Dù không biết đến khi nào cô mới chuẩn bị xong, nhưng... Nhưng... Cũng quá xấu hổ rồi... Dung Lạc Nghĩ tiếp theo không biết nên làm sao đối mặt với Mục Dã nữa.
Cô mang theo tâm lý may mà hắn còn chưa có làm gì quá... Nhưng cũng phải mất một lúc mới khiến cho nhiệt độ trên mặt hạ xuống mức bình thường. Lại thêm làn da không phải quá trắng, Dung Lạc tự xem là đã bình tĩnh rồi mới quyết tâm thấy chết không sờn đi xuống lầu.
Dù đã thuyết phục mình rằng như vậy không có gì sai cho mối quan hệ của họ, nhưng... Thứ lỗi cho cô, cô chỉ là một thiếu nữ mười tám, đến nắm tay bạn trai còn chưa có đã phải đến bước chuẩn bị lăn giường luôn rồi, sao có thể nói bình thản là bình thản ngay được.
Nhưng cô có vẻ đã nghĩ nhiều rồi.
Ngôi nhà vắng tanh. Chỉ còn một mình cô.
Dung Lạc quên mất, cho dù đây không phải thời điểm bình thường, người đàn ông không cần phải đi làm thì hắn cũng sẽ có công việc khác ví dụ như tuần tra khắp nơi chẳng hạn... Nào có khả năng giờ này còn ở trong nhà. Cho dù hắn biệt tích nhiều ngày thì cũng là đi làm nhiệm vụ, không có gì để phải bất ngờ... Dung Lạc nhíu nhẹ mày khi nghĩ đến khả năng người đàn ông có thể sẽ gặp nguy hiểm... Cô lúc lắc đầu, mạnh mẽ xua đi những ý nghĩ khiến cô bất an kia vừa đi vào trong bếp.
Ừ thì... Người đàn ông không có trong nhà, nhưng trong bếp có một nồi cháo thịt đơn giản còn đang bốc khói...
Dung Lạc ngây người có phải một lúc mới hoàn hồn.
Thì ra cảm giác có người chăm sóc chu đáo lại có thể khiến người mê muội như vậy...
Đã bao lâu rồi cô không biết đến thứ cảm xúc như vậy nhỉ? Dung Lạc vừa múc một chén cháo vừa bâng quơ nghĩ. Kết quả là cô nghĩ không ra.
Dung Lạc trước đây từ năm bảy tuổi đã là trẻ mồ côi. Cha mẹ cô bị tai nạn trong lúc chở lúa đem bán để đổi lấy tiền. Đó không phải là một vụ tai nạn xe cộ mà là thiên tai. Sạt lở núi sau mưa. Cha mẹ cô bị chôn vùi khá lâu mới được tìm thấy... Dung Lạc không còn người thân, không có họ hàng. Xóm làng ai tự lo thân người nấy. Không có trợ cấp tai nạn, nhưng đứa trẻ bảy tuổi đã có thể ra đồng làm ruộng, tự nuôi sống bản thân. Dung Lạc cứ vậy mà một mình sống lay lắc đến tận năm mười tám tuổi.
Vậy mà còn có thể học đến đại học... Ông trời vẫn còn thương xót cô nhỉ? Còn vụ nổ mạnh ở nhà trưng bày... Rốt cuộc là thứ gì có thể khiến cho nơi đó nổ tung, Dung Lạc chưa từng nghĩ qua. Cô không phải người sẽ để ý quá khứ. Nếu cô có thể trở về thì còn đáng nói, nhưng không. Ở bên kia cô đã là một người chết. Cho dù không có khả năng hai năm nữa tận thế sẽ đến như những gì người đàn ông kia kể thì Dung Lạc vẫn cảm thấy mình sống không nổi ở trong vụ nổ kia.
Tuy ông trời vẫn còn cho cô sống dù hoàn cảnh có chút éo le thì còn sống vẫn là tốt lắm rồi.
Dung Lạc một lúc ăn hai chén cháo nhưng vẫn không thể giải quyết hết cái nồi nhỏ kia. Cô quyết định buổi trưa thêm một ít thức ăn để ăn kèm với nó nữa là xong rồi.
Dung Lạc cơm no áo ấm đứng trước cửa nhà tận một lúc lâu vẫn không quyết định được có nên đi ra ngoài hay không. Mục Dã đã nói không nên đi ra ngoài lúc hắn không có ở nhà. Điều đó nói lên rằng nơi này cũng không phải an toàn đối với cô.
Cô cho rằng bản thân biết rõ cái gì mang đến nguy hiểm cho mình ở nơi này nên mới phân vân thật lâu vẫn chưa thể quyết định được.
Thôi bỏ đi.
Dung Lạc ở trong lòng nói một câu rồi không chút chần chừ quay đầu đi lên lầu.
Đợi cô từ chỗ người đàn ông biết được nhiều hơn lại tính sau đi.
Vậy nên lúc Mục Dã mang theo thức ăn của mình trở về thì nhìn thấy Dung Lạc đang nằm trên ghế sofa nghiêm túc nghe radio.
"Nước Z vừa mới xác định một vùng đất có thể sinh sống... Rè rè..."
"Khu an toàn số B704 đã chính thức hoạt động... Rè rè..."
"Hôm nay trái đất đã đón nhận mười bốn đứa trẻ được sinh ra... Rè rè..."
Từng tin từng tin không ngừng phát ra, là nói cho nhân loại của trái đất biết, cũng là nói cho Dung Lạc biết, khiến cô có cái nhìn rõ hơn về tình hình hiện tại. Nhưng nghe radio mà thôi, sao cần phải nghiêm túc làm gì? Đương nhiên là do cái âm thanh rè rè kia chứ sao.
Dung Lạc ở trong tiếng rè rè đến khó chịu của chiếc radio mà nghe đến nhập tâm, không hề nhận ra trong nhà xuất hiện thêm một người.
Đến khi bàn tay cùng với cánh tay của Mục Dã xuất hiện trong tầm mắt, đồng thời lấy đi chiếc radio mà cô phải dùng cả hai tay mới bưng lên được một cái nhẹ nhàng tiêu sái thì Dung Lạc với giật mình hoàn hồn.
"Làm sao em có thể nghe radio như vậy được?"
Giọng nói của người đàn ông mang theo chút cưng chiều cùng với bất đắc dĩ khiến mặt Dung Lạc không có tiền đồ mà đỏ lên.
Cô chỉ kịp vội vàng nghiêng thân đi cũng như ép sát vào lưng ghế sofa trước khi người đàn ông đặt mông ngồi xuống mép ghế. Thành ra cả người Dung Lạc đều dán vào ghế, cứng đờ nhìn nam nhân cao lớn thản nhiên ngồi ở vị trí gần bụng.. Cô cảm thấy chỉ cần mình nhúc nhích tí thôi là có thể đụng vào hắn rồi thì mặt lại càng thêm đỏ. Cả người cô bối rối đến không biết làm sao cho đến khi nghe người đàn ông vừa chỉnh radio vừa nói chuyện với cô.
"Em không biết dùng cái này?"
Mục Dã đơn giản chỉnh chỉnh vài cái thì âm thanh đang phát ra từ trong chiếc radio đã trở nên trong trẻo dễ nghe hơn.
"Ở... Ở trong làng không có thứ này."
Dung Lạc định nói xã hội hai mươi mốt đã không còn nhiều thứ này nhưng nhanh chóng nhận thức được không thể nói như vậy nên cô vội vàng đổi một cách nói. May mắn lời cô nói quá có sức thuyết phục nên người đàn ông vừa tỏ vẻ bản thân đã hỏi dư thừa rồi vừa đặt cái máy lên bàn.
"Dạo trước chúng tôi có yêu cầu cấp điện cho ngôi làng nhưng họ lại nói không cần."
Dung Lạc sững ra một chút, không nghĩ vậy mà lại có chuyện này. Điện đối với cuộc sống cực kỳ cần thiết, từ lúc nó xuất hiện thì nhân loại dường như đều dựa dẫm vào nó. Cô không nghĩ được tại sao dân làng lại không muốn một lần nữa dùng điện. Sau đó cô bỗng nhiên nhận ra người đàn ông đang quan sát mình thì giật thót một cái. Cô cố gắng tỏ ra thản nhiên như thể mình đã biết chuyện này, hy vọng lừa gạt được người đàn ông rõ ràng cô đã nhận ra hắn cực kỳ thông minh và nhạy bén trước mặt. Vậy mà...
"Chuyện này diễn ra cũng đã hơn hai mươi mấy năm..."
"..."
Dung Lạc cô thề... Cô nghe được ý cười trong lời nói của người đàn ông. Nhưng sự bất an trong lòng cô còn lớn hơn so với cảm giác bực bội khi nhận ra mình bị trêu đùa. Người đàn ông này... Có phải đã nghi ngờ cái gì rồi... Nếu không sao có thể nói những câu đi cùng với thái độ dò xét trêu chọc cô như thế...
"Anh..."
Bỗng nhiên người đàn ông cúi đầu áp sát lại gần cô. Mặc cho cô cố gắng lùi hết khả năng về phía sau trong vô vọng bằng một biểu tình bối rối, thì cho đến khi hơi thở nam tính của hắn gần như phả vào mặt cô, khiến cô hơi chếch choáng hắn mới chịu ngừng lại. Nhưng cô cũng gần như bị hắn giam cầm giữ lòng ngực đã mang đến cho cô cảm giác an toàn tối qua và ghế sofa rồi.
"Giữ bí mật như vậy có phải rất mệt mỏi hay không?"