(*: 屠板 – cầu giúp đỡ từ này QAQ)
Ý trào phúng không cần nói cũng biết.
Nhưng rất nhanh…
Có người phát hiện minh tinh hạng nhất của Tinh Khởi chia sẻ weibo này, hơn nữa còn tag ảnh đế Khương Phi, ngay sau đó hạng hai, hạng ba, thậm chí hạng n phía dưới cũng đều chia sẻ.
Hướng gió xoay chuyển quá nhanh, các fans nhất thời không phản ứng kịp.
Loại hành vi này, muốn làm cho bọn họ cảm thấy đây là đang ủng hộ Khương Phi thì đều không có khả năng, một vài fan của ảnh đế lập tức nổi giận, ngay sau đó đã bị một đám người khác phun trở về. Bọn họ rất thích ảnh đế, nhưng không phải ai cũng đều thích nhất, bản mạng của bọn họ ở trong những người chia sẻ weibo đó, sao có thể cho phép những người kia nói như vậy.
Lúc trước Diệp Bạch không có danh tiếng, không có fans, lại thêm có hình ảnh video làm chứng, mới bị đồ sát thảm như vậy.
Nhưng hiện tại…
Minh tinh hạng n thì không nhắc tới, hạng ba cũng đã bắt đầu có một bộ phận fan nhỏ, hạng nhất hạng hai càng không cần phải nói đến, thậm chí còn có cấp bậc ảnh hậu cũng ở trong số đó. Cái gì mà nữ thần của trạch nam, nam thần quốc dân, bối cảnh của Tinh Khởi không hề kém Tinh Huy, so fans đương nhiên không có khả năng chỉ một Khương Phi cũng không hơn được.
Cuộc chiến thảm khốc!!!
Thành viên cấp cao của Tinh Huy đều kinh ngạc, “Khâu Tử Húc bị choáng váng hay là đầu óc đột nhiên biến thành đậu hũ hả?”
Cho cả Tinh Khởi hợp lại ném vào một Khương Phi của bọn họ, hơn nữa còn là dưới tình huống không tốt này. Cho dù ngày hôm qua bị bọn họ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng mà tức giận, cũng không đến nỗi hồ đồ tới loại tình trạng này chứ. Cứ theo đà này bên đó chắc chắn không chiếm được thứ tốt, cứ coi như là bước vào đường cùng, thì bọn họ cũng chỉ tổn thất một Khương Phi mà thôi.
Mà nếu như không có… Tinh Khởi thì xong.
Tiền đặt cược quá lớn, mà hoàn toàn không ngang bằng, trong lúc nhất thời khiến các thành viên cấp cao của Tinh Huy nghi ngờ trong lòng, cảm thấy việc này không phải là âm mưu gì chứ!
Khâu Tử Húc đứng ở trong biệt thự nhìn ngoài cửa sổ, nhả ra khói cuộn thật dài.
“Đã bao lâu chúng ta không chơi trò kích thích như vậy rồi.” Anh ta hơi híp mắt, “Thật hoài niệm, nhớ rõ lúc mới quen ấy, trò đánh cuộc này lại rất thường xuyên.”
Xoay người, Khâu đại thiếu gia vỗ vỗ vai Cố Chiêu, “Lần này anh em lại là vì cậu ha!”
Cố Chiêu thản nhiên liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Muốn che chở Diệp Bạch có rất nhiều phương pháp, không cần phải chỉnh cao giọng như vậy, người này chính là sống nhàn nhã đã lâu muốn tìm chút kích thích, nên giờ mới gây sức ép ra nhiều chuyện thế này.
“Ai, cậu nói…”
Khâu Tử Húc dừng, cuối cùng vẫn hỏi, “Vì sao cậu không đợi cậu nhóc đó nói với cậu, nếu đã đến đây cậu ta nhất định sẽ xin cậu hỗ trợ.”
Cố Chiêu bật cười: “Cậu ấy sẽ không nói.”
Muốn nói đã sớm nói ra, không cần phải luôn kéo đến bây giờ. Khâu Tử Húc ngẫm lại cũng đúng, Diệp Bạch từ đầu đến cuối không chỉ không nói, thậm chí cũng chưa lộ ra biểu tình việc này rất khó giải quyết, tôi cần trợ giúp.
“Thực sự sẽ không.”
Điểm này, Cố Chiêu vô cùng xác định.
Bởi vì ngày đó anh đi thăm mẹ hoàn toàn liên quan đến Khâu Tử Húc, thuộc loại ý nghĩ bất ngờ đột phát, không có khả năng bị người ta biết trước. Mà bằng chứng quan trọng nhất là bó hoa hồng xanh đó, kỳ thật đây cũng không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy nó ở trước mộ phần của mẹ. Mấy lần trước nhìn thấy thì đã chẳng còn tươi mới như thế, mà giống như đã bị phơi dưới ánh mặt trời mấy giờ rồi.
Lúc ấy anh cho là người đàn ông đó đã tới, về sau xác định không phải, nhưng cũng không tra ra được rốt cuộc là ai.
Ngày đó người vào mộ viên không nhiều, cầm hoa hồng xanh trong tay lại càng không có. Nhưng vừa ở trước mộ bia anh đột nhiên phát hiện anh tra sai rồi, anh không nên chỉ tra ngày đó.
Bó hoa kia tươi như vậy, đẹp đến thế, giống như vừa bẻ từ trên cành xuống.
Ngày thường Cố Chiêu cũng từng mang hoa đến, trên xe thậm chí còn đặt bình nhỏ phun nước, nhưng cẩn thận duy trì đến thế, lúc thật sự tới mộ viên cũng không còn tươi đẹp như vậy nữa. Mà bó hoa Diệp Bạch mang đến lại giống như dừng thời gian, thậm chí còn có thể nhìn thấy giọt nước trên cánh hoa, như thế, chẳng phải là có thể bảo trì nhiều ngày à?
Từ đó có thể biết, Diệp Bạch cũng không phải là lần đầu tiên đi thăm mẹ, nhưng lần này mới bị bọn họ chạm mặt mà thôi.
“Có liên quan đến chuyện gần đây nhất.” Cố Chiêu nhịn không được nhắc lại.
Anh biết Khâu Tử Húc đang hoài nghi cái gì, chẳng qua là bởi vì cậu ta cho rằng mình quen biết cho nên mới không nhắc rõ. Nhưng trên thực tế lại hoàn toàn không phải như vậy, trong chuyện này, quả thực chính là trùng hợp, mà không phải đối phương một tay chủ đạo tính kế muốn làm cho bọn họ hỗ trợ. Cho nên, anh có loại trực giác không muốn để cho bạn tốt cảm thấy thiếu niên là tâm cơ thâm trầm.
Khâu đại thiếu gia cả kinh, nhìn Cố Chiêu từ trên xuống dưới vài lần, lúc này mới chậm chạp nói: “Hiện tại tôi tin các cậu thật sự quen biết rồi.”
“Nhưng rốt cuộc là chuyện khi nào.”
“Chúng ta quen nhau đã hơn mười năm, cậu nhận thức một thiếu niên như vậy từ lúc nào mà tôi hoàn toàn không biết.”
Mãi cho đến khi Diệp Bạch bên kia nói chuyện xong, gọi điện thoại lên tạm biệt họ, Khâu Tử Húc vẫn không có được đáp án mình muốn, giờ phút này nghe thấy Diệp đại miêu muốn đi liền nhịn không được đi xuống tầng.
“Qua đây, nói cho anh biết hai người biết nhau thế nào.”
“… gì?”
Diệp đại miêu sửng sốt trong nháy mắt, nhìn Khâu Tử Húc, lại nhìn Cố Chiêu đi theo phía sau anh ta, ánh mắt cong lên cười đến vui vẻ, hắn nói: “Kiếp trước.”
Khâu đại thiếu gia: “…”
Lúc Lâm Dịch rời khỏi biệt thự, trạng thái không quá tốt, nói liên miên cằn nhằn, nói thẳng cái gì, “Đều do tôi, ngày đó nếu ông không tới xem tôi, cũng không đến nỗi phát sinh chuyện này.”
Diệp Bạch: “…” Còn đen đủi đến vậy?
Đối phương lại hồ ngôn loạn ngữ nói một đống.
Diệp Bạch nghe một chút, cảm thấy hoàn toàn không có logic, quả thực như một người hoàn toàn khác với cái người đăng weibo. Hắn biết đây là biểu hiện ưu sầu trong lòng đối phương, dù sao Lâm Dịch chỉ là người thường mà thôi. Có lẽ cậu ta có hơi thông minh hơn so với người bình thường, thái độ lanh lợi hơn chút, nhưng so với loại tinh anh như Cố Chiêu Khâu Tử Húc thậm chí là Thẩm Mạc thì vẫn không có biện pháp.
Gặp phải loại chuyện này, chính cậu ta cũng đã không vững vàng trước tiên rồi.
Nghe mấy lời loạn thất bát tao thật sự buồn phiền, nhưng trong lòng Diệp đại miêu biết đối phương là vì tốt cho hắn, cho nên hiếm khi không phản bác ngoan ngoãn nghe hết, trong lòng lại thầm ghim mấy kẻ tiểu nhân của Tinh Huy.
Những người này thật sự không phải thứ gì tốt.
Lúc trước nguyên chủ ở quán cà phê hoàn toàn bị người ta thiết kế, bằng không vì sao lúc nói cái loại chuyện này lại không chọn nơi bí ẩn. Hơn nữa vị trí quả thực như đã được tính toán tốt, khiến những người đó không nghe thấy tiếng nói lại có thể nhìn thấy tình huống trong đó. Cuối cùng bị kích thích động thủ đánh người phỏng chừng cũng đã được lên kế hoạch, chỉ là không nghĩ tới hiệu quả ‘tốt’ như vậy!
Khương Phi trực tiếp đau đến ba ngày không dậy khỏi giường.
Những điều này là mánh khóe mà giới giải trí quen dùng, cũng chính là nguyên chủ, tùy tiện đổi lại một người hơi thông minh chút thì cũng sẽ không mắc mưu. Cho nên Lâm Dịch lúc ấy tuy rằng thấy đối phương vô sỉ, càng nhiều là bất đắc dĩ nguyên chủ quá đơn thuần. Sau này sở dĩ sẽ bị tức thành như vậy, hiện nay lại hoang mang lo sợ, toàn bộ là bởi vì đối phương ra chiêu tự hại.
Sự tình liên lụy đến cô nhi viện.
Đó là nơi hai người Diệp Bạch lớn lên, tình cảm tự nhiên rất sâu, nhưng Tinh Huy lại hạ thủ với cả cô nhi viện.
Đầu tiên là ngừng tài trợ cho tới bây giờ, việc này cũng không có gì, dù sao người hảo tâm trên xã hội vẫn rất nhiều, trẻ em trong cô nhi viện lại không chỉ trông cậy mỗi Tinh Huy để sống. Huống hồ đối phương cũng không tính là trực tiếp giúp đỡ, mà là mượn việc này để đánh bóng thanh danh, mấy năm trước chọn viện của bọn họ, hiện tại lại đổi viện khác cũng không có ai nói gì.
Chân chính vô sỉ là ở chỗ…
Mấy đứa trẻ trong cô nhi viện đang học trung học cơ sở bị bắt nạt, trẻ con trong trường học cảm thấy bọn chúng đi ra cùng một nhà với Diệp Bạch, khẳng định cũng không phải là người tốt.
Ha ha!!!
Lâm Dịch trực giác được bất thường, nên tùy tiện tra xét.
Tinh Huy bên kia cũng không hề che giấu, tỏ rõ chính là bọn họ làm, bọn họ tìm vài người chờ ở trên con đường mà mấy học sinh đi qua để nói chuyện này. Học sinh trung học à, đối với xã hội còn không hiểu rõ, sống ở trong tháp ngà voi, đầu óc cũng không đủ lý trí tỉnh táo để phân tích, nghe sai tin sai, làm ra loại chuyện này cũng rất bình thường.
Lâm Dịch lúc ấy bùng nổ.
Diệp Bạch nghe xong cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thân phận hai đời của hắn đều đi ra từ cô nhi viện, về sau lại càng làm từ thiện ở phương diện này, bởi vậy đối với những đứa trẻ đó vẫn rất có hảo cảm. Không quản người lớn thế nào, trẻ em dù sao cũng là vô tội, mà Tinh Huy thậm chí ngay cả điểm ấy cũng lợi dụng. Khó trách Lâm Dịch nhịn không được sẽ phát weibo, thậm chí xóa một cái lại đăng một cái.
Ngay cả sự nghiệp diễn viên của mình cũng không để ý.
Chẳng qua việc này cũng gián tiếp chứng minh Lâm Dịch đã không còn biện pháp, cậu ta thậm chí đã không phân tích được điểm đáng ngờ trong đó. Tinh Huy vì sao lại làm như vậy, vì một vị công tử hồ nháo không hề có thiên phú buôn bán đỡ lưng? Nói chung, uy hiếp dụ dỗ, cho ít tiền mới là đúng đắn, tốn nhiều tâm tư như vậy rõ ràng là quá không đơn giản.
Chẳng qua những việc này tạm thời không có quan hệ gì với Diệp Bạch.
Diệp đại miêu nghĩ đến chính là việc khác.
Đời trước hắn làm ông chủ Diệp cũng không phải chưa từng bao minh tinh, chẳng qua là hắn thích nghe bọn họ ca hát, nhìn gần một chút. Kỳ hạn của những minh tinh này luôn bất định, nhưng nếu tốn chút tiền nâng lên, thì rất nguyện ý tụ tập trước mắt anh. Nhưng nếu thật sự như vậy Diệp Bạch lại cảm thấy không thoải mái, luôn cảm giác không phải thứ hắn thích.
Hơn nữa Cố Chiêu ở bên đó ngang ngược can thiệp, cho nên niềm vui này chưa kéo dài đã chết, mà hắn đại khái cũng biết rõ thái độ của các ông chủ khi đối phó với những minh tinh không phối hợp.
Đến bây giờ, phỏng chừng sắp có người đến tìm hắn nói chuyện rồi.
Quả nhiên…
Tinh Huy bên kia lại có điện thoại gọi tới, là trợ lý của con riêng của tổng giám đốc, anh trai khác mẹ của vị quý thiếu gia lúc trước đã nhìn trúng nguyên chủ, nói là muốn hẹn hắn nói chuyện.
Diệp Bạch hỏi: “Sẽ không có người cầm đồ qua chụp nữa chứ!”
Đối phương cười lạnh một tiếng, cảm thấy hắn đang chim sợ cành cong, quả nhiên không lật ra được sóng lớn, weibo kia phỏng chừng cũng là tên nhóc tên Lâm Dịch phát.
“Sẽ không.” Người nọ cam đoan, “Chẳng qua cậu phải bảo đảm tự mình đến, hơn nữa không được nói cho Lâm Dịch.”
Diệp Bạch đáp ứng.
Hắn cũng đích xác không nói, bởi vì Lâm Dịch ở ngay bên cạnh hắn tự nhiên nghe được rõ ràng, chờ cúp điện thoại lập tức khẩn trương nhìn hắn. Diệp Bạch vẻ mặt bất đắc dĩ: “…”
“Ông đây là cái ánh mắt gì hả?”
“Tôi là cái loại người sẽ đem mình tắm rửa sạch sẽ rồi đưa lên giường à?”
“Được rồi.” Diệp đại miêu bất đắc dĩ vung móng, “Ông cứ yên tâm đi, lần này cam đoan chỉnh cho bọn họ muốn khóc cũng khóc không được, hiện tại tôi chỉ đang lo lắng một vấn đề.”
“Là nên để cho nội bộ bọn họ cháy trước, hay là nên bắt đầu đốt từ bên ngoài?”