"Tuy không biết cháu làm cách nào... Nhưng mà có phải lúc này ta có thể thả tâm xuống được rồi không?"
Ông lão lưng còng kỳ quái hỏi.
Dung Lạc khẽ cười. Nhưng cô vẫn là lễ phép gật đầu: "Từ thời điểm tất cả mọi người đều lên thuyền cháu đã có thể đảm bảo an toàn của tất cả mọi người rồi. Cho nên ông không cần lo lắng nữa, trở vào trong nghỉ ngơi chút đi ạ. Tạm thời chúng ta còn phải di chuyển mấy tiếng nữa mới đến được điểm tập kết."
Trưởng thôn sâu sắc nhìn cô một cái rồi mới gật đầu, đỡ lưng đi vào trong khoang tàu. Bởi vì con thuyền không hề rung lắc cho nên bước chân của ông cũng vững vàng như vậy. Dù có rất nhiều nghi vấn nhưng ông nghĩ, chỉ cần bọn họ bình yên thì mặc cho đứa bé Dung Lạc kia đã trở nên khác biệt vô cùng thì sao, đó vẫn không phải vấn đề cần ông đi xoắn xuýt. Kết quả hiện tại đã là quá tốt so với ông đã nghĩ rồi.
Con thuyền của Dung Lạc lúc này chứa gần một trăm năm mươi người. Đó là con thuyền lớn nhất của dân làng. May mắn bởi vì nó là thuyền đánh cá, cả boong thuyền phía trước đều là nơi dùng để chứa cá đánh từ dưới biển lên nên đặc biệt rộng rãi. Nếu chỉ ngồi thì thật sự có thể chứa được bảy tám chục người chứ chẳng ít. Cùng với khoang thuyền phía sau thì vẫn dư sức, còn đủ chỗ cho một số người không chịu nổi mệt nhọc nằm ngã lưng.
Dung Lạc sau đó có vào nhìn xem Dung Tình nhưng thấy cô đã ngủ rồi, bên cạnh cũng có người chăm sóc, có vẻ là cha mẹ cô nên Dung Lạc yên tâm. Cô không có ở lại trong khoang thuyền mà trở ra ngoài, tiếp tục đứng trên mũi thuyền nhìn về phía trước.
Gió biển bên ngoài lúc này giống như không tồn tại khi chúng đáp lên trên người cô. Cùng lắm chỉ đủ làm cô cảm thấy mát mẻ chứ không thể nào lay chuyển nổi vạc áo. Vài sợi tóc rớt ra bên ngoài mũ len theo gió nhẹ bay.
Dung Lạc không biết rằng hình ảnh cô lúc này trong mắt người khác đã trở nên thần bí khó tả.
Họ đương nhiên biết cô là ai, nhưng lúc này lại nói không được cô có phải người họ quen hay không.
Nhưng rốt cuộc thì vẫn là không có người ở lúc này mở miệng nghi vấn điều gì. Dù rằng họ luôn nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Nói về những chuyện đang diễn ra, về cuộc sống sau này nên làm sao gầy dựng lại ngôi làng trên một mảnh đất khác. Rằng nơi họ đến có lẽ không tốt bằng nơi trước kia, họ cần phải chuẩn bị cố gắng nhiều hơn. Vân vân và mây mây. Thật nhiều những âm thanh không ngừng truyền vào tai Dung Lạc. Cô biết, dù họ đúng là có quan tâm đến những thứ họ nói, nhưng nguyên nhân thật sự khiến họ không ngừng nói về chúng là bởi vì lo lắng bất an trong lòng. Họ muốn thông quá cách này đạt đến bình yên trong lòng, hoặc ít nhất là tạm thời quên đi cảm xúc khó an. Tựa như Dung Tình trước đó.
Dung Lạc không có tham gia cùng. Cô nhìn biển khơi phía xa, lòng hỏi không biết lúc này Mục Dã, người đàn ông kia thế nào rồi.
Nói đến Mục Dã... Có thể nói rằng thời điểm du thuyền bị thủy lôi đánh trúng hắn thật sự giống như Đới Mặc đã nghĩ. Nhưng có một chút khác biệt đó là, Mục Dã hắn chủ động nhảy ra ngoài chứ không phải bị đánh rớt. Hắn cũng không phải nhảy ở vị trí thủy lôi đánh trúng mà thời điểm ai cũng lo chú ý tình huống xung quanh Mục Dã đã luồng ra phía sau boong thuyền rồi. Đới Mặc nói không sia, người như hắn, làm gì có chuyện để mình rời vào tình huống mất mặt như vậy chứ. Chưa kể hắn đã biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, sao có thể giống như như những người khác không có sự chuẩn bị cho được.
Lại nói, sau khi rớt xuống biển hắn trước tiên không động gì mà im lặng mở to hai mắt quan sát tình huống xung quanh mình. Ở trong mắt hắn, khắp nơi đầy rẩy những loài sinh vật biến dị muôn hình vạn trạng không ngừng quần vũ trong biển. Nhưng kỳ quái chính là chúng nó lại giống như không nhìn thấy tự tồn tại của hắn mà lướt qua hắn, hướng về phía nguồn máu không ngừng tản ra xung quanh kia. Mục Dã đương nhiên biết đó là hướng nào. Sau khi đã xác định được chúng sẽ không đụng đến mình, Mục Dã mới động.
Thật sự thì lúc quyết định nhảy xuống Mục Dã đã chuẩn bị kỹ cho tình huống bản thân sẽ lọt vào vây công của một đám sinh vật biến dị, trở thành Chiến Hạo thứ hai. Dù trong lòng hắn vẫn tồn năm mươi phần trăm ý nghĩ mình có lẽ sẽ không sao đâu. Nhưng cuối cùng vẫn là hắn đánh cuộc thắng. Là có người sai khiến hay chúng thật sự không xem hắn là kẻ địch Mục Dã không muốn nghĩ, miễn hắn an toàn rời đi, an toàn hội họp với người con gái kia là đủ rồi.
Thế là Mục Dã bắt đầu tựa như một con cá, hướng về một phương xác định rồi bơi ra ngoài, dần dần rời khỏi phạm vi cuộc chiến.
Sức bền và sức bật của Mục Dã là không cần phải bàn cãi. Dưới sự làm lơ của chúng sinh, hắn không ngừng bơi. Bởi vì lúc này không có người con gái bên cạnh cho nên hắn không có được ưu đãi giống như lần trước. Ở trong thời điểm biển động dữ dội, lâu lâu hắn phải ngoi lên mặt nước lấy hơi mới có thể tiếp tục bơi về phía trước.
Hắn không hướng về phía hòn đảo mà nhắm chuẩn hướng Tống Bằng có thể đã đang neo đậu mà bơi tới.
Từ vị trí của hắn cho đến chỗ hắn hẹn với Tống Bằng phải có gần một hải lý rưỡi hướng về phía đông. Nhưng không biết có phải vì có sóng một phần hỗ trợ hắn tiến về phía trước hay không mà khi hắn nhìn đấy đáy tàu con thoi, xung quanh chỉ có một mình con tàu này. Hắn đã đến trước cả thời gian hắn nghĩ. Trong lúc vô tình, đến cả hắn cũng không nhận ra.
Mục Dã đương nhiên không phải nói con Z mà Trình Liên đang lái mà là đám thuyền của dân làng. Bởi vì hắn không biết những chuyện Tống Bằng làm.
Tống Bằng đang ngồi bên trong khoang tàu bỗng nhiên nghe thấy thân tàu bị người gõ vang. Âm thanh không lớn, không giống như có sinh vật va chạm với tàu. Nêu Tống Bằng nghe kỹ một chút thì có thể phát hiện ra âm thanh kia vang lên theo tiết tấu kỳ quái, tựa như một khẩu lệnh, mật lệnh gì đó. Nhưng có vẻ Tống Bằng lúc này không có được sự bình tĩnh đó để nghe và phán đoán ra đây là khẩu lệnh Mục Dã hay dùng lúc trước. Hắn ngược lại âm tình bất định nhấn vào một cái nút trên bàn điều khiển. Thân tàu nhanh chóng hạ xuống lớp thép dày, để lộ mặt kính trong suốt có thể giúp hắn nhìn thấy tình huống bên ngoài.
Khi phát hiện Mục Dã đang dán xát vào thân tàu như một con thằn lằn, Tống Bằng trước tiên giật mình một cái. Nhưng ngay lập tức hắn kịp phản ứng mà cho tàu nổi lên trên mặt nước, đồng thời mở ra cửa vào trên thân tàu.
Mục Dã không ngoại lệ một thân đầy nước bước vào.
"Cậu... Đừng nói là bơi đến đây đi."
Tống Bằng tuy rằng không thể tin nổi mà hỏi nhưng lời nói lại đã khẳng định rồi ý nghĩ của mình là thật. Dù hắn vẫn là không thể tin nổi...