỏi nửa câu, rất sợ lại nhận câu trả lời.
“Luyện đao.” Luyện tập cầm đao chém rèm tua chỉ đứt một dây không tổn thương thứ khác?
Diệp Bạch đã lại chạy lên lầu, Cố Chiêu nhìn bóng lưng nhẹ nhàng của thiếu niên suy nghĩ xuất thần. Vì sao lại thuận theo lưu người lại, có thể là bởi vì điểm đáng ngờ quá nhiều rồi lại không hoài nghi nổi? Có gian tế nào hào phóng như vậy, trực tiếp chỉ rõ muốn ở lại gian thứ hai trong góc, nói phòng đó buổi sáng chiếu ánh sáng tốt nhất rất thoải mái.
Rõ ràng vừa mới vào cửa, sao lại rõ ràng như thế?
Lại cứ bởi vì Diệp Bạch rất trực tiếp, trái lại khiến Cố Chiêu chỉ có thể cảm thấy kỳ quái, mà không dâng nổi phòng bị hoài nghi. Hơn nữa căn cứ cách nói của Lâm Huy, đối phương không chỉ thân thủ xinh đẹp thái độ làm người cũng hết sức cẩn thận, nói như vậy rõ ràng không có khả năng phạm phải sai lầm nhất thời, trái lại càng có một loại trong lòng bằng phẳng không quỷ.
Vì thế khi lần thứ ba Diệp Bạch xuống lầu thì Cố Chiêu đã trực tiếp hỏi hắn: “Sao cậu biết gian phòng đó có ánh sáng tốt.”
Diệp Bạch vô cùng thản nhiên nhìn anh, “Đương nhiên là trước khi tiến vào đã thăm quan rồi.”
Cố Chiêu: “…”
Gian tế nhà ai lại như vậy, quả thực toàn thân đều tràn ngập ‘Tôi có vấn đề’, mà lúc trước rõ ràng tên nhóc này còn phòng đến mức không lọt giọt nước, thấy anh mới biến thành như vậy. Tuy nói không muốn tự kỷ, nhưng Cố Chiêu không thừa nhận cũng không được Lâm trung tá nhà mình có thể đã nói trúng rồi, Diệp Bạch đích xác rất sùng bái anh, thậm chí còn vụng trộm lẩn vào.
Người trông coi cửa đều bất tài à, nhưng nghĩ đến thân thủ của đối phương lại rõ ràng.
Thôi…
Nếu có thể lẩn vào một lần thì sẽ có lần thứ hai, anh cũng không muốn buổi sáng ngày nào đó tỉnh lại phát hiện trong phòng nhiều thêm một người, dứt khoát trực tiếp ở lại trong phòng khách đi.